Billy The Kid Và Những Ma Cà Rồng Vegas

Chương 5



Billy the Kid lúng túng đứng ở ngưỡng cửa, một tay cầm bao tải, tay kia cầm ủng, và nhìn Scathach. Máu - đặc và có màu đỏ tươi - thấm ra giữa các ngón tay cô.

"Cô ổn chứ?"

Sinh vật nhìn anh không còn là con người nữa. Làn da trắng nhợt của cô căng chặt trên gò má và cằm, và đôi mắt - lúc này hoàn toàn đỏ - đã chìm vào trong hộp sọ. Phần thịt đã rút ra khỏi hàm, để lộ hàm răng ma cà rồng dã man mà Billy từng nhìn thoáng qua trước đó, còn tóc cô đã cứng lại thành những chiếc lông như kim.

Billy cắn mạnh vào má trong để giữ cho khuôn mặt không biểu cảm, anh chưa bao giờ tỏ ra sợ hãi trong đời. Anh giơ ủng lên: "Tôi hy vọng cô không phiền. Tôi đã tự cho phép mình vào. Tôi không muốn bỏ lại chiếc pithos trên bậc cửa. Và tôi cởi ủng. Tôi biết mấy môn võ thuật của cô không thích mọi người đi trên sàn nhà bằng đôi giày đi trên đường phố." Anh nhìn xuống đôi tất cũ sờn và cọc cạch của mình. "Nếu tôi biết, tôi đã đi cái khác tốt hơn. Mẹ tôi luôn bảo tôi phải mặc đồ lót sạch sẽ và đi tất tử tế trước khi ra ngoài..." Giọng anh nhỏ dần khi sinh vật phía sau bàn hoa hồng đứng dậy. Cô quay lại, bắt đầu nhấc vũ khí trên tường ra và chất chúng trên bàn.

"Xem nào, đây có vẻ không phải là thời điểm tốt nhất," Billy tiếp tục. "Tôi sẽ để nó ở đây và đi ra ngoài. Tôi có một số..."

"Anh tên là gì?" Bóng tối hỏi.

"William Bonney... à, Billy. Mọi người đều gọi tôi là Billy."

"Tôi là Scathach. Đừng bao giờ gọi tôi là Scatty." Cô lại quay sang Billy. Khuôn mặt của cô đã nhẵn nhụi, những đường nét ma cà rồng ẩn hiện. Khi anh quan sát, màu đỏ đặc quánh trong mắt cô cuộn xoáy đi, để lộ con ngươi xanh màu lá cây cỏ. Cô chà xát những vệt máu khô trên má. "Anh có xe hơi không, Billy?"

"Tất nhiên rồi. Một con Thunderbird 1960, Monte Carlo. Đó là mô hình thế hệ thứ hai với động cơ V8, phân khối 430 cubic-inch, 350 mã lực... "

"Anh hãy giúp tôi một việc, Billy," Scathach ngắt lời.

"Tôi sao?"

"Đúng vậy. Và Elder chủ nhân của anh sẽ vui mừng vì bây giờ tôi sẽ chịu ơn anh do đó mắc nợ ông ta. Ông ấy biết tôi là loại người rất coi trọng các ân huệ, ghi nhớ từng điều một. Một ngày nào đó anh sẽ cần sự giúp đỡ từ tôi và tôi sẽ trả ơn anh."

"Ơn nghĩa gì đâu, bản thân tôi khá dễ tính, đáng kể chi mấy chuyện đó." Billy nói với một nụ cười ngượng ngùng. "Đó là cách tôi được nuôi dưỡng. Tôi có thể làm gì cho bà, thưa bà?"

"Để bắt đầu, anh đừng bao giờ gọi tôi là bà nữa."

"Vâng thưa bà. Xin lỗi, b... xin lỗi, cô Scathach."

"Chỉ mỗi Scathach. Anh có kế hoạch cho mấy ngày nghỉ không?"

"Không hẳn."

"Tốt. Tôi cần anh chở tôi đến Vegas."

"Vegas!" Billy dường như hoài niệm trong giây lát. "Tôi đã không ở đó hơn một trăm năm. Tôi từng lưu lại khách sạn Old Adobe, và tôi nghĩ có thể mình đã phải ngồi tù một hoặc hai lần."

Scathach nhìn anh chằm chằm, không nói gì.

Billy nhún vai. "Đó là một thời gian dài trước đây. Và tôi được phán vô tội. Tôi nghĩ... hay ít nhất là lúc đó tôi vô tội. Tôi hiểu rằng chúng ta sẽ không đến Vegas vì các buổi biểu diễn."

"À... à..." Cô ngập ngừng, tìm từ thích hợp. "Một người bạn của tôi đang gặp rắc rối."

"Loại rắc rối gì vậy?"

"Rắc rối ma cà rồng," Scathach nói, thu thập vũ khí và nhét chúng vào một chiếc túi thể thao. "Tôi đi thay quần áo. Lấy cái pithos rồi đặt trở lại xe - chúng ta sẽ mang nó theo."

"Ma cà rồng," Billy lẩm bẩm. "Tôi ghét ma cà rồng. Dơ dáy, răng dài, vuốt nhọn... "

Bóng tối dừng lại. "Tôi là một ma cà rồng," cô nói, cho anh ta xem hàm răng của mình.

Billy vội cầm pithos lên. "Tôi sẽ lấy xe."