Bình Vương Thần Cấp

Chương 171: Các người cứ thế mà nhận thua sao? 



Ánh mắt Trương đại sư dán chặt vào hai tảng đá cuối cùng.

Hai tảng đá này có một tảng là to bằng cả người, tảng còn lại thì to bằng đầu người.

Lão Vương bắt đầu với tảng đá chỉ to bằng đầu người.

Máy cắt đá của lão Vương chậm rãi cắt xuống, máy cắt đá vừa chạm vào tảng đá thì đã có sương khói mịt mù bay tứ tung.

“Lên rồi, lên rồi, lại lên rồi!” Người xem không nhịn được mà xôn xao lần nữa, tất cả mọi người đều có vẻ rất kích động, thậm chí còn kích động hơn việc bản thân mình trúng độc đắc.

Phải biết rằng, lúc bình thường, người khác cắt mười tảng đá cũng không có viên nào cho ra màu xanh lá. Nếu mà dễ dàng mở ra màu xanh lá như vậy thì ông chủ chợ đổ thạch còn để bọn họ làm sao, thà rằng tự mình cắt đá cho rồi.

Vì vậy việc Trương đại sư liên tiếp mở ra chín tảng đá mà tảng nào cũng có màu xanh lá giống như việc trúng số chín lần liên tiếp vậy, mà chín lần này đều là giải độc đắc.

Vậy nên, sao những người này có thể không kích động chứ?

“Chết tiệt, cái màu sắc này là…” Người đang cắt đá lúc này là lão Vương, đôi mắt trợn trừng lên, vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí lão còn không nhịn được mà hét ầm lên.

“Màu sắc này, phẩm chất này, độ trong suốt này, chính là Đế Vương Lục!” Có người thấy rõ bên trong tảng đá vỡ, cũng không nhịn được mà hét lên.

Sau đó, tất cả mọi người ở trong hiện trường đều rơi vào im lặng, ai nấy đều nín thở, ánh mắt dán chặt vào tảng đá kia.

Lão Vương hít một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh lại được, lão không ngờ hôm nay bản thân lại có thể may mắn mở ra được hai viên Đế Vương Lục. Đây có lẽ là đỉnh cao của đời lão, sau này chắc lão Vương sẽ không thể mở ra được hàng cực phẩm thế này nữa rồi.

Lão Vương tiếp tục cắt, chỉ trong chốc lát đã mở đá ra hoàn toàn.

Đây là một viên ngọc cỡ nắm tay, trong suốt như pha lê, sắc độ đậm, nhưng không phải tạp sắc, mà sâu như vực thẳm, đây là một viên ngọc thượng hạng.

Hơn nữa trên viên Đế Vương Lục này không có bất kì tạp chất gì, so với viên Đế Vương Lục mà Lâm Trạch Dương mở ra lúc nãy thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu viên Đế Vương Lục này mà ra giá một tỉ thì có lẽ sẽ bị mắng. Mắng Trương đại sư là kẻ ngốc lãng phí của trời. Thậm chí Đế Vương Lục này còn không cần phải rao bán gì, chỉ cần lấy ra thì một ông chủ hiểu rõ giá cả thị trường, ra giá cho miếng đá bằng nửa ngón tay là nửa tỉ thì cũng chưa chắc đã lấy được.

Trương đại sư nhìn thấy viên Đế Vương Lục này thì thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ông ta cuối cùng cũng nở nụ cười.

Mấy người Chu Sác cũng nở nụ cười. Chỉ cần có viên Đế Vương Lục này trong tay thì chín viên đá kia đều không cần thiết, thậm chí là tảng đá mà Trương đại sư đã chuẩn bị từ trước kia cũng không cần nữa.

Bên trong tảng đá cuối cùng là một khối ngọc bích cao bằng nửa người, chất lượng tuy chỉ ở mức trung bình nhưng lại nhỉnh hơn về thể tích nên giá trị cũng cao, có thể lên đến năm nghìn vạn tệ.

Nhưng mà những điều này cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là Trương đại sư đã mở ra được Đế Vương Lục.

Trương đại sư đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, ánh mắt đầy trịch thượng, nói với giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Nhóc con, lúc tôi bắt đầu chơi đổ thạch thì cậu còn chưa sinh ra đâu. Muốn chơi với tôi, cậu còn non lắm!”

Khi nói chuyện, Trương đại sư liên tục lắc đầu cảm thán. Khỏi nói cũng biết bây giờ ông ta kiêu ngạo biết bao nhiêu.

Nhưng bây giờ không có một ai cho rằng Trương đại sư đang kiêu ngạo, bởi vì thật sự ông ta có thực lực đủ mạnh để tỏ thái độ như vậy. Vậy nên đây không phải là kiêu ngạo mà là tự tin, tự tin vì thực lực mạnh mẽ của bản thân.

Chu Sác hớn hở đi đến trước mặt Trần Xung, cười to, nói: “Trần Xung, ông đừng quên cá cược của chúng ta. Ông thua rồi, ông hoàn toàn thua dưới tay tôi rồi, haha.”

Khóe miệng Trần Xung không nhịn được mà co rúm lại, ông trừng mắt nhìn Chu Sác nhưng cũng không nói được gì.

“Chúng ta đi thôi.” Chu Sác phẩy tay, muốn đưa mọi người rời đi.

“Nhóc con, về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu ở chợ đổ thạch, nhớ kĩ lời hứa của chúng ta. Nếu cậu dám vi phạm thì tôi sẽ cho cậu biết kết cục của kẻ không giữ lời là như thế nào.”

Trương đại sư liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái rồi sải bước đi về phía Chu Sác.

“Đợi đã, các người đang làm gì vậy?” Lâm Trạch Dương dùng vẻ mặt khó hiểu thốt lên.

Tất cả mọi người đều dừng bước, nhìn về phía anh.

“Mấy người cứ thế mà nhận thua sao, rõ ràng là ưu thế của mấy người không tồi mà, tại sao lại nhận thua chứ? Tôi thật sự không hiểu nổi mấy người nữa, mặc dù kết quả đã định sẵn rồi nhưng tại sao không thể kiên trì hơn một chút chứ. Ý chí của mấy người yếu ớt vậy sao?”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa lắc đầu, trông có vẻ rất thất vọng.

“Tên đó bị làm sao vậy, rốt cuộc anh ta đang nói gì chứ? Có phải anh ta điên rồi hay không? Chẳng lẽ anh ta không thể chấp nhận kết quả này…”

“Chắc là vậy rồi, ai mà ngờ rằng hôm nay Trương đại sư lại phát huy tốt như vậy chứ. Vận may của tên này cũng tệ thật, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy tên kia đúng là đáng đời, ai bảo anh ta ngông cuồng như vậy, còn dám khiêu chiến với Trương đại sư chứ.”

Người xem không nhịn được mà lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chu Sác nhìn Lâm Trạch Dương một cái, lắc đầu, rồi lại muốn rời đi.

“Mấy người muốn nhận thua thì cứ nhận thua đi, tôi cũng không còn cách nào khác.” Lâm Trạch Dương lại tiếp tục lắc đầu.

“Nhóc con, ý của cậu là gì? Có nhận thua cũng là chính cậu nhận.” Tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được mà hét lên.

Lâm Trạch Dương khẽ sửng sốt, nói: “Tại sao tôi phải nhận thua chứ? Đá của bọn họ đã mở ra hết rồi còn đá của tôi vẫn còn chưa mở mà. Nhìn thế nào cũng là tôi đang chiếm ưu thế đấy.”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sững sờ. Đúng nhỉ, hình như lời Lâm Trạch Dương nói cũng có lý. Một bên thì đã lật lên hết tất cả các lá bài của mình, một bên thì chưa lật ra lá bài nào.

Nhưng mà hình như cũng có chỗ nào đấy không đúng lắm.

“Cậu còn muốn tiếp tục sao?” Trương đại sư trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tại sao lại không chứ?” Lâm Trạch Dương đáp lại một câu như vậy, sau đó lại cười vui vẻ đi đến bên cạnh lão Vương.

“Lão Vương, lão Vương, ông hãy nhớ kĩ lời tôi nói với ông đấy nhé. Khi nào cắt thì nhớ cẩn thận một chút đấy nhớ chưa.” Lâm Trạch Dương lại nhắc nhở lão Vương một lần nữa.

Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm tảng đá kia.

Lúc trưa, khi Lâm Trạch Dương tìm được tảng đá này, lúc đó anh đã cảm thấy nó tràn đầy linh khí.

Mà bây giờ, Lâm Trạch Dương nhận ra linh khí bên trong đã thay đổi, càng trở nên thuần khiết hơn.

Chắc chắn tảng đá này không hề đơn giản. . Đọc‎ 𝘁𝑟𝒖𝙮ệ𝐧‎ ch𝒖ẩ𝐧‎ khô𝐧g‎ q𝒖ả𝐧g‎ cáo‎ ⩵‎ 𝗧𝑟𝐔𝐦𝘁‎ 𝑟𝒖𝙮ệ𝐧.v𝐧‎ ⩵

Lâm Trạch Dương cũng phải chú ý đến nó hơn.

Chu Sác, Trương đại sư và mấy người khác thấy tình hình như vậy thì cũng dừng bước, sau đó nhìn về phía bên này.

Người vốn đang muốn rời đi là Trần Xung cũng đứng lại đó.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn về phía lão Vương.

Cuối cùng lão Vương cũng xuống tay…