Bình Vương Thần Cấp

Chương 133: Không hay rồi 



Có người đã nói, ngoại trừ những việc có liên quan đến sinh tử, tất thảy đều không phải là vấn đề, đều không đáng để ưu sầu.

Mà giờ đây Tần Quân Dao rất ưu sầu, bởi vì chuyện hiện tại có liên quan đến sinh tử, hơn nữa còn không phải chỉ liên quan đến sinh tử của một người.

Điện thoại của Ely lại gọi tới. Người của Huyết Minh đang tiếp cận căn cứ thí nghiệm dược tề X. Khả năng di chuyển và nhận thức của họ nhạy bén hơn nhiều so với tưởng tượng thế nên thời gian tìm thấy cũng ngắn hơn so với dự tính. Ban đầu còn cho rằng người của Huyết Minh ít nhất phải cần hai hoặc ba ngày nữa mới có thể tìm được căn cứ, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì có vẻ mọi thứ sẽ kết thúc trong hôm nay.

Nhưng trước tình thế cấp bách như vậy, Tần Quân Dao lại không có cách gì.

Tần Quân Dao rất muốn qua bên kia xem xét nhưng cô biết rõ như thế chỉ khiến vị trí căn cứ bị bại lộ nhanh hơn mà thôi, hơn nữa còn chẳng giúp ích được gì, Tần Quân Dao biết thực lực của mình, cũng đã được chứng kiến qua thực lực của Huyết Minh, tự biết được khoảng cách giữa mình và đối thủ lớn thế nào.

Vậy phải làm gì bây giờ?

Tần Quân Dao đột nhiên nhớ tới Liệp Ưng mình đã gặp ở Hoa Kỳ, nếu là người đàn ông đó thì nhất định hắn có thể giúp được gì đó.

Sau đó Tần Quân Dao lại nhớ tới King.

Tần Quân Dao chưa từng gặp qua King, nhưng cô đã nghe qua cái tên King rất nhiều lần.

Khi những lính đánh thuê quốc tế kia truy sát cô, bởi vì cái tên King đó mà bọn họ mới buông tha. Khi thủ hạ của cô phản bội cô, chính King là người đã ra tay cứu giúp. Trong thời gian ở Châu Mỹ, cũng chính thủ hạ của King-Liệp Ưng đã kịp thời cứu lấy cô.

Nhưng mà đến cuối cùng King là ai, nếu như King lại xuất hiện, có phải sẽ giải quyết hết mớ hỗn độn này một cách dễ dàng hay không.

Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao không khỏi lắc đầu, bởi vì ngay cả cô cũng không biết King là ai, chứ đừng nói đến việc liên hệ với King.

Tần Quân Dao thở dài một hơi thật sâu, sau đó cắn răng nói: "Cái đồ chết dẫm Lâm Trạch Dương nhà anh, sao lúc tôi cần anh nhất lại chẳng bao giờ thấy được bóng dáng anh đâu, thân là cha của Manh Manh mà vô dụng kinh khủng."

Tần Quân Dao cũng không biết tại sao lúc này mình lại nhớ tới Lâm Trạch Dương, dường như cô lúc nào cũng luôn tự nhủ bản thân mình rằng, không được có bất cứ kỳ vọng nào về Lâm Trạch Dương. Thế nhưng mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Tần Quân Dao lại không nhịn được mà nhớ tới Lâm Trạch Dương.

Chỉ là mỗi lần Tần Quân Dao nghĩ đến Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lại không có cách nào giúp được cô.

Tần Quân Dao chỉ nghĩ một chút đã bất giác rơi nước mắt.

Huyết Minh là thế gia ẩn thế, tất nhiên không hoạt động ở trong thành phố.

Nhưng mà, nếu thiếu chủ của Huyết Minh đã tới thành phố, không có khả năng ngày nào cũng đi đi về về tổng bộ của Huyết Minh được.

Dưới sự sắp xếp của Trương Liên, Huyết Ngưng ở trong một trang viên xa hoa ở ngoại ô thành phố.

Lúc này, Huyết Ngưng đang ngồi đối diện với Trương Liên trong phòng khách, nhàn nhã uống trà.

“Trương Liên, rất nhanh thôi tôi sẽ có được dược tề kia, nếu như dược tề kia thật sự có công hiệu lớn như lời ông đã nói, có thể giúp ích cho cơ thể của cha tôi. Lúc đó, tôi sẽ cho ông toàn bộ địa bàn của Lưu Uy, thậm chí nếu ông có yêu cầu khác tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp ông. Tất nhiên, nếu thuốc không có tác dụng thì ông tự biết hậu quả thế nào rồi đấy.”

Huyết Ngưng rất nghiêm túc nhìn Trương Liên. Lý do mà Huyết Ngưng và đám thủ hạ của Huyết Minh lùng sục khắp nơi là bởi vì minh chủ của Huyết Minh, cha hắn, gặp một vài vấn đề về cơ thể, cần tìm một số loại thuốc để tiến hành điều trị.

Mà bằng một lần tình cờ, Huyết Ngưng gặp được Trương Liên, sau đó được biết về dược tề của Tần Quân Dao. Thật ra Huyết Ngưng chỉ cần dược tề, nhưng tin tức là do Trương Liên cung cấp, đương nhiên hắn phải giúp ông ta thực hiện một số chuyện, giúp ông ta giải quyết Lưu Uy, chuyện này đối với Huyết Ngưng mà nói chẳng qua chỉ cần nhấc tay một cái là xong, vì thế nên hắn mới nhanh chóng đồng ý với Trương Liên.

Trương Liên gật đầu liên tục, trưng ra bộ mặt tươi cười: "Yên tâm đi, dược tề kia nhất định có hiệu quả kỳ diệu.”

Huyết Ngưng cũng gật đầu.

Vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa có người chạy vào, mang theo dáng vẻ rất vội vàng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Không hay rồi, không hay rồi, lão đại, không hay rồi." Người này còn chưa chạy tới đã lớn tiếng kêu la.

Trương Liên khẽ nhíu mày, sau đó thận trọng liếc nhìn Huyết Ngưng, để cho Huyết Ngưng nhìn thấy bộ dáng hớt ha hớt hải của thủ hạ khiến ông ta cảm thấy thật mất mặt.

"Chuyện gì xảy ra? Đã nói bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện không được gấp, bây giờ còn có chuyện gì không giải quyết được nữa sao? Mau nói đi." Trương Liên làm ra dáng vẻ nghiêm túc.

Người nọ sửng sốt một chút, sau đó lấy bình tĩnh rồi mới nói: "Lão đại, ngoài cửa có kẻ đột nhập. Người của ta đã cố ngăn cản nhưng đã bị bọn họ đánh bại hết.”

Trương Liên nhíu chặt lông mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, không biết đột nhiên kẻ nào lại dám đột nhập vào địa bàn của ông ta, lại còn đánh bại hết thủ hạ của ông ta.

Trương Liên biết rõ thủ hạ của mình nhất định sẽ không nói dối, cho nên không khống chế được sắc mặt, bất giác nhìn về phía Huyết Ngưng.

Huyết Ngưng mỉm cười, lắc đầu, sau đó vẫy vẫy tay.

Từ trong góc, một người đàn ông bước ra. Người này chính là một trong ba người lúc trước đi theo Huyết Ngưng đến phòng tập quyền anh của Lưu Uy.

"Đi ra ngoài giải quyết tình huống bên ngoài, nhẹ tay một chút, đừng gây phiền toái đến khách của chúng ta." Nói xong, Huyết Ngưng không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái mà tiếp tục bưng ly trà lên, chậm rãi nhấm nháp, bày ra dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản chẳng màng tới thế sự.

Trương Liên thầm gật đầu, sau đó phất tay về phía thủ hạ của mình, nói: "Sau này còn tái phạm thì đừng theo tôi nữa."

Người nọ vội vàng gật đầu, sau đó cung kính rời đi.

Trương Liên cũng học theo Huyết Ngưng chậm rãi thưởng thức trà.

Trà là trà ngon, phả ra hơi nóng, có hương thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta có loại cảm giác toàn thân đều dễ chịu.

Trương Liên uống liên tiếp ba chén, đang đưa ly thứ tư lên miệng.

"Không hay rồi, lão đại, không hay rồi, không hay rồi." Đột nhiên lại vang lên một tiếng kêu la, người vừa mới chạy ra ngoài đã chạy trở về, mà lúc này đây trông bộ dạng càng vội vàng hơn, sắc mặt càng ra vẻ lo lắng hơn, giọng nói cũng lớn hơn.

Trương Liên giật mình, tay run run, môi bị nước trà nóng hắt vào.

Trương Liên tức giận nhìn về phía người nọ, đe: “Cho tôi một lý do để không giết cậu.”

Người nọ bị dọa đến mức cả người phát run, không ngừng nuốt nước miếng, muốn nói gì đó nhưng ngay cả nửa chữ cũng không phát ra được.

"Nói!" Trương Liên hét lớn một tiếng.

Người nọ bị doạ sợ, sau đó mới ấp úng trình bày: "Người của chúng ta bị đánh bại."

Trương Liên thở hắt ra một hơi, sau đó đá một cước vào thủ hạ, không phải đã nói tin tức này rồi sao, sao ông ta lại có được thủ hạ không có đầu óc như thế này?

"Cùng là một chuyện, tại sao lại truyền đến hai lần?" Trương Liên làm ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống thủ hạ đến nơi.

Tên thủ hạ chỉ có thể bày ra dáng vẻ tội nghiệp không biết bản thân đã làm sai cái gì, nhưng nhất thời lại không thể nói nên lời.

Cũng vào lúc này.