Biểu Lý Thế Giới

Chương 4: Bọn họ giết anh ta rồi



Chết tiệt, cái quái gì thế này?

Tại sao lại zombie ở đây??

Vốn dĩ mọi người đều chạy ra ngoài vì bên ngoài nhà ga có ít tấm áp phích người phụ nữ kia hơn, hiện tại mối đe dọa từ các áp phích đã tạm thời lắng xuống, Hạ Lâu dứt khoát dẫn mọi người vào lại bến xe.

Lẽ nào đây là cách duy nhất để trốn thoát?

Ảnh hưởng của sương máu dường như vẫn còn, lòng Hạ Lâu rối như tơ vò, nhìn hai chị em Lê Phương Uyển Lê Phương Chỉ cũng như vậy, bọn họ chỉ muốn trốn thoát, tránh khỏi sự truy đuổi của xác sống.

Trên thực tế, tất cả họ đều biết rằng có một cách khác.

Chỉ cần xé tấm áp phích có hình người phụ nữ kia và dán lên một thây ma là xong.

Nhưng lại không ai làm.

Này giống như việc bầy chuột họp nhau bàn cách thoát khỏi sự truy đuổi của mèo, đáp án là buộc một chiếc chuông vào cổ mèo, thật trẻ con và buồn cười làm sao.

Ai sẽ làm điều đó? Ai sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì người khác?

Mọi người đều biết nếu liều lĩnh chạm vào những thứ kỳ dị như vậy chắc chắn sẽ chết. Ngay cả khi họ quay trở lại thế giới ban đầu, lời nguyền từ linh hồn tà ác có thể vượt qua rào chắn giữa hai thế giới, và sau đó… vô tình giết chết họ.

"Mọi người... Tiếp tục tìm kiếm manh mối, cẩn thận đừng chạm vào tấm áp phích."

"Mọi thứ đều có thể là manh mối. Đừng do dự. Nếu lúc này các người vẫn chỉ muốn dựa vào người khác..." Hạ Lâu hít một hơi, né tránh những thây ma đang tiến về phía mình, đi vòng ra phía sau đá mạnh vào chúng. Cánh tay cứng ngắc cắm thẳng của chúng vào chiếc bàn gỗ trước quầy bán vé, tựa như chẳng có cái vật cản này.

Chiếc bàn gỗ cứng đối với bộ móng nhọn lại thành mềm như đậu phụ.

Nghĩ xem nếu nếu thay nó bằng cơ thể con người...

“Lúc này, nếu còn muốn lười biếng dựa dẫm vào người khác thì cứ chờ chết đi!” Hạ Lâu đe.

Chị em Lê Phương Uyển nghe vậy cũng nói: “Chúng ta đi xem thử có thông tin gì ở đâu đó không.”

Lục Ngôn Lễ cũng đang nhìn quanh.

Manh mối...chính xác thì manh mối là gì? Ở đâu?

Anh đeo khẩu trang và đội mũ, thở hồng hộc qua một lớp vải, có lẽ vì lý do này mà lũ zombie không anh nhiều.

Thanh niên tóc vàng gợi ý: "Người ta chẳng hay nói xác sống sợ lửa? Còn có gạo nếp, ánh mặt trời gì đó." Cậu ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặc dù ánh sáng mặt trời không chói mắt, nhưng quả thật ở nơi này lúc này đang là ban ngày, cậu cậu ta đổi giọng, lớn tiếng hỏi: "Có ai mang bật lửa tới không?"

"Chút sáng của bật lửa sao đủ? Lấy cái gì đốt đi!" Một người khác đáp lời.

Thanh niên tóc vàng lo lắng: “Ở đây không có gì để đốt, lại không có củi, khắp nơi đều có áp phích, chả nhẽ ại đốt thứ này à?”

“Trong phim còn bảocó thể nín thở, có chịu được không?”

"Lục ca, thử xem!"

Nghe vậy, Hạ Lâu nín thở như bọn họ nói, nhưng lũ thây ma vẫn đuổi theo cậu ta. Cậu ta nhanh chóng hít một hơi thật sâu, thở hổn hển trả lời: "Không có hiệu quả!"

Những người khác không còn lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục giúp tìm ra manh mối. Họ đã thống nhất rằng cứ sau 5 phút sẽ có một người khác thu hút sự chú ý của lũ thây ma để những người còn lại tìm kiếm manh mối.

Lục Ngôn Lễ vốn muốn tham gia cùng nhưng Hạ Lâu đã nhờ người khác thay thế.

Với tình hình hiện tại, bất kỳ ai xảy ra chuyện cũng được ngoại trừ Lục Ngôn Lễ. Nếu họ không thể suôn sẻ đến nơi ở của Lục Ngôn Lễ...thì tất cả đều chết! Không ai có thể trốn thoát!

Người thế cho Hạ Lâu là Lê Phương Chỉ, cô dẫn những người phía sau né trái né phải chạy vội, cô đã luyện tập thời gian dài nên thể lực không thua kém mấy người đàn ông khỏe mạnh, lại linh hoạt hơn Hạ Lâu.

Lê Phương Uyển vừa giúp cô vừa nhìn chung quanh, sau đó nheo mắt lại.

Cô để ý đến tấm áp phích trên cửa sổ phòng bán vé.

Trước đó cô đã chú ý thấy tấm áp phích này có hình vuông, không có phông nền hoa mỹ như những tấm áp phích khác, thoạt nhìn cô còn tưởng rằng thật sự có người đang ngồi ở đó...

Giống như có một người trần đang ngồi ở đó...

Lê Phương Uyển nhìn vào đôi mắt đó, đột nhiên toàn thân cô rét lạnh.

Đây, đây là... nó là gì vậy?!!

"Chị! Tránh xa!!!"

Tiếng hét của Lê Phương Chỉ từ xa cũng có thể nghe thấy.

Giây tiếp theo, cô bị một lực mạnh kéo sang một bên - Lục Ngôn Lễ kéo cô đi, anh tìm ở đâu ra một thanh sắt, móc móng vuốt vào con zombie khi nó lao về phía mình, rồi dùng sức đẩy nó xuống, khiến đám phía sau ngã xuống đất.

Tường, mặt bàn có thể xuyên thủng được, nhưng sàn nhà thì sao?

Cánh tay của nó cắm thẳng xuống đất, toàn bộ cơ thể co rút và cứng ngắc bám chặt vào đó, trong một chốc không thể đứng lên.

Lê Phương Chỉ nhìn Lục Ngôn Lễ đầy cảm kích, lao tới kéo Lê Phương Uyển đi.

"Tránh sang một bên!!"

Một thùng xăng được đổ lên những thây ma vẫn đang vùng vẫy, gào rống.

"Nhanh!!! Bật lửa!!"

Tia lửa nhỏ phụt lên, chiếc bật lửa được ném đi.

Ngay sau đó, ngọn lửa bốc lên trời, thiêu đốt dữ dội, lũ thây ma lập tức phát ra những tiếng gầm dữ dội.

m thanh kỳ lạ, chói tai và khàn khàn, như thể được tạo ra bằng cách cọ xát hai miếng sắt rỉ sét.

Trong đám đông, một thanh niên tên Phong Sở Sở tỏ vẻ mừng rõ: "Được rồi, được rồi, chúng tôi đã tìm được xăng. Xăng trong trạm tuy đã để lâu rồi nhưng may mắn là vẫn còn dùng được."

Thanh niên tóc vàng thở phào nhẹ nhõm: "Làm tốt lắm!"

Mọi người hiếm khi thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau mỉm cười.

Ngọn lửa bùng cháy, nổ lách tách, tỏa mùi hôi thối cực kỳ buồn nôn của protein thối rữa khi cháy, lũ thây ma bị bao phủ trong ngọn lửa không ngừng giãy giụa và gầm thét, nhưng chúng vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm. Dần dần, cường độ giãy dụa của chúng giảm xuống, từng đợt sương máu cực kỳ hôi hám bắt đầu tỏa ra từ cơ thể nó.

Những đám sương máu bay đi như một quả bóng bay xì hơi.

"Nó sắp tiêu đời rồi phải không?" Hoàng Vĩ đi tới trước mặt chị em Lê Phương Uyển, quay sang an ủi: "Vừa rồi cô xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên chết trân vậy?"

Mặt Lê Phương Uyển tái nhợt, không nói gì, ngược lại Lê Phương Chỉ trừng mắt nhìn cậu ta: "Liên quan gì tới cậu? Cút!"

"Tôi chỉ quan tâm người đẹp thôi mà." Thanh niên tóc vàng không hề tức giận, vừa ngâm nga giai điệu nào đó vừa rời đi.

Nhưng ngay sau đó anh ta im bặt.

Sau khi mùi hôi thối dần dần tiêu tán, thi thể cứng ngắc trên mặt đất đậy, đột nhiên nhanh nhẹn đứng dậy, người đàn ông vừa chạy vừa hét lên: "Các người làm gì vậy?! Tại sao lại muốn giết tôi?"

"Cứu tôi với!! Dập lửa đi!! Cứu với ah ah ah!!"

"Cứu tôi!!"

Giọng nói đó rõ ràng là của người đàn ông cao gầy trước khi biến thành zombie, nhiệt độ cao thiêu đốt toàn thân, loạng choạng bước ra khỏi khu vực nhỏ chỗ vũng xăng, điên cuồng lăn qua lăn lại trên mặt đất., dùng giọng nói đã khàn khàn vì lửa đốt, kêu cứu.

"Giúp tôi..."

Điều làm anh ta tuyệt vọng là, mọi người đều né ra xa, không ai cứu anh ta, thấy anh ta ráng sức chạy lại, chàng trai tóc vàng giật lấy thanh sắt từ tay Lục Ngôn Lễ, đẩy đối phương ra xa hơn.

Lòng bàn tay cậu ta lấm tấm mồ hôi, vô thức quay người lại nói: " Lâu ca, hắn, hắn, hắn mềm quá."

Cảm giác từ đầu bên kia của thanh sắt khác với cảm giác kim loại lạnh và cứng của thây ma trước đây.

Anh ta thực sự... đã biến trở lại thành con người.

Có nên cứu anh ta không?

Mọi người theo bản năng tránh né câu hỏi này.

"Rõ ràng đã nhìn thấy hắn biến thành xác sống, sao bây giờ lại có thể biến thành người? Nhất định hắn đã gặp phải lời nguyền gì rồi."

"Đúng vậy, hắn đã biến thành xác sống, ai biết có lừa gạt chúng ta cái gì không?"

"Hơn nữa, bây giờ cho dù có muốn cứu hắn cũng đã muộn rồi. Ở đây không có bình cứu hỏa, làm sao có thể cứu hắn?"

Họ không ai bảo ai đều tìm được lý do hợp tình hợp lý, vừa trông coi xung quanh vừa theo dõi toàn bộ quá trình xác sống bị đốt cháy.

Kinh nghiệm này, tương lai có thể hữu dụng.

Lục Ngôn Lễ nói: "Nếu không thì..."

Một người khác ngăn cản anh: "Thì gì? Cậu muốn cứu hắn? Ai biết bây giờ là người hay xác sống?"

Vì vậy Lục Ngôn Lễ đành phải lụi lại, quay đầu bịt mũi, những người khác cho rằng anh chưa từng nhìn thấy mấy cảnh nên không dám nhìn, cũng không để ý anh nữa.

Dưới vành mũ, trong mắt anh tràn đầy giễu cợt.

"Cứu tôi……"

Hình người đang vùng vẫy không ngừng gào thét, cuối cùng mất đi sức lực phản kháng, dần dần co lại thành một vật thể đen tối không xác định, dầu mỡ nhỏ từng giọt từng giọt, chạm vào lửabắn tung tóe.

Trong không khí thoang thoảng mùi thịt nướng.

Các người không cứu tôi?

Tại sao các người không cứu tôi?!

Tại sao?!!

Đã chết thì cùng nhau chết đi!!

Người đàn ông cao gầy cố gắng nhớ lại bố cục quang cảnh mà lúc nãy đã thấy. Nhãn cầu của hắn đã bị nấu chín, không nhìn thấy gì nữa, hắn dùng chút hơi tàn còn lại đứng dậy lao về phía cột điện gần nhất, ôm lấy cột điện với thân hình bị bao phủ trong ngọn lửa.

Chẳng bao lâu, hắn bất động, dù vậy, cơ thể hắn vẫn bám chặt vào cột điện trong ngọn lửa.

Không ai biết rằng biểu cảm cuối cùng của thi thể này trước khi chết là một nụ cười.

Không ai quan tâm đến việc hắn có chết hay không.

Điều duy nhất họ quan tâm là trên cột điện có dán hai tờ rơi hình người phụ nữ kia.

"Hắn điên thật rồi! Đã chết còn muốn lôi chúng ta đi cùng?!"

Họ đang phát điên.

Tờ rơi bị bôi một chất đen nhờn không rõ nguồn gốc, mép bị lửa đốt cháy, bắt đầu chuyển sang màu vàng và cuộn tròn vào trong...

Không chỉ một mà gần như toàn bộ tờ rơi đều bắt đầu có dấu hiệu quăn lại bởi ngọn lửa.

Tiêu đời rồi……

Đa số người có mặt đều nghĩ thế.

"Chạy mau!!"

Đám đông bỏ chạy tứ tán.

Chạy cũng vô ích, vẻ mặt người phụ nữ càng lúc càng vặn vẹo hung ác, lạnh lùng nhìn mọi người. Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta cười toe toét, chiếc lưỡi mảnh và đỏ tươi thò ra từ hai hàng răng trắng sắc nhọn. Tuy nhìn mềm mại nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, trong nháy mắt xuyên thủng ngực thiếu niên trước đó ném bật lửa, sau đó lại kéo về!

Cậu trai còn chưa kịp hét lên đã bị kéo vào cái miệng đang há to của người phụ nữ.

Lần này thậm chí không có tiếng nhai, người đó đã biến mất.

Tệ hơn nữa, sương máu ngay lập tức trở nên cực kỳ dày đặc.

Nhìn xuyên qua lớp sương máu dày đặc, Lục Ngôn Lễ nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữ vẫn không thỏa mãn đã ăn thịt người, ngược lại, đôi mắt lạnh lùng đang nhìn những người khác, tựa như đang suy nghĩ xem nên ăn tên nào tiếp theo...

Điều tốt duy nhất là phụ nữ hiện giờ dường như không cần dùng sương máu để cắn nuốt con mồi, mà dùng lưỡi để nếm thử. Vì lý do này, Lục Ngôn Lễ đứng trong sương mù cảm thấy ngột ngạt, anh cố gắng xua tan làn sương máu và cẩn thận tìm kiếm thứ mình muốn.

Này... có vẻ không hợp chuẩn lắm.

Nhưng cứ thử trước đã.

Lục Ngôn Lễ sải dài chân, đi về một hướng đã định và nhặt thứ gì đó trên mặt đất.

Anh ta không bỏ chạy như những người khác mà di chuyển về phía bên trong bến xe, lấy từ tay áo ra cái vật gì đen tuyền, xuyên qua làn sương máu và đi thẳng đến quầy bán vé.

Phía sau anh có người giơ dao lên...

Lục Ngôn Lễ đột nhiên quay người lại.

Sương máu dường như không có tác dụng gì với anh, khoảng cách giữa hai người gần đến mức Lục Ngôn Lễ có thể dễ dàng nhận ra đó là ai.

"Mày muốn làm gì?!" Hắn hét lên kinh hãi.

Nếu người đó có thể nhìn rõ biểu cảm của anh qua làn sương máu, hoặc ít nhất là đôi mắt giấu dưới chiếc mũ, thì ít nhất hắn sẽ không chọn cách đắc tội anh.

Ngay sau đó, trong làn sương máu, tiếng ồn ào lại lắng xuống.

“Cạch, cạch, cạch…” Có tiếng nhai.



Bên kia, sương máu càng ngày càng dày đặc.

Mọi người đều bỏ chạy, trong mắt họ chỉ có một màu đỏ tươi đậm đến mức không thể hòa tan, không thể nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, mũi họ cũng nồng nặc mùi máu tanh. Dường như chỉ trong chốc lát, nơi này đã biến thành một nhà tù đẫm máu trên trái đất.

Một bóng người xoáy tròn trong màn sương máu, đằng sau bóng người đó, một chiếc lưỡi dài trơn tuột từ từ thò ra.

Chiếc lưỡi từ từ đưa lên và chuẩn bị quấn quanh cổ của người đó. Ngay thời khắc tiếp theo, nó dừng lại, như thể vừa đưa ra một quyết định khó khăn, rồi dần dần biến mất.

Sương máu tan đi nhanh như lúc xuất hiện, không lâu sau, không gian phim chính trở lại cảnh tượng ban đầu, như thể màu đỏ như máu trước mặt chỉ là ảo ảnh.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chúng ta được cứu rồi à?"

Thanh niên tóc vàng sửng sốt và bối rối, anh ta vừa chạy rất xa, khi mở mắt ra thì phát hiện mình đã quay lại chỗ cũ, vẫn đang đứng ở lối vào nhà ga, cách đó không xa là một chiếc cột điện dính đầy chất đen không kỳ lạ, vẫn tỏa ra mùi cháy.

Trên tất cả các tấm poster, vẻ mặt người phụ nữ đã bình tĩnh trở lại, khuôn mặt trở nên dịu dàng.

Lục Ngôn Lễ bước ra khỏi phòng vé, dáng vẻ yếu ớt, nhìn thấy cậu trai tóc vàng, liền chào hỏi, buồn bã hỏi: "Bây giờ cậu có sao không? Các cậu còn bao nhiêu người?"

Chàng trai tóc vàng thở dài: "Tôi không biết, cứ đợi đi. Họ sẽ tới đây liền thôi."

Không biết ai đã phá trận cục, rồi và làm thế nào hắn ta tìm được đường sống?

Có phải Lâu ca không? Hay chị em họ Lê?

Cậu ta hoàn toàn bỏ qua cậu trai trẻ tốt bụng và hèn nhát trước mặt.

"Kỳ quái, tên kia đâu...?" Thanh niên tóc vàng lo lắng, không nói ra hai chữ "xác chết". Cậu ta hếch cằm ra hiệu ý chỉ đống xác chết cháy dưới cột điện đã biến mất.

Lục Ngôn Lễ cũng kinh ngạc không kém, lắc đầu: “Tôi không biết, vừa rồi tôi đến đây cũng không thấy, chẳng lẽ…” Anh ta ám chỉ tấm áp phích trên cột điện.

"Không ngờ, thế mà nó cũng ăn thịt nướng." Cậu trai tóc vàng lẩm bẩm nói