Billy The Kid Và Những Ma Cà Rồng Vegas

Chương 6



"Tôi đang lái xe đưa cô Scathach đến Las Vegas." Billy nói vào tai nghe Bluetooth. Anh đưa điện thoại di động cho hành khách của mình và chuyển cuộc gọi từ tai nghe sang máy cầm tay. "Ông ấy muốn nói chuyện với cô. Ông ấy có vẻ khó chịu," anh nói thêm với một nụ cười.

"Có vấn đề gì không?" Scathach cáu kỉnh. Mặt trời đã xuống thấp trên bầu trời, cô gỡ cặp kính phi công được tráng gương ra khỏi đầu và đeo chúng lên mắt. Các thấu kính phản chiếu mặt tiền màu trắng của Embarcadero.

Quetzalcoatl bắt đầu nói, nhưng Scathach cắt lời lão ta. "Có việc đột xuất và tôi cần phương tiện đi lại. Không, tôi vẫn chưa học lái xe, nhưng chắc chắn ông biết điều đó. Tôi cho rằng tôi nên lấy làm vinh dự vì rõ ràng ông đã theo dõi tôi qua nhiều thế kỷ. Cũng như tôi đã làm điều tương tự với ông," cô nói thêm. Bóng tối liếc nhìn người Mỹ trẻ tuổi bất tử. Cô biết anh không thể nói ngôn ngữ cổ của Danu Talis, nhưng cô vẫn cẩn thận giữ giọng điệu trung lập để anh không thể hiểu được sắc thái trong lời nói của cô. "Người phục vụ của ông đến đúng lúc tôi cần anh ta." Cô quay sang Billy và trở lại với tiếng Anh. "Mất bao lâu để đến Vegas?" Giao thông dọc theo Embarcadero đang bị đình trệ.

Anh nhún vai. "Một khi chúng ta ra khỏi thành phố, nó sẽ khá dễ dàng. Vào thời điểm này trong đêm, với việc tôi lái xe, tôi có thể nói là tám, có thể là chín giờ."

"Anh có ngủ không?" cô hỏi.

"Không còn nhiều nữa. Những giấc ngủ ngắn vài ngày một lần."

Scathach quay lại với chiếc điện thoại. "Nếu anh ta thả tôi trên Strip và trở về, anh ta sẽ quay lại San Francisco vào giữa buổi sáng ngày mai. Tôi sẽ tự tìm đường về nhà," cô tiếp tục bằng tiếng Anh, trước khi quay lại với ngôn ngữ của Danu Talis. "Tôi hy vọng điều này không quá bất tiện cho ông, nhưng tôi chắc chắn ông có nhiều người phục vụ khác."

"Không ai giống Billy the Kid," Quetzalcoatl nói. "Cố gắng đừng làm tổn thương cậu ấy."

Scathach cúp máy và chuyển điện thoại lại cho Billy. "Ông ấy thích anh," cô nói.

Billy cười thích thú. "Con quái vật già đó. Ông ta không thích ai cả. Tôi thậm chí không chắc ông ta có thích chính bản thân không."

Scathach di chuyển trên ghế để nhìn rõ hơn tài xế của cô. "Vậy anh là Billy the Kid nổi tiếng. Tôi từng nghĩ rằng anh cao hơn cơ. "

"Tôi cao 5 feet 8 (~1m73)," anh trả lời, rồi dừng lại. "Cô biết không, lúc nào mọi người cũng hay nói như vậy. Nhưng tôi đã không nghe thấy nó trong một thời gian rồi."

"Tại sao?"

"Tất cả họ đã chết." Billy mỉm cười. "Lời nguyền của sự bất tử, nhỉ?"

Scathach gật đầu và quay đi, nhìn ra vịnh San Francisco khi Billy rẽ phải, rồi vòng sang trái lên Cầu Vịnh.

"Tôi biết cô không phải con người, vì vậy tôi đoán cô là một Elder, giống Quetzalcoatl?"

"Thế hệ Kế tiếp," Scathach nói ngay.

"Có gì khác biệt?" Billy hỏi.

"Tôi được sinh ra sau sự sụp đổ của Danu Talis. Quetzalcoatl sinh ra trên đảo."

"Vậy là cô đã sống lâu rồi. Cô hiểu thế nào là cảm giác bất tử, trong khi nhìn mọi người xung quanh dần già nua và chết đi. Cô đối diện với điều đó bằng cách nào?"

"Anh cần hỏi chủ nhân của mình," Scathach cáu kỉnh.

"Ông ấy không nói với tôi bất cứ điều gì."

Scathach im lặng trong giây lát. "Tôi đã thấy nhiều người đối mặt với sự bất tử, và họ không bao giờ quen với điều đó. Anh sẽ phải học cách chấp nhận. Anh sẽ học cách không bao giờ có sự giao tiếp gần gũi với một người bình thường." Cô quay lại nhìn Billy. "Anh sẽ không bao giờ lấy một người vợ bình thường, hoặc có một người bạn gái bình thường. Anh sẽ học cách tự làm bản thân già đi. Anh ăn mặc khác, nhuộm tóc màu xám, để râu và sau đó bước tiếp. Anh sẽ không bao giờ sống quá lâu ở bất kỳ nơi nào. Anh dành phần đời còn lại của mình để chạy trốn, luôn lo lắng thận trọng vì mọi điều."

"Tôi đã làm điều đó khi tôi là con người," Billy nói. "Tôi đã quen với nó."

"Anh còn trẻ. Hãy thưởng thức nó trong khi còn có thể. Trong một trăm, hai trăm, năm trăm, một nghìn năm nữa, anh sẽ thấy mọi thứ khác đi."

"Cô thật là hài hước," Billy lẩm bẩm. "Tôi đang tận hưởng sự bất tử."

"Billy, tôi sống trên thế giới này - và những thế giới khác – trong suốt mười ngàn năm. Tôi từng quan sát Trái đất tự định hình lại. Tôi đã chứng kiến các đế chế trỗi dậy và sụp đổ." Giọng cô trở nên lạc lõng và cô đơn, và Billy bắt được dấu hiệu mà anh nhận ra là giọng Ailen, không khác gì mẹ anh. "Tôi từng dõi theo sự tàn lụi của các quốc gia, tôi đã thấy toàn bộ các bộ lạc biến mất trong thần thoại và những nền văn minh vĩ đại tan thành cát bụi. Tôi đã nhìn rất nhiều bạn bè ra đi... và anh có biết lời nguyền thực sự của sự bất tử không?"

Billy the Kid lắc đầu. "Không chắc tôi muốn biết bây giờ..."

"Lời nguyền là anh sẽ nhớ mọi khuôn mặt." Vẻ mặt cô nặng nề, đôi môi mím lại thành một đường mỏng. "Cuối cùng, đó chính là điều khiến anh phát điên."

"Cô nhớ tất cả các khuôn mặt?"

"Tất cả," cô thở dài.

"Nhưng cô không nổi điên," anh nói nhẹ nhàng.

Scathach nhìn anh chằm chằm cặp kính phi công của mình. "Làm sao anh biết chứ?"

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!