Bình Vương Thần Cấp

Chương 132: Sức mạnh của Lâm Trạch Dương 



Nhiều người sẽ có một số hiểu lầm với thế giới này, nhưng quy luật về kẻ mạnh chưa bao giờ thay đổi. Tuy nhiên với sự thay đổi của thời đại, định nghĩa của từ sức mạnh đã hoàn toàn khác xưa. Học tập là sức mạnh, công việc đạt hiệu quả cao là sức mạnh, hay việc quay đầu nhanh hoặc nhanh hơn.

Huyết Dung hiểu vô cùng rõ tất cả những điều này, cho nên anh ta mới liều mạng để tu luyện khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ. Huyết Dung cảm thấy mình đã tưởng tượng ra tất cả sức mạnh, nhưng lại không ngờ tới trên đời này lại có người mang sức mạnh như Lâm Trạch Dương.

Huyết Dung cảm thấy mình bị đánh bại không phải vì thực lực của Lâm Trạch Dương quá cao thâm, mà là do thủ đoạn hèn hạ của Lâm Trạch Dương.

Huyết Dung không biết nên mô tả về Lâm Trạch Dương như thế nào.

Lúc này trong lòng Lưu Uy vui mừng tột độ, rốt cục ông ta cũng đợi được Lâm Trạch Dương, mà Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương, anh có đủ thực lực để đè ép tất cả, tuy rằng Lâm Trạch Dương đã dằn lòng, sau một hồi chiến đấu nhiệt huyết vẫn không ra dáng chiến đấu cho lắm, nhưng điều này quan trọng sao?

Sau đó, Lưu Uy kể chuyện của mấy ngày hôm nay lại cho Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhíu mày, không nói một lời, như đang lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Lưu Uy cũng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lâm Trạch Dương, cậu cũng cảm thấy khó đối phó với gia tộc này phải không, nếu đã vậy thì tạm thời chúng ta trốn mũi giáo của họ, dù thua thiệt một chút cũng không sao, chỉ cần giữ nguyên thực lực thì lúc nào cũng có cơ hội đông sơn tái khởi.”

Lâm Trạch Dương dường như chẳng nghe được Lưu Uy nói gì, vẫn trầm tư như trước.

Lưu Uy đợi một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lại nói: "Lâm Trạch Dương, bây giờ cậu có suy nghĩ gì thì mau nói ra, để tôi còn có ý kiến rõ ràng.”

Lâm Trạch Dương nhìn về phía Lưu Uy: "Ông vừa mới nói cái gì?"

Lưu Uy há miệng, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, vậy là nãy giờ Lâm Trạch Dương không nghe ông ta nói chút nào à.

Sau đó Lưu Uy đang chuẩn bị nhắc lại lời mình định nói, Lâm Trạch Dương lại khoát tay áo, cắt ngang Lưu Uy: "Ông trả lời tôi một câu hỏi, Huyết Minh cái gì đó, bọn họ có tiền không?"

Trên đầu Lưu Uy xuất hiện một vạch màu đen, không biết Lâm Trạch Dương đang chú ý đến cái gì nữa.

"Không, bọn họ chiếm đoạt sản nghiệp của ông, còn muốn đối phó với người phụ nữ của tôi, bọn họ nhất định phải trả giá, tôi chỉ đang nghĩ xem bọn họ phải trả cái giá nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tiền là thực tế nhất. Nhưng ông nói bọn họ là thế gia ẩn thế gì, không sống trông thành phố, liệu bọn họ có tiền không?"

Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Lưu Uy, chân thành hỏi.

Lưu Uy muốn hộc máu tới nơi, thật đáng đời, xưa nay Lâm Trạch Dương chưa bao giờ lo lắng xem đối phương có mạnh hay không mà anh chỉ chú ý xem đối phương có tiền hay không.

Tư duy của Lâm Trạch Dương đúng là không giống với người bình thường, cho dù bản thân ông ta có cố gắng thế nào cũng không có cách để đuổi kịp với suy nghĩ của anh.

"Chắc là có tiền đó, tuy rằng bọn họ không ra hoạt động trong thành phố nhưng tích lũy phía bên trong chắc hẳn không kém dòng họ nào đâu."

Lưu Uy cảm thấy mình bây giờ cũng giống như tên điên, nếu không thì sao lại nghiêm túc thảo luận loại vấn đề này với Lâm Trạch Dương cơ chứ, Lâm Trạch Dương gật gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ!"

Sau khi nói chuyện xong, Lâm Trạch Dương trở nên phấn khích.

Lưu Uy cảm giác lòng mình không thể chịu đựng thêm được nữa, ông ta rất muốn nói với Lâm Trạch Dương rằng, cậu có biết ẩn thế gia tồn tại như thế nào hay không, cậu có biết bọn họ lớn mạnh đến trình độ nào hay không, bọn họ không phải người thường, hoàn toàn khác xa so với những đối thủ mà trước giờ hay gặp, cho dù cậu có nghiêm túc đối diện đến đâu, cũng không thể nào so bì được.

Nhưng khi Lưu Uy quay đầu lại, khi ông ta nhìn thấy cơ thể đang nằm yên trên mặt đất của Huyết Dung, Lưu Uy lại không nói nên lời.

Huyết Dung không phải là người của thế gia ẩn thế, nhưng trong mắt Lâm Trạch Dương anh ta có khác gì những tên trước đó đâu? Hình như không khác là mấy, trước kia Lâm Trạch Dương chỉ một đấm là khiến đối thủ ngã xuống, bây giờ cũng dùng một đấm để đánh ngã anh ta. Trước kia Lâm Trạch Dương chỉ cần nói bậy bạ mấy câu đã khiến đối phương tức phát ngất, bây giờ hình như còn lợi hại hơn nữa.

Lưu Uy trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Nhưng mà tôi không biết Huyết Minh ở đâu, với bây giờ cứ đi như thế lỡ trúng mai phục thì sao, chúng ta đâu biết bên đó như nào, người của bên đó có thực lực gì?"

Lưu Uy nói về nỗi lo của mình, đây đúng là chuyện cần để ý, nhưng Lưu Uy phát hiện không biết Lâm Trạch Dương đã rời đi từ lúc nào, anh hoàn toàn không nghe ông ta nói gì cả khiến Lưu Uy cảm thấy rất tủi thân, thậm chí ông ta còn nghĩ, có khi Lâm Trạch Dương không xuất hiện có khi còn tốt hơn.

Lưu Uy ông ta dù gì cũng là vua của thế giới ngầm cơ mà, ngay cả Huyết Minh bọn họ cũng cho ông ta được sự tôn trọng nhất định, Huyết Minh còn nể mặt tới nỗi phái cả cao thủ Huyết Dung tới đó sao, đến cả Huyết Dung cũng chăm chú nghe từng lời của ông ta chứ bộ.

“Bốp.”

Lâm Trạch Dương tát một cái vào mặt Huyết Dung.

Huyết Dung dần tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, anh ta nhíu chặt lông mày, trong mắt tràn đầy sát khí: "Muốn giết thế nào thì giết, cứ việc ra tay. Huyết Minh sẽ báo thù cho tôi."

Lâm Trạch Dương nhìn vẻ mặt ngu ngốc nhìn Huyết Dung, chán nản nói: "Sao tôi phải giết anh, tôi còn muốn bán anh đi với giá tốt một chút nữa cơ."

Trên đầu Huyết Dung cũng xuất hiện một vạch đen, hoàn toàn không thể lý giải Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.

"Đứng lên, đi thôi." Lâm Trạch Dương nói với Huyết Dung.

Huyết Dung cảm giác đầu mình hẳn đã bị Lâm Trạch Dương làm hỏng, chứ sao mà từng chữ Lâm Trạch Dương nói anh ta đều biết, nhưng anh ta hoàn toàn biết được ý tứ của những lời này có nghĩa là gì: "Dẫn tôi tới chỗ Huyết Minh các người, tôi muốn tìm người để bàn về chuyện của anh."

Lâm Trạch Dương nhìn bộ dạng Huyết Dung không ngừng lắc đầu như đang nhìn một tên ngốc, nói đơn giản như vậy cũng không nghe rõ, không biết người của Huyết Minh có phải ai cũng ngốc thế này không nữa.

Sau đó Lâm Trạch Dương lại thấy lo lo, một đám ngốc thì làm gì có tiền chứ?

Lưu Uy ở một bên ngây cả người, làm sao Lâm Trạch Dương lại có thể nghĩ đến biện pháp trực tiếp vậy chứ, nhưng Lưu Uy cũng không thể phủ định điều này đúng là khả thi hơn so với các cách khác thật.

"Cậu muốn tới chỗ của Huyết Minh?" Huyết Dung ngây ngẩn cả người, sau khi nghe Lưu Uy nói về sự lớn mạnh của Huyết Minh, không phải Lâm Trạch Dương nên chạy rẽ khói mới phải à?

"Mau đứng lên đi, tôi có đánh gãy chân anh đâu, hay anh muốn tôi phải cõng anh mới được à." Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Huyết Dung.

Huyết Dung cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Trạch Dương, làm sao cậu ta có thể đối phó với đối thủ như thế được, cái kiểu nói chuyện không kiên nhẫn đó như kiểu là nói với bạn bè ấy, bất tri bất giác cũng gạt qua chuyện dường như anh không sợ Huyết Minh chút nào thì phải?