Bình Vương Thần Cấp

Chương 172: Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục 



Bất luận nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì Lâm Trạch Dương đều có vẻ hơi kiêu ngạo, hoặc là nói hiện giờ tất cả mọi người đều coi anh như một tên ngốc, thậm chí là một tên ngốc không có não.

Nếu không phải tên ngốc, thì sao anh có thể thốt ra những lời như vậy vào ngay lúc này chứ, anh hoàn toàn không để ý tới lời những người xung quanh nói.

Nhưng chẳng bao lâu sau, mọi thứ dường như đã thay đổi.

“Là màu xanh lục.” Lão Vương đột nhiên hét lên, có vẻ rất kích động. Có lẽ mọi người ở đây ai cũng nghĩ Lâm Trạch Dương phát điên rồi, nhưng không hiểu vì sao mà lão Vương vẫn mong đợi trong lòng. Nhờ anh, lão Vương đã mở ra một viên phỉ thúy Đế Vương lục.

Lão vừa ra tay đã trúng phỉ thúy.

Viên đá này không lớn lắm, chỉ to bằng một cái đầu. Vậy nên, cho dù bên trong tảng đá này đều chứa đầy ngọc thì cũng chỉ là một viên ngọc to bằng nắm tay.

Cho nên, trên mặt Trương đại sư lúc này đầy vẻ giễu cợt. Ông ta cảm thấy lão Vương không còn chuyên nghiệp như trước nữa, thậm chí còn khinh bỉ nói: “Cũng chỉ là một viên phỉ thúy thôi mà, cái đáng ngạc nhiên là đã lâu rồi chưa cắt ra loại ngọc này thôi.”

Nếu như bình thường, nhất định lão Vương sẽ cảm thấy xấu hổ trước những lời này của Trương đại sư, thậm chí sẽ dừng mọi việc trong tay lại, dẫu sao thì danh tiếng của Trương đại sư cũng khá lớn.

Nhưng giờ lão chẳng thèm nhìn ông ta một cái, mà đặt hết tâm tư lên viên đá kia, lão vô cùng chăm chú.

Trương đại sư cau mày, vẻ mặt không vui nhìn lão Trương nói: “Lão Vương, từ nay về sau đá của tôi không cần lão cắt nữa. Lão giờ cũng mọc đủ lông đủ cánh cả rồi, có thể tự làm việc của mình rồi đấy."

Nhưng lão Vương nào có để ý tới ông ta, vẫn chăm chú nhìn viên đá kia, động tác lại càng cẩn thận hơn, cứ như trên tay là đứa nhỏ mới sinh của lão, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Trương đại sư thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi. Ông ta không ngờ lão Vương lại đối đãi với mình như vậy, xem ra uy phong của ông ta không còn nữa đúng không? Không trị được lão Vương, sau này ông ta làm sao mà trị được thiên hạ chứ?

"Cái màu chết tiệt gì đây? Độ trong suốt này không phải là của phỉ thúy Đế Vương lục đấy chứ?" Tiểu Lý đang đứng bên cạnh lão Vương không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiếng kêu này của Tiểu Lý, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào viên đá chỉ to bằng cái đầu người tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt này, trong khoảng khắc này, viên đá cứ như toàn bộ thế giới vậy.

Ai cũng căng thẳng, thậm chí không dám thở.

Lâm Trạch Dương vẫn thản nhiên, thậm chí anh còn giục lão Vương: "Lão Vương, sao bác lại dừng tay rồi? Bác cắt nhanh một chút cho cháu về sớm với. Bây giờ đã là giờ ăn rồi, lát nữa cháu còn phải đón Manh Manh tan trường nữa."

Mọi người quay lại nhìn Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt toát lên vẻ giận dữ. Cái tên này đúng là không tôn trọng viên đá này chút nào, đây có thể là một viên phỉ thúy đấy, thay vì cứ thoải mái thản nhiên thế thì anh căng thẳng một chút không được à, không phải tốt hơn sao?

Lão Vương hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục cắt viên đá ra.

Động tác của lão càng cẩn thận và chậm rãi hơn.

Nhưng khi lão đang cắt viên đá, viên phỉ thúy dần hiện ra trước mắt mọi người, màu xanh lục trầm ánh lên.

"Chết tiệt, đây thật sự là phỉ thúy Đế Vương lục, hơn nữa nhìn nó có vẻ còn lớn hơn của Trương đại sư. Một viên phỉ thúy Đế Vương lục như này thì phải đáng giá bao nhiêu đây? Lâm Trạch Dương rốt cuộc là ai mà lại may mắn như vậy chứ?"

Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Sắc mặt của Trương đại sư bây giờ rất khó coi. Đây mới là viên đá thứ nhất của Lâm Trạch Dương, thậm chí anh không cần phải cắt ra bất kỳ viên đá tốt nào khác, chỉ với viên phỉ thúy này, về cơ bản anh đã nắm chắc phần thắng.

"Ồ, có gì đó không đúng lắm. Viên phỉ thúy này hình như không được trong suốt lắm, bên trong có chút tạp chất thì phải. Thế mà nó lại là một viên Đế Vương không hoàn hảo." Đột nhiên có tiếng của ai đó vang lên.

Mọi người xung quanh quan sát kĩ viên phỉ thúy.

Viên phỉ thúy này màu xanh sẫm, nhưng lại có một vài chỗ có màu sắc không đồng đều với nhau. Điểm kỳ lạ ở đây, là khi người ta muốn tìm ra chỗ không đều màu thì lại không thấy dấu vết nào.

Tuy nhiên, viên phỉ thúy này không phải loại tinh khiết.

"Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc. Viên phỉ thúy Đế Vương lục này lại có khuyết điểm, nhưng nếu bán đi với giá tầm mười tới hai mươi triệu hẳn không phải vấn đề gì lớn. Nếu như không có viên phỉ thúy kia của Trương đại sư, nhất định viên phỉ thúy này sẽ trở thành tiêu điểm của ngày hôm nay, thậm chí sau này khó ai có thể vượt qua được."

"Chúng ta mau xem tiếp đi, hòn đá đầu tiên đã có thể mở ra được phỉ thúy Đế Vương lục rồi, có khi mấy hòn kế tiếp sẽ có kỳ tích đấy. Tôi bắt đầu mong chờ rồi đây."

"Rõ là nực cười. Anh cho rằng vận may là thứ có thể theo anh cả đời à. Mở ra được một viên phỉ thúy Đế Vương lục như này, chắc vận may của Lâm Trạch Dương tới giới hạn rồi?"

Mọi người không ngừng bàn tán xôn xao.

Mà lúc này, mọi người mới phát hiện lão Vương đứng bất động tại chỗ, hai mắt lão nhìn chằm chằm khối đá kia, cả người cứ như xuất hồn vậy, thần du thiên ngoại, đứng bất động như đá.

"Sư phụ, sư phụ." Tiểu Lý bên cạnh liên tục gọi lão tỉnh táo lại.

Lúc này lão Vương như tỉnh mộng, sau đó lão hít một hơi thật sâu, nhưng cả người lại run lẩy bẩy.

Lão Vương nhìn về phía Lâm Trạch Dương, há hốc miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được câu nào.

"Vương sư phụ, người bị sao vậy? Có chuyện gì sao? Chúng ta mau mở nốt mấy hòn đá khác đi." Tiểu Lý bối rối, cậu ta không hiểu lão Vương đang làm gì.

Cùng lúc đó, không ai chú ý tới Trương đại sư đang đứng một bên, sắc mặt ông ta đã thay đổi hoàn toàn, cứ như có người chết trong Tĩnh An vậy, cũng giống như gặp phải quỷ nữa.

Hai mắt ông trừng to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, cằm như muốn rơi xuống đất, người hóa thành đá, đứng đó bất động.

Cuối cùng lão Vương cũng lên tiếng.

"Là Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục."

Giọng lão khàn đặc, cổ họng như bị dính chặt lại, khó phát ra âm thanh, cực kỳ khó nghe.

Rất nhiều người không nghe thấy lão Vương nói gì.

Bùm

Một âm thanh trầm đục vang lên, miếng ngọc trong tay Trương đại sư rơi xuống đất, vỡ tan ra thành trăm mảnh.

Mọi người kinh ngạc nhìn Trương đại sư, sau đó lại nhìn xuống vô số mảnh phỉ thúy vỡ vụn trên sàn, tất cả đều bình tĩnh lại.

"Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục." Lúc này, giọng nói của Trương đại sư lại vang lên.