Biểu Lý Thế Giới

Chương 5: "MUA" VÉ



Đôi mắt lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ của Lục Ngôn Lễ cong cong: "May mắn sương máu đã biến mất, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Hoàng Vĩ mặc dù không thích tính cách của anh, nhưng nhưng anh là mắt xích quan trọng cho nhiệm vụ, nên cũng mỉm cười hiền lành: “Tôi cũng muốn biết, nhưng tôi đoán Lâu ca đã làm gì đó.”

"Anh ta giỏi thật." Lục Ngôn Lễ chân thành thở dài, "Tôi đã rất khổ não khi gặp phải một vài hiện tượng linh dị trong cuộc sống hàng ngày. Anh có thường xuyên gặp phải những chuyện như thế này không?" Anh có vẻ mệt mỏi vì phải chạy, ho hai tiếng, giọng nói khàn khàn.

"Đúng vậy, biết làm sao được, đây là số mệnh của chúng ta."

Cậu trai tóc vàng nói điều này với vẻ mặt lãnh đạm.

Cậu ta nhìn quanh, không thấy ai, lén lút nói: "Chuyện gì đã xảy ra với hàng xóm của anh, lúc trên tàu điện ngầm chưa nói hết đấy? Hãy nói cho tôi biết trước."

"Nói cho cậu biết trước á?"

"Ừ." Thanh niên tóc vàng gật đầu, "Tôi cũng là người có kinh nghiệm, có lẽ tôi có thể giúp cậu phân tích điều gì đó. Khi nào họ đến chúng ta lại cùng nhau nghe thêm ý kiến."

Lục Ngôn Lễ không chút nghi ngờ cậu ta: "Được rồi, để tôi suy nghĩ nên bắt đầu từ đâu."

Anh chậm rãi nói: “Chuyện bắt đầu từ ngày hàng xóm của tôi chuyển đến…”

“Phòng lầu trên nhà tôi từ trước đến nay luôn trống, vốn là của một cặp vợ chồng già, sau này con trai họ đi nước ngoài nên họ cũng chuyển ra nước ngoài. Nhà trống đã lâu, mãi đến tháng trước mới có người hàng xóm chuyển đến."

“Kỳ lạ là đến giờ tôi vẫn chưa nhìn thấy người đó. Tôi chỉ biết có một người mới chuyển đến, hoặc có thể là một gia đình? Không chắc lắm. Dù sao thì mọi người trong tòa nhà đều nói rằng có người đã chuyển đến, cảm giác đúng là có hơi người, thường nghe mấy âm thanh sửa sang trang hoàng gì đó, rất ồn ào..." Nói đến đây, Lục Ngôn Lễ gãi đầu, "Nhưng mà này cũng không phải là vấn đề. Họ đều chọn sửa sang trong giờ làm việc. Đơn giản là vì mấy hôm nay tôi được nghỉ phép nên nghe xong tôi thấy hơi khó chịu ”.

"Anh biết đấy, dạo này người dân trong thành phố không có kiểu quan tâm làm thân với hàng xóm, nhưng tôi nghĩ họ là người mới, có lẽ họ mới đến thành phố này, nên tôi nghĩ đến việc hỏi xem tôi có thể giúp được gì không."... Tôi sợ làm phiền họ, tôi đã cố tình chọn một buổi chiều trong tuần để đến đó, khi mà hầu hết mọi người đều ở nhà..."

“Tôi nướng một ít thịt rồi mang đến cho họ. Nhưng hôm đó tôi gõ cửa rất lâu, không có ai ra mở cửa, nhưng tôi nghe rõ ràng bên trong có tiếng trang trí, không biết có phải vì tiếng ồn quá lớn nên bọn không nghe thấy tiếng gõ cửa hay không, tóm lại là hôm đó tôi không gặp ai cả, còn đồ nướng thì mang cho hai vợ chồng dưới lầu ăn..."

Này cũng đúng với tính cách của Lục Ngôn Lễ, dễ mềm lòng và từ tốn. Thanh niên tóc vàng không chút nghi ngờ, lúc đầu kiên nhẫn lắng nghe, nhưng sau đó dần dần trở nên mất kiên nhẫn, Lục Ngôn Lễ nói dây cà ra dây muống, không đi vào trọng tâm, đáng tiếc không thể giục anh nói nhanh hơn, kẻo bỏ lỡ chi tiết nào đó. Vừa lúc cậu ta không nhịn được nữa định mở thúc giục thì Lê Phương Chỉ cõng Lê Phương đi tới.

"Các anh đang nói chuyện gì vậy?"

"Không..." Thanh niên tóc vàng đang muốn tiếp lời, liền thấy Lục Ngôn Lễ vui vẻ đứng dậy đi tới: "Cuối cùng cô cũng đến, may mắn là cô còn sống."

Lê Phương Chỉ hừ lạnh một tiếng, hỏi lại: "Anh đang nói cái gì?"

Lục Ngôn Lễ không có kiêng dè, nói: “Chúng tôi đang nói về vấn đề của hàng xóm nhà tôi.”

Lê Phương Chỉ tặng cho thanh niên tóc vàng một cái liếc mắt sắc lẻm, trong lòng sáng tỏ, sau đó lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt dịu dàng với Lục Ngôn Lễ: “Mọi người đều muốn giúp đỡ anh, đợi lát nữa mọi người tới anh lại phải nói thêm lần nữa à? Tốt hơn hết là đợi cho đến khi mọi người tập hợp đủ đã.

Cô ta luôn tỏ ra lạnh lùng với mọi người, lúc bình thường nói chuyện giọng điệu cũng giống như đang ra lệnh. Lê Phương Chỉ không phải kẻ ngốc, cô biết mình có thể duy trì được hiện trạng như bây giờ là nhờ có chị gái ở bên, cô chỉ cần có trách nhiệm bảo vệ chị gái mình, chị gái đương nhiên sẽ nói cho cô biết mọi chuyện.

Bây giờ Lê Phương Uyển đang hôn mê không rõ nguyên nhân, đến lượt cô thu thập tin tức, đương nhiên cô sẽ không ngu ngốc đến mức dùng giọng điệu khiến Lục Ngôn Lễ khó chịu để hỏi.

Tính Lục Ngôn Lễ vốn ôn hòa, thấy Lê Phương Chỉ nói như vậy, gật đầu: “Không sao đâu.”

Lê Phương Chỉ âm thầm nhìn thiếu niên tóc vàng một lần nữa bằng ánh mắt sắc lạnh.

Cậu ta cảm thấy bất an.

Hai chị em Lê Phương Uyển Lê Phương Chỉ luôn sẵn sàng hợp tác với Hạ Lâu, ba người thông minh đi với nhau, cho dù bọn họ thường xuyên ngầm ăn ý coi các thành viên khác trong nhóm như bia đỡ đạn và đá lót đường, ít nhất vẫn có hy vọng hoàn thành nhiệm vụ nếu đi theo họ. Bọn họ hợp rơ lạ kỳ, trừ khi chỉ còn lại ba người, nếu không phải vào giây phút quan trọng, việc bọn họ phải bảo vệ lẫn nhau là điều kiện tiên quyết, không bao giờ được đấu đá lẫn nhau.

Nhìn bộ dáng của Lê Phương Chỉ, có lẽ cô ta sẽ kể cho Hạ Lâu.

Cậu trai tóc vàng vừa tức giận vừa sợ hãi, nhưng cậu biết Lê Phương Chỉ mạnh đến mức nào, cậu... cậu không thể đánh bại cô. Cho dù bây giờ đối phương có cõng người trên lưng, cậu ta cũng thua chắc.

Cậu ta gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị Hạ Lâu và chị em họ Lê lợi dụng làm đá lót đường mà không hề hay biết, rồi bị quỷ sát hại.

Cậu ta không thể hận Lý Phàm Chí, cũng không dám hận, vậy thì chỉ còn Lục Ngôn Lễ, kẻ không đến cùng thế giới với cậu, lại dễ bắt nạt, đúng là nên ngoan ngoãn đi chết đi.

Bị ngu à?! Tại sao lại đi nói với cô ta?!

Lục Ngôn Lễ vẫn đeo mặt nạ, đội mũ, vẫn giữ vẻ mặt ngây thơ vô tộ, như không hề biết mình vừa đắc tội với thiếu niên tóc vàng.

Cậu tức lắm nhưng lại không dám làm gì Lục Ngôn Lễ.

Không lâu sau, từ xa có một người chậm rãi đi tới, chính là Hạ Lâu.

Lê Phương Chỉ nói: “Lục Ngôn Lễ, phiền anh dẫn anh ta tới được không?”

Lục Ngôn Lễ không nói gì đi về phía trước, Lê Phương Chỉ ngồi dưới đất, ôm chị gái cô vào lòng nghỉ ngơi. Thấy hắn anh rời đi, Lê Phương Chỉ đứng dậy, đỡ Lê Phương Uyển, nhỏ giọng nói với thiếu niên tóc vàng: “Chỉ lần này thôi, lần sau không có may mắn như vậy đâu.”

Ánh mắt của cô rất đẹp mà sắc bén: “Nếu cậu còn dám làm chuyện như vậy thì đừng nói gì Hạ Lâu, tôi sẽ xử lý cậu trước.”

Chỉ trong tích tắt trải qua cảm giác từ địa ngục lên thiên đường, hai chân thanh niên tóc vàng mềm nhũn: "Cô, cô sẽ không nói cho bọn họ biết sao?"

Lê Phương Chỉ cười lạnh: “Tạm thời tha cho anh.” Nói xong, cô cẩn thận bế Lê Phương Uyển sải bước rời đi.

Cô ta dường như không hề lo lắng về việccó thể bị tên tóc vàng tấn công từ phía sau, Hoàng Vĩ chớp chớp mắt, nghiến răng nghiến lợi đi theo: "Đa tạ"

Ngoài mặt cậu ta vô cùng kính trọng Hạ Lâu, nếu Hạ Lâu biết cậu ta có lòng riêng, sợ lần sau khi trở về sẽ không cho cậu ta biết thông tin gì.

Hạ Lâu mang về tin tức tốt lành.

Cậu ta tìm được bốn tấm vé.

"Vé?"

Hạ Lâu đưa một tấm vé cho Lục Ngôn Lễ: “Nhìn đi.”

Lục Ngôn Lễ cầm lấy tấm vé, kinh ngạc nói: "Đây là vé về đến nhà tôi."

"Anh chắc chứ?"

Đôi mắt lộ ra bên ngoài chiếc khẩu trang của Lục Ngôn Lễ cong lên: “Tôi chắc chắn địa chỉ là chính xác.”

"Lâu ca, anh tìm thấy nó ở đâu vậy?"

Hạ Lâu nói: "Đây là bến xe, có phòng bán vé, vậy xe buýt ở đâu? Tôi thử đi đến quầy bán vé thì thấy mình có thể mua được vé."

Về cái giá mà anh ta phải trả để "Mua" tấm vé...

Vừa rồi khi đang mơ mơ màng màng trong làn sương máu, có người muốn giết cậu ta. Để tự bảo vệ mình, tất nhiên cậu ta phải chọn cách đánh trả.

Cậu ta lợi dụng người đó, đến quầy bán vé, “mua” bốn tấm vé.

Chưa cần kể hết phần còn lại, một số người khác đã hiểu ý cậu ta.

Hạ Lâu nói: "Thi thể của Vương Văn Đào ở đâu? Nếu mang đến, ít nhiều cũng đổi được 1 tấm."

Vương Văn Đào là một người đàn ông cao gầy không may biến thành zombie rồi bị thiêu chết. Nghe vậy, thiếu niên tóc vàng nghi hoặc nói: "Tôi cũng không biết, lúc mới tới đây cũng không thấy."

Lục Ngôn Lễ gật đầu: “Tôi cũng vậy.”

“Không biết còn có người khác hay không, chúng ta chờ xem.” Hoàng Vĩ nhìn bốn tấm vé trong tay Hạ Lâu, ánh mắt lấp lánh.

Không cần phải nói, chắc chắn đã được chia cho bốn người bọn họ.

Lục Ngôn Lễ... Tại sao lại là thằng ngốc này?!

Nhưng hiện tại ba người bọn họ đều có mặt, Lê Phương Chỉ cõng Lê Phương Uyển lẳng lặng đứng bên cạnh Lục Ngôn Lễ, ý tứ của cô rất rõ ràng.

Có Hạ Lâu và Lê Phương Chỉ bảo vệ, cậu ta không thể cướp được vé của Lục Ngôn Lễ. Hơn nữa, dù có giành được vé, họ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ nếu không có Lục Ngôn Lễ.

Chết tiệt...còn có ai nữa không? Còn lại gì không?!

Hiện tại chỉ còn lại năm người, Lục Ngôn Lễ, Hạ Lâu, chị em họLê và chính Hoàng Vĩ.

Cậu ta đi dâu kiếm thêm một tấm vé đây?!

Như nghe được tiếng lòng cậu, lại có thêm ba thành viên từ xa chạy tới, vừa nhìn thấy ba người liền thở phào nhẹ nhõm, chào hỏ từ xai: "Cuối cùng cũng tìm được các người."

Hoàng Vĩ vui vẻ chào đón: "Cuối cùng thì các anh cũng đến rồi. Lâu ca đã tìm được cách rời đi. Mau tới đi!"

Ngoại trừ Lê Phương Uyển đã hôn mê bất tỉnh, ba người còn lại đều im lặng lạ thường, Lục Ngôn Lễ dường như không đành lòng, cúi đầu buồn bã quay người lại.

Một lúc sau, một tiếng hét vang lên, ngay sau đó, thanh niên tóc vàng kéo chân ai đó đi về phía họ.

Hai người còn lại vẫn chưa kịp phản ứng, thấy Hạ Lâu không ngăn cản, bọn họ hoảng sợ đi theo, giữ khoảng cách nửa mét, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Hoàng Vĩ lau vết máu trên mặt, vui vẻ hỏi: “Lâu ca, vừa nãy anh mua vé bằng cách nào?"

Cậu ta nhấn mạnh từ "mua vé", hai người còn lại cũng nghe được manh mối, im lặng nghe lời đi theo Hoàng Vĩ.

Hạ Lâu bình tĩnh nói: “Trực tiếp mua, đầu tiên nói muốn mua vé, sau đó giao đồ.”

Nghe vậy, Hoàng Vĩ vui vẻ kéo chân người đàn ông về phía phòng bán vé, người sống sót còn lại cũng biết điều đi theo, mỗi người kéo một chân, người còn lại, lúc nhìn thấy "vé xe" của bọn họ sắp tỉnh dậy, liền ngồi xổm xuống, chộp lấy đầu người đàn ông nọ, đập xuống đất.

Hai tay người đó thả lê trên mặt đất, trên đầu có vết máu... Ngực phập phồngt.

Người đàn ông này vẫn còn sống.

Một lúc sau, vang lên tiếng nhai của người phụ nữ, Hoàng Vĩ cầm trên tay bốn tấm vé, hưng phấn tham gia cùng họ.

Xa xa vang lên tiếng còi ô tô, sau đó, một chiếc xe buýt tả tơi không biết giây sau có vỡ nát không từ từ phóng tới.

“Lên xe đi.” Hạ Lâu mỉm cười thân thiện với Lục Ngôn Lễ rồi đưa vé cho anh.

Lê Phương Chỉ lấy hai tấm.

Còn lại hai người, một người tên là Phong Sở Sở, người còn lại tên là Mạc Vân, bọn họ thương thảo mãi mới mỗi người lấy được 1 tấm vé của Hoàng Vĩ.

Chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh họ, trên ghế lái là một bóng người không rõ khuôn mặt. Hạ Lâu kiểm tra biển số xe, gật đầu.

Phong Sở Sở bị đẩy ra, làm người đầu tiên lên xe. Anh ta nghiến răng nghiến lợi bước về phía trước, tài xế quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng ẩn trong bóng tối, khàn giọng hỏi: "Vé?"

Phong Sở Sở run lẩy bẩy đưa tấm vé ra.

Tài xế có vẻ hơi thất vọng, xua tay cho anh ta đi.

Thấy Phong Sở Sở không sao, mọi người lần lượt vào. Không biết cố ý hay vô tình, Lục Ngôn Lễ đã lên xe trước Lê Phương Chỉ, anh đứng cách tài xế không xa, lặng lẽ nhìn chị em họ Lê.

Người lái xe cũng nhìn Lê Phương Chỉ thêm một lần nữa... nói chính xác thì là nhìn Lê Phương Uyển trên lưng cô. Không hiểu sao Lê Phương Chỉ luôn cảm thấy cái bóng đó lộ ra một nụ cười ác ý.

"Ngồi xuống."

Đây là những lời cuối cùng người lái xe nói.

Lục Ngôn Lễ nghe vậy liền ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu không biết suy tính cái gì.

Trong túi, trên tay anh có tổng cộng bốn tấm vé.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!