[BJYX] [DOÃN NGÔN] Thanh Sơn Nhất Trú Tận

Chương 13



Ngôn Băng Vân cùng Phạm Nhàn nói chuyện ròng rã cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau Tạ Doãn quay lại tiệm Vượng Thông tìm Hành Cước Bang, cũng không biết bận rộn cái gì mà vừa sáng sớm đã không thấy người đâu.

Ở bên này đã nói chuyện xong, Ngôn Băng Vân lại nhờ Phạm Nhàn mong hắn nghĩ cách hộ tống cô nương Ngô Sở Sở này tới Kim Lăng. Phạm Nhàn đã biết Ngô Phí tướng quân là trung thần, cũng không dị nghị điều gì. Tự mình viết một lá thư cho dưỡng phụ của hắn là Phạm Kiến, để Ngô Sở Sở mang theo thư đi tìm nơi nương tựa. Ngôn Băng Vân cũng không còn thắc mắc gì nữa. Phạm Nhàn giữ lời, sau buổi trưa hắn tự mình hộ tống Ngôn Băng Vân ra khỏi thành, xa xa liền nhìn thấy Tạ Doãn đánh xe đến, đã ở ngay sau bọn họ.

Ngôn Băng Vân lên xe chờ trước, Phạm Nhàn kéo Tạ Doãn sang một bên, lặng lẽ hỏi hắn: "Kế tiếp huynh dự định là thế nào?"

Tạ Doãn: "Làm thế nào cái gì?"

Phạm Nhàn: "Huynh đi đâu đây?"

Tạ Doãn nhíu mũi một cái: "Cái này đệ cũng quản? Đừng có bắt ta chạy việc nữa, ta đã nói là chỉ giúp đệ một lần này thôi."

Phạm Nhàn gấp gáp: "Tam ca!"

Tạ Doãn bất đắc dĩ, đành phải nói thật: "Chắc là về suối nước nóng ở biệt uyển Đoan Thủy."

Phạm Nhàn nghi ngờ liếc hắn một cái: "Không phải là vào mùa đông huynh mới về đó điều dưỡng sao? Trời vừa mới nóng, huynh lại về Đoan Thủy làm gì?" Một bên nói một bên đưa tay dò xét mạch của hắn: "Chất độc trên người huynh lại không khống chế nổi sao?"

"Không có!" Tạ Doãn rụt tay lại, "Sao đệ cứ lải nhải thế nhỉ?"

Phạm Nhàn ngừng một chút, đột nhiên hiểu ra: "Huynh đưa y về tĩnh dưỡng sao?"

Tạ Doãn nhẹ gật đầu như muốn nói đây là chuyện đương nhiên: "Đúng a. Đệ nhìn y khắp người đều bị thương, hiện tại nếu không dưỡng thương cho tốt sau này sẽ phế thật đó."

Thanh âm của Phạm Nhàn bất giác cao hơn một chút: "Huynh điên à? Đó là Ngôn Băng Vân đấy!"

Tạ Doãn hơi ngửa đầu về sau, chê hắn quá ồn ào: "Ngôn Băng Vân thì làm sao?"

Phạm Nhàn trợn mắt nhìn hắn, thấp giọng nghiêm túc nói: "Đây chính là vị gián điệp mà Bệ hạ của chúng ta đã nói là phải dùng mười tòa thành trì để đổi đấy. Huynh biết y có năng lực gì sao? Huynh biết có bao nhiêu người muốn mạng của y không? Huynh thật sự muốn đồng hành cùng y?"

Tạ Doãn nhíu mày nhìn hắn một cái, không trả lời vào việc chính, hỏi ngược lại hắn: "Chuyện vô lý mà Bệ hạ của chúng ta nói ra còn ít sao? Người để đệ đến Bắc đô thật sự để đệ đổi mười tòa thành trì đi sao?"

Phạm Nhàn bị một câu của hắn làm cho nghẹn lời: "Tam ca! Huynh... Huynh nghĩ kĩ rồi?"

"Không phải đệ cũng nghe thấy rồi sao?" Tạ Doãn liếc hắn một chút, "Đời này kiếp này, sinh tử bất phụ. Tâm ta cũng như vậy."

"Nếu..." Phạm Nhàn suýt nữa không thở ra hơi, tức giận không hề nhẹ, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại, cũng không quan tâm là Ngôn Băng Vân có nghe thấy hay không, vội vã la lên: "Huynh cũng không hỏi xem rốt cuộc y đã làm gì? Vì sao lại kháng mệnh? Y là người thế nào, huynh thật sự hiểu rõ sao?"

"Không phải chính đệ cũng ép y thề là không được nói cho bất kì ai khác biết sao?" Tạ Doãn khó hiểu nhìn Phạm Nhàn, cảm nhận sâu sắc xem có phải người này có bệnh hay không.

Phạm Nhàn: "Ta chỉ là đề phòng thôi mà. Nhưng sao huynh có thể không thèm hỏi một tiếng mà đã tín nhiệm y như vậy?"

Tạ Doãn không kiên nhẫn đáp: "Được, bay giờ ta hỏi đệ, đệ chịu nói không?"

Phạm Nhàn lại bị hắn làm cho nghẹn họng, trả lời qua loa: "Đây là đại sự, hiện tại vẫn chưa thể công khai, ta cũng không thể tùy tiện nói cho huynh biết."

Tạ Doãn liếc mắt một cái: "Thế chẳng phải xong rồi sao!"

Phạm Nhàn lại kéo hắn lại: "Ý của ta là... Ngôn Băng Vân cái người này không thể tin được, huynh đề phòng y một chút, Kích Sát lệnh dù sao cũng đang nằm trong tay huynh."

Tạ Doãn nói: "Đệ cũng đã nói, gián điệp ở các nơi y còn quen thuộc hơn đệ, ta cũng không phải người của Giám Sát Viện, Kích Sát lệnh trong tay ta căn bản cũng không dùng vào cái gì, lúc sáng ta đã ném xuống sông rồi."

Phạm Nhàn trợn trừng mắt, khó tin nhìn Tạ Doãn, một hồi lâu sau mới tin hắn thật sự đã làm chuyện này, không khỏi cả kinh lui lại một bước, đôi mắt nhìn từ đầu đến chân Tạ Doãn một lần, nửa ngày sau mới nói: "Tam ca, y cho huynh uống thứ thuốc mê gì vậy?"

Tạ Doãn giật giật khóe môi biểu cảm giống như ngoài cười trong không cười: "Còn không phải vì đệ nhờ ta đi một chuyến này sao?"

Phạm Nhàn lại không nói gì, không quá nguyện ý thừa nhận. Một lát sau, lại có chút ảo não đá hòn đá dưới chân, lầm bầm một câu: "Thời điểm ta nhờ huynh đi cứu người ở sông Tẩy Mặc thật sự không ngờ rằng huynh có thể làm ra nhiều chuyện như vậy..."

"Nói dối." Tạ Doãn nghiêng người nhìn hắn, "Không phải vì đệ thấy ta chạy việc cho đệ đã thành quen rồi sao? Đệ cố ý nói chuyện Ngôn Băng Vân kháng mệnh cho ta biết chính là vì muốn ta sinh nghi, đệ đoán bởi vì ta là người hay bận tâm đến chuyện sống chết cho nên hoàn toàn không có khả năng ta sẽ bỏ đi mặc kệ y. Đệ cũng sớm biết Ngôn Băng Vân nhất định sẽ quay về Bắc đô và ta chắc chắn sẽ đi cùng y, vậy là ta có thể mang người về thay cho đệ. Đệ đấy, ít tính toán với Tam ca của đệ đi."

Phạm Nhàn bị hắn vạch trần, có chút lúng túng sờ lên mũi mình, nhưng vẫn không phục cãi: "Cái này hình như cũng đề cao ta quá rồi, ta làm sao mà biết trước được, làm sao biết trước y có thể sống sót sau khi dùng Sưu Hồn Tán hay không? Không phải cũng đã nói trước với huynh là mọi chuyện đều phải cẩn thận, cứu không được thì thôi à?"

Tạ Doãn nhảy qua đạp cho hắn một cước, Phạm Nhàn nhanh nhẹn tránh sang một bên. Một hồi lâu sau vẫn cảm thấy không yên lòng, lại thở dài: "Tam ca, huynh vẫn phải cẩn thận. Người này... Tóm lại huynh đừng quá tin tưởng y, cũng đừng để y đả thương huynh."

Tạ Doãn: "Ta không tin y, ta cũng không tin đệ. Các người đều cùng một giuộc cả."

Phạm Nhàn hoàn toàn không giận dỗi gì trước câu này của hắn: "Tam ca, ta là sợ huynh trao lòng tốt cho người không xứng đứng thôi."

Tạ Doãn trầm ngâm nửa khắc, không nói gì, chỉ nhấn vào bả vai Phạm Nhàn một chút: "Đệ ở Bắc đô cẩn thận một chút, hiện tại thế cục khó dò, vẫn nên sớm ngày trở về Kim Lăng."

Phạm Nhàn gật gật đầu, thấy hắn quay người đi lại đột nhiên nói: "Huynh thì sao? Khi nào quay về Kim Lăng?"

Tạ Doãn cười lắc đầu: "Năm Lương Thiệu qua đời ta đã nói với đệ rồi, đời này ta sẽ không quay về Kim Lăng. Đệ tin ta một lần đi, thứ đệ muốn ta thật sự không muốn."

Phạm Nhàn bị hắn vạch ra nỗi băn khoăn, khuôn mặt có chút phiếm hồng, vẫn còn muốn náo loạn truy vấn: "Nếu ta gặp nạn thì sao? Huynh cũng không tới giúp ta?"

Tạ Doãn đã bước đi, từ đằng xa vẫy tay với hắn, nhảy lên xe ngựa cười to hai tiếng: "Đợi đến khi đệ thật sự gặp nạn, ta sẽ tới nhặt xác cho đệ!"

Vừa dứt lời liền quất một roi lên lưng ngựa. Xe ngựa lộc cộc chạy đi, Phạm Nhàn đứng ở phía sau nhìn một lúc lâu, Tạ Doãn cũng không quay đầu lại.

Hắn không nhìn thấy ánh mắt của Phạm Nhàn như đáy giếng tĩnh mịch, cũng lười đi suy tính ánh mắt phía sau kia đang nặng nề mưu tính. Tạ Doãn lặng lẽ vén rèm nhìn vào bên trong, chỉ thấy Ngôn Băng Vân đã tựa ở vách xe ngủ thiếp đi, trên gối vẫn bọc tấm thảm da chồn mà y thích, Tạ Doãn cũng không gọi y dậy, rũ màn che xuống, chọn một con đường lớn bằng phẳng, một đường hướng thẳng về ngọn núi xanh phương xa mà đi.

Ngôn Băng Vân ngủ đến buổi chiều mới tỉnh.

Tạ Doãn không đi theo đường cũ, Ngôn Băng Vân cũng không biết hắn muốn đi đâu, thậm chí còn chẳng hỏi một tiếng. Lúc đi xuống xe ngựa thấy Tạ Doãn đang đánh lửa, nướng mấy con cá, Ngôn Băng Vân nhìn xung quanh một lượt, quả nhiên thấy cách đó không xa có một hồ nước, xa hơn chút nữa còn có mấy căn nhà nông thôn.

Tạ Doãn bảo y ngồi xuống, Ngôn Băng Vân cúi đầu xem xét, chỉ thấy mấy con cá vô cùng to, nói: "Tam công tử, mấy con cá trong hồ nước này, hình như là của nhà người ta nuôi."

Tạ Doãn "Ừ" một tiếng, không có nhận ra ý của y là gì, lại nói: "Nếu ngươi ngại ngủ trong xe ngựa không thoải mái thì đêm nay chúng ta có thể tìm nơi ngủ trọ ở nông gia."

Ngôn Băng Vân cũng không hề có ý này. Y lắc đầu, nhận lấy con cá đã nướng xong từ trong tay Tạ Doãn, nếm thử một miếng, Tạ Doãn nhân tiện hỏi: "Thế nào?"

Ngôn Băng Vân gật gật đầu, Tạ Doãn là hiệp khách trong giang hồ đã lâu, đây đều là mấy chuyện đã làm thành quen rồi, trên đường đi cùng cảm thấy hắn nướng cái gì cũng thơm, còn hái cả rau dại bên đường để nướng cùng, trù nghệ cũng coi như đã được dày công luyện thành. Ngôn Băng Vân đột nhiên nhớ tới khi hắn ở bên bờ sông Tẩy Mặc vất vả nửa ngày mới được đi nướng hai con cá, chưa ăn được miếng nào đã gặp phải một trận mưa to.

Tạ Doãn thấy khóe môi y hơi cong lên, ngạc nhiên nói: "Đang nghĩ gì thế?"

Ngôn Băng Vân không nói mình đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười cúi đầu: "Không có gì."

Tạ Doãn cũng không định hỏi đến cùng, chỉ chăm chú nhìn y, tựa như có cả thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lại không nói ra được một câu nào. Ngôn Băng Vân bị hắn nhìn đến lạnh người, đưa tay lau miệng hỏi: "Điện hạ, trên mặt ta có gì sao?"

Tạ Doãn: "Ta đã nói không cần gọi là Điện hạ rồi mà."

"Tam công tử?"

Tạ Doãn nhướn mày: "Ngươi cũng đâu phải nô bộc nhà ta đâu."

Ngôn Băng Vân thơ ơ cười nhẹ một tiếng: "Ngươi là quân, ta là thần, không phải ta cũng là nô tài của ngươi sao?"

Tạ Doãn đương nhiên không thích nghe lời này: "Tạ Tam là một hiệp khách giang hồ, sao có thể xem là quân? Ngươi cũng không còn là người của Giám Sát Viện, lại làm sao có thể tính là thần? Đặt tên chính là để cho người khác gọi, ngươi cứ trực tiếp gọi ta là Tạ Doãn là được rồi."

Ngôn Băng Vân dừng một chút, ngữ khí ôn hòa đến kì lạ: "Gọi thẳng tên chỉ sợ là có chút bất kính."

Tạ Doãn hoàn toàn không kiên nhẫn nổi nữa, quăng cành cây dùng để gảy đống lửa ra, dứt khoát nói: "Vậy ngươi cứ giống như Phạm Nhàn đi, gọi ta là Tam ca."

Ngôn Băng Vân há hốc miệng, thấy hắn chỉ muốn trêu mình cũng ngại so đo tính toán đáp: "Được."

Tạ Doãn có hơi bất ngờ nhìn vào đôi mắt của y, bất đắc dĩ cười lên: "Ngôn Băng Vân, ngươi đừng như vậy."

Ngôn Băng Vân nhìn hắn, ánh lửa phản chiếu lên khuôn mặt của y giống như hoàn toàn biến thành người khác. Tạ Doãn chưa bao giờ thấy y dịu dàng đến vậy. Y luôn luôn mang dáng vẻ sắc bén, lạnh lẽo cứng rắn, càng rơi vào đường cùng thì càng dũng cảm, nửa người đẫm máu được hắn ôm ra từ trong biển lửa cũng vẫn còn mạnh miệng hỏi hắn một câu liên quan gì tới ngươi. Y chưa từng cúi đầu, chưa từng khom lưng, giống như sâu trong xương tủy đều là sự ngạo nghễ vô hạn.

Tạ Doãn nói: "Ta biết, ngươi chỉ là vì muốn thoát khỏi Phạm Nhàn. Những lời kia đều là nói cho đệ ấy nghe, ta không để ở trong lòng, ngươi cũng không cần để trong lòng."

Ngôn Băng Vân khẽ giật mình, "Ta..."

"Ta không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi đã thề với Phạm Nhàn thì cũng không cần nói với ta." Ngữ tốc của Tạ Doãn nói ra cực nhanh, tránh phải nhìn vào mắt y, giống như chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, hắn liền không nói nổi nữa: "Tạ mỗ một thân tàn phế, có điều lại tham sống sợ chết, cũng không dám mơ tưởng xa vời rằng ngươi thật sự sẽ cùng ta sinh tử không rời. Ta sớm hứa là sẽ bảo vệ ngươi, quân tử đã hứa tất làm được, ngươi không cần..." Tạ Doãn dừng một chút, tựa hồ có chút khó mở được miệng, nửa ngày sau mới nói: "Không cần ép buộc bản thân mình như vậy."

Ngôn Băng Vân lẳng lặng nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười tự giễu, cúi đầu: "Hóa ra là ta hiểu sai ý..."

Tạ Doãn nhìn y một cái, khó tin được hỏi: "Ngươi hiểu ý gì?"

Ngôn Băng Vân lắc đầu: "Bỏ đi. Những lời kia, ngươi đã không nguyện ý để trong lòng thì coi như ta chưa từng nói đi. Nhưng ơn cứu mạng ta vẫn muốn báo, nếu Tam công tử có thiếu một mưu thần, Ngôn mỗ vẫn có thể dùng được; nếu là một lòng muốn quy điền, Ngôn mỗ cũng có thể vẩy nước quét nhà hầu hạ ngươi, vẫn mong ngươi không ghét bỏ ta."

Tạ Doãn càng nghe càng không hiểu gì: "Ta cần một mưu thần làm gì? Ta cũng không muốn..." Hắn còn chưa dứt lời đã thấy Ngôn Băng Vân đứng lên, xoay người muốn đi, vội vàng gọi y lại: "Ngươi chờ đã!"

Ngôn Băng Vân dừng lại, đưa lưng về phía hắn không chịu quay đầu lại.

Tạ Doãn nói: "Ngươi làm ta ăn nói hồ đồ luôn rồi."

Ngôn Băng Vân không nói chuyện, y chỉ lẳng lặng nhìn ánh trăng tròn hiện trên mặt hồ. Mặt hồ gợn són, chớp mắt đã đánh chìm tâm tư của y. Bên tai là âm thanh rừng lá rì rào, cùng tiếng côn trùng kêu vang, màn đêm đẹp như vậy, y lại chỉ cảm thấy tiêu điều. Thật lâu sau Ngôn Băng Vân mới nói khẽ: "Tam công tử, Ngôn mỗ tự thấy xấu hổ... Ngươi cũng không cần hỏi nữa."

Tạ Doãn bước nhanh về phía trước, đưa tay muốn kéo y lại, Ngôn Băng Vân nhanh nhẹn tránh đi, trượt trên mặt đất mấy bước. Nhưng bàn về khinh công, y làm sao có thể là đối thủ của Tạ Doãn? Ngôn Băng Vân thậm chí còn không rõ Tạ Doãn đã chuyển động thế nào, nhanh như cắt đã ở bên cạnh cầm lấy cổ tay mình.

Ngôn Băng Vân bị hàn ý làm cho run rẩy, Tạ Doãn lại không chịu buông tay. Hắn kề mặt rất gần y, ánh mắt như sao trời, gằn từng chữ một: "Nói rõ ràng đi, ngươi hiểu sai cái gì?"

Ngôn Băng Vân bị ánh mắt của hắn đánh lui nửa bước, hô hấp cũng lệch một nhịp, cắn môi nói: "Ta tưởng rằng... Ngươi đối với ta..."

Y không nói được nữa, Tạ Doãn cũng buông y ra, mặt mũi tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Ngôn Băng Vân càng xấu hổ hơn, hận không thể đào hố mà chui xuống, vội vàng nói: "Là Ngôn mỗ mạo phạm rồi." Nói xong liền thật sự rời đi.

Tạ Doãn không nói gì lại muốn kéo y lại, Ngôn Băng Vân đương nhiên không thể trúng một chiêu đến hai lần, dùng lực vung tay lên đẩy Tạ Doãn ra. Một cái vung tay này của y còn dùng cả nội lực, Tạ Doãn hoàn toàn không có chút phòng bị nào, hắn há miệng tê dại run lên, theo phản xạ lui xuống một bước, ôm lấy cổ tay kêu rên rỉ.

Ngôn Băng Vân lần này không thể không dừng lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ phiền muộn, vừa muốn tiến lên xem thử, Tạ Doãn lại đột nhiên đưa tay ra, cánh tay rắn chắc vững vàng ôm lấy eo y, sau đó vội vàng như vụng trộm, nhanh chóng hôn lên môi y.

Thời điểm cợt nhả thì táo bạo ngập trời, cợt nhả xong liền tranh thủ nhanh chóng lui lại một bước, làm động tác đề phòng bảo vệ ngực và bụng.

Tạ Doãn rất biết mình biết người, cho dù Ngôn Băng Vân bị thương nặng đến không đứng dậy được thì cũng chỉ cần nhấc tay thôi đã có thể bóp chết hắn được rồi, hắn thực sự không dám mạo hiểm tiến đến.

Nhưng Ngôn Băng Vân không có động thủ, y chỉ đứng đó, tròn mắt há miệng nhìn Tạ Doãn, giống như không kịp phản ứng vừa xảy ra chuyện gì.

Tạ Doãm thấy y không có ý động võ, lá gan lại lớn thêm chút nữa, lại tiến lên một chút, tay chân luống cuống, nửa ngày sau mới cẩn thận nắm lấy tay Ngôn Băng Vân: "Ngươi không... không hiểu sai ý đâu, là ta hiểu sai ý rồi."

Hắn vui vẻ cười lên: "Những lời kia, không phải ngươi nói cho Phạm Nhàn nghe đúng chứ?"

Ngôn Băng Vân vẫn nhìn hắn như cũ, giống như bị điểm huyệt, âm thanh hô hấp cơ hồ đều không nghe được.

Tạ Doãn tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng buông tay y ra: "Xin lỗi, ta nhất thời vui qua nên quên mất... Ngươi có lạnh không?"

Lông mi của Ngôn Băng Vân đột nhiên mãnh liệt run lên một cái, y nắm lại bàn tay vừa rụt về của Tạ Doãn, cảm thấy giống như chạm đến băng tuyết, không làm sao để nó ấm lên được. Y cúi đầu, dùng tay xoa xoa lên lưng hắn, tựa hồ như muốn dùng hết lực làm hắn ấm lên một chút, nửa ngày sau mới nói: "Ta không sao."

Y giương mắt, nói khẽ: "Nói là nói cho Phạm đại nhân nghe, nhưng cũng là lời trong lòng ta. Chỉ là chưa từng hỏi ngươi đã tự ý làm chủ."

Tạ Doãn khẽ giật mình, rốt cuộc cũng như trút được gánh nặng cười lên: "Vậy bây giờ ngươi hỏi ta đi?"

"Hỏi ngươi cái gì?"

"Hỏi điều ngươi muốn hỏi." Tạ Doãn không chịu buông tha nhìn y, "Ta không muốn mưu thần gì cà, cũng không thiếu người hầu vẩy nước quét nhà. Ngôn Băng Vân, ngươi nghĩ thông suốt rồi hỏi lại đi."

Ngôn Băng Vân dừng một lát, cảm thấy trong cổ tựa như bị chặn, há to miệng nhưng không phát ra được chút âm thanh nào. Y cố gắng hít sâu hai cái, lúc này mới nói ra được một tiếng nhưng cuống họng lại càng run hơn. Tạ Doãn từng thấy y lúc vào sinh ra tử, cười trảm đầu địch, chưa bao giờ căng thẳng như lúc này, không nhịn được bật cười, chen lời y: "Được rồi, ta hỏi ngươi là được."

"Trăng dưới nước là trăng trên trời, há biết quân tâm có giống tâm ta?"

"Ta..."

Ngôn Băng Vân nói một chữ, sau đó lại không nói nổi nữa. Tạ Doãn thực sự không có kiên nhẫn nghe y lắp ba lắp bắp nữa, dứt khoát tiến đến một bước nữa, hôn chóc một cái cực nhẹ lên môi Ngôn Băng Vân một chút, thấy y không có phản ứng, lại hôn thêm một cái nữa. Lúc này thật sự là gan to bằng trời, hắn luồn lưỡi vào cạy mở hàm răng của y, biến cái hôn chóc như chuồn chuồn lướt nước thành một nụ hôn sâu chân thật.

Ngôn Băng Vân rốt cuộc cũng phản ứng kịp, bỗng nhiên đẩy người đối diện ra. Lực đạo dùng hơi lớn quá, Tạ Doãn bị đẩy lùi ra mấy bước không kịp dừng lại, ngã phịch xuống mặt đất.

Tạ Doãn cũng không thèm đứng dậy, an vị ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Ngôn Băng Vân, đôi mặt đen tĩnh mịch được đống lửa bên cạnh chiếu sáng.

Ngôn Băng Vân đứng trước mặt y, run lên nửa khắc rồi đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười này thực sự không ngừng lại được, Tạ Doãn cũng bắt đầu cười, tai đỏ đến sáng lên, ôm đầu gối của mình, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, cười đến nỗi bả vai run lên mãnh liệt. Ngôn Băng Vân tiến lên một bước, duỗi cánh tay về phía hắn, Tạ Doãn không chịu đứng lên, ngược lại còn dùng sức túm lấy y, kéo Ngôn Băng Vân ngồi xuống sát bên cạnh hắn.

Tạ Doãn hỏi y: "Ngươi đã sớm nhìn ra tâm ý của ta, vì sao cứ luôn lạnh như băng vậy, làm ta nghĩ cũng không dám nghĩ!"

Ngôn Băng Vân không trả lời hắn, khóe miệng hiện ra ý cười, chỉ nhìn hắn thật sâu, trong mắt là sắc tình mà Tạ Doãn chưa hề nghĩ tới. Hắn nhìn đến ngây dại, không nhịn được thăm dò kề sát y. Lần này Ngôn Băng Vân không đẩy hắn ra nữa, cũng không trốn tránh, Tạ Doãn thậm chí còn không nỡ nhắm mắt lại, càng tiến gần hơn, chỉ cảm thấy lông mi của Ngôn Băng Vân vừa dài vừa dày, giống như cánh bướm khẽ vỗ hai lần, sau đó nhắm mắt lại.

Tạ Doãn lại hôn y một lần nữa. Không còn dám mạo phạm y, chỉ cẩn thận cọ xát cánh môi của y từng chút một. Dưới môi Ngôn Băng Vân còn có một nốt ruồi nhỏ, Tạ Doãn đã nhìn thấy từ lần gặp y trên sông Tẩy Mặc, khi đó không cảm thấy gì cả nhưng giờ phút này lại cảm thấy nó mê hoặc kì lạ dưới ánh lửa. Tạ Doãn ma xui quỷ khiến thế nào lại nhẹ nhàng duỗi đầu lưỡi ra liếm một chút.

Toàn thân Ngôn Băng Vân hơi run một cái, mở to mắt.

Tạ Doãn thu trở về, giống như một hài tử đang vụng trộm ăn đường, miệng cười ngây ngô.

Mặt Ngôn Băng Vân hơi đỏ lên, nói khẽ: "Xin lỗi."

Tạ Doãn ngạc nhiên hỏi: "Xin lỗi cái gì?"

Ngôn Băng Vân: "Trước kia ta vẫn luôn lạnh lùng với ngươi."

Tạ Doãn dừng một hồi, như có điều suy nghĩ nhìn y, nửa ngày sau mới nói: "Ngươi công khai nói với A Nhàn là sẽ ở bên ta, vì sao? Ngươi sợ hắn mưu tính với ta?"

Hóa ra ngươi cũng cảm thấy hắn sẽ mưu tính với ngươi.

Ngôn Băng Vân cân nhắc lời nói một chút: "Điện hạ, chuyện đêm qua ta thương lượng cùng Phạm đại nhân có liên quân đến quốc vận Đại Chiêu, nếu như ngươi..."

Tạ Doãn đột nhiên nghiêng người qua, hôn một cái lên môi y, lần này còn dùng chút sức cố ý cắn y một cái, lúc này mới lùi lại, nghiêm túc nói: "Ngươi gọi ta một tiếng Điện hạ, ta liền hôn ngươi một cái."

"..."

Ngôn Băng Vân dở khóc dở cười, đành phải đổi giọng: "Tam ca, ta cảm thấy ngươi vẫn nên biết thì tốt hơn."

Tạ Doãn nhìn y: "Liên quan đến quốc vận Đại Chiêu?"

Ngôn Băng Vân gật gật đầu, thần sắc nghiêm túc hơn.

Tạ Doãn lại hỏi: "Ngươi đã lập lời thề, vừa ngoảnh lại đã muốn phá bỏ lời thề rồi?"

Ngôn Băng Vân không chút do dự đáp: "Ngôn Băng Vân là trinh thám, không phải quân tử. Nói dối phá lời thề là chuyện như cơm bữa."

Tạ Doãn nhếch một bên lông mày: "Ồ? Vậy sinh tử bất phụ thì sao?"

Ngôn Băng Vân hơi nghẹn họng, lông mày nhíu chặt: "Tam ca!"

"Ta không muốn biết." Tạ Doãn vừa quay đầu, thanh âm đã rất nhẹ: "Ngươi muốn nói thì nói cho Đoan Vương nghe, ta chỉ là Tạ Tam."

Ngôn Băng Vân: "Tạ Tam thì sao, Đoan Vương thì thế nào?"

Tạ Doãn nói: "Tạ Tam một đời lãng tử giang hồ, không muốn ràng buộc. Thế nhưng Đoan Vương..."

Trên vai Đoan Vương còn phải gánh chịu vô số anh linh, vô số người dân; từng khớp xương đều phải khắc thù quốc hận nhà, gắt gao in chú mục của Lương Thiệu lên da thịt, trái tim bị ba thước lụa trắng thời thiếu niên quấn lấy, dù cho hắn đi đến chân trời góc biển cũng vẫn có một sợi dây chói trắt hắn, muốn hắn quay về nơi đầu rơi máu chảy, hết lòng báo thù.

Tạ Doãn ngừng một hồi, chuyển sang một chuyện khác để nói: "Mặc dù A Nhàn sẽ dùng chút thủ đoạn với ta nhưng đệ ấy không phải người như vậy. Đệ ấy sẽ không thật sự hại ta đâu."

Một mặt nói lời này, một mặt lại cười: "Hai người các ngươi rốt cuộc là có ân oán gì trong Giám Sát Viện thế? Đối chọi gay gắt như vậy."

Ngôn Băng Vân rũ mi mắt, suy tư cân nhắc một hồi mới uyển chuyể nói: "Phạm đại nhân có dã tâm rất lớn."

"Phải." Khóe miệng của Tạ Doãn khẽ giương lên, lơ đãng nói: "Rõ ràng đệ ấy mới là trưởng tử của Bệ hạ, vậy mà lại không có danh phận gì, xưa nay Bệ hạ vẫn không chịu nhận đệ ấy, ngay cả một câu thăm hỏi cũng không có. Trong thâm tâm của A Nhàn... có chút không cam lòng."

Ánh mắt Ngôn Băng Vân chợt hiện lên một tia phức tạp, không nói gì.

Tạ Doãn nói tiếp: "Đệ ấy cũng không nhỏ hơn ta bao nhiêu, năm đó ta và đệ ấy cùng về Kim Lăng, Lương Thiệu cùng dạy cho hai người bọn ta. Ta cứ nghĩ rằng bản thân đã ngang bướng rồi, ai ngờ đệ ấy còn ngang bướng hơn cả ta, năm đó Lương Thiệu dạy bọn ta một tháng mà bị chọc tức đến bạc cả râu."

Tạ Doãn cười lên, giống như nghĩ tới khoảng thời gian ấy.

"Đệ ấy là đứa con hoang từ Đạm Châu tới, còn ta đây là đứa con hoang từ Đông Hải tới. Hai bọn ta đều chẳng biết quy củ gì, mấy vị Hoàng tử cũng cảm thấy bọn ta chướng mắt, bọn ta cũng chẳng quan tâm. Sau đó ta xuất chinh đến Sơn Đông, đệ ấy cưỡi ngựa đi theo đại quân đằng sau, đã ra khỏi kinh thành mà vẫn đi theo. Ta bảo đệ ấy về đi, đệ ấy ở phía sau ta gọi ta một tiếng, Tam ca, về sớm một chút."

"Mấy vị Hoàng tử kia của Bệ hạ đều chẳng có một ai gọi ta là Tam ca. Chỉ có mình đệ ấy."

"Ngày ta được phong làm Đoan Vương, đệ ấy rất không vui. Chạy tới hỏi Lương công khi nào Bệ hạ mới nhận đệ ấy. Đệ ấy đã sắp mười lăm, lại không được nhập tôn thất, sắp không kịp nữa rồi. Lương công dỗ đệ ấy vài câu, sau đó cũng không có thời gian mà dỗ dành nữa. Từ nhỏ đệ ấy đã thông minh. Cứ như vậy tiếp diễn, ngày ta mở tiệc trong phủ, đệ ấy cũng không chịu tới."

"Ta cứ nghĩ rằng đệ ấy sẽ không để ý ta nữa, nhưng thời điểm ta trúng Thấu Cốt Thanh, một mình đệ ấy xông vào Giám Sát Viện, một mực cầu xin Phí Giới cứu ta. Phí Giới còn không mở cửa cho đệ ấy, bời vì Bệ hạ vẫn chưa hạ chỉ... Từ đó về sau ta cũng không còn nghe thấy đệ ấy đề cập gì đến chuyện Bệ hạ sẽ thừa nhận đệ ấy nữa. Sau này đệ ấy vào Giám Sát Viện, hoặc nhiều hoặc ít có lẽ cũng liên quan đến ta."

Cũng có thể chưa hẳn được coi là vậy.

Những gì Ngôn Băng Vân muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, rốt cuộc lại không mở miệng nữa. Y đột nhiên ý thức được cái người đêm qua tính toán tường tận, đối chọi gay gắt với y và thiếu niên trong kí ức của Tạ Doãn hoàn toàn không phải cùng một người. Y cũng không biết đâu mới là con người thật của Phạm Nhàn, càng không biết y phải làm như thế nào mới có thể bảo hộ Tạ Doãn an toàn.

Tạ Doãn: "Nếu như ngươi có thể trợ giúp đệ ấy thì cũng tốt. Ta sớm đã là một phế nhân, chưa từng muốn tranh giành điều gì với đệ ấy, bất luận là thiên đại bí mật hay gì thì ngươi nói cho ta có ích lợi gì?"

Con ngươi của Ngôn Băng Vân đột nhiên co lại, sự mỏi mệt trong lời nói của Tạ Doãn giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực y, khiến cho hô hấp của y cứng lại, sắc mặt trắng bệch.

Tạ Doãn để ý thấy y có chút khác lạ: "Sao thế?"

Ngôn Băng Vân nhanh chóng rũ mắt xuống, che đi cảm xúc nói: "Không sao."

Tạ Doãn hơi giương cao gò má lên, thấy đống lửa gần bọn hắn đã sắp tắt liền đứng lên kéo Ngôn Băng Vân dậy, vừa đi cùng y về phía xe ngựa vừa nói: "Ta trước tiên chỉ muốn đưa ngươi đi Đoan Thủy dưỡng thương cho tốt thôi."

"Sao lại là Đoan Thủy?"

"Đoan Thủy có suối nước nóng, vô cùng hiệu quả cho việc chữa thương, mùa đông hàng năm ta đều đến đó."

Ngôn Băng Vân giật giật khóe miệng, vốn muốn hỏi cái gì đó nhưng rồi lại không hỏi nữa.

Độc Thấu Cốt Thanh xem như đã ăn mòn hết tu vi của người trúng độc, áp chế độc tính trong khí hải của người trúng độc cũng chỉ là kế sách tạm thời. Những người trong Giám Sát Viện bị lấy ra thử độc không lâu sau đều chết bởi vì khí huyết suy kiệt, biện pháp làm dịu duy nhất chính là ngâm mình trong nước.

Tạ Doãn: "Là một địa phương tốt, non xanh nước biếc. Ta có mua một điền trang trên núi, đằng sau chính là suối nước nóng. Khi nào A Nhàn nhàn rỗi cũng sẽ đến thăm ta một chút. Năm đó đệ ấy còn nói trứng gà thả ngâm vào suối nước nóng này có khi cũng chín được đấy, ăn ngon hơn trứng luộc bình thường. Nhưng trong điền trang của ta không có nuôi gà, bọn ta xuống núi lẻn vào nhà nông hộ trộm trứng gà..."

Hắn phối hợp kéo theo những chuyện vụn vặt dài đến tám ngàn dặm ra để nói, Ngôn Băng Vân lại cảm thấy một bàn tay đang hung hăng nắm lấy tim mình, thở cũng không kịp thở. Tạ Doãn chưa phát giác được hai người đã lên xe ngựa rồi.

Trong xe ngựa có chăn mền đệm giường, đều là Tạ Doãn cố ý chuẩn bị. Trải ra vô cùng dày, vì thời điểm Ngôn Băng Vân nằm xuống, cả người đầy vết thương sẽ rất đau khi xóc nảy. Đệm chăn mềm mại như vậy nhưng Tạ Doãn không ngủ, hoặc là sẽ tìm một cái chăn mỏng tùy tiện tìm một tảng đá to tựa lên đó, nằm như vậy cả một đêm.

Hiện tại cũng giống như thời điểm Tạ Doãn và y đến Bắc đô, hắn đắp chăn cho Ngôn Băng Vân xong thì vén rèm lên chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngôn Băng Vân đột nhiên nắm lấy tay hắn: "Đừng đi."

Tạ Doãn khẽ giật mình: "Cái gì?"

"Ngươi muốn ra ngoài thì ta cũng sẽ ra ngoài cùng ngươi."

Tạ Doãn khẽ mắng y một tiếng: "Đừng nháo nữa."

Mặc dù đã đến gần mùa hạ nhưng hai người đang ở bên ngoài, đêm dài sương nặng, ít nhiều vẫn có chút lạnh.

Thực ra Ngôn Băng Vân không hề sợ lạnh, đương nhiên y cũng chẳng sợ nóng. Giống như động vật không sợ nóng lạnh, không biết đau khổ.

Tạ Doãn nghe y không biết lo lắng cho bản thân, lại nghĩ lại hôm đó y sốt cao khi ở thành Hoa Dung, bị hắn ôm trong ngực lạnh đến phát run.

Đặc biệt để ý người khác có bị lạnh hay không đơn giản là bởi vì chính mình rất lạnh. Trong lòng Ngôn Băng Vân biết rõ, dứt khoát không còn khuyên hắn nữa, nhẹ nhàng xốc mền đắp lên người Tạ Doãn, không quan tâm điều gì trực tiếp ôm Tạ Doãn. Tạ Doãn bị nhiệt khí quanh quẩn khắp người, còn chưa kịp phản ứng gì, cả người đã bị Ngôn Băng Vân ôm lấy, hắn "aizz" một tiếng, muốn tránh ra, Ngôn Băng Vân lại chỉ nói khẽ: "Vết thương đau. Đừng nhúc nhích."

Người đối diện nhất thời cũng không dám động đậy.

Hai người tiếp xúc rất gần, hơi thở quẩn quanh, tay chân chen chúc nhau. Tạ Doãn nín thở một hồi, đột nhiên nói khẽ: "Ngôn đại nhân, ngươi cứ thế này, ta sẽ khi dễ ngươi đấy."

Ngôn Băng Vân không nói chuyện, mặc cho hắn lại gần. Y vừa mới phát hiện môi của Tạ Doãn còn lạnh hơn môi y mấy phần.

Tạ Doãn thấy y không có động tĩnh gì, cũng không dám thật sự khi dễ y, lui lại một chút, vẫn là sợ người kia bị hắn làm cho cảm lạnh.

Ngôn Băng Vân đột nhiên nói: "Tam ca, đời này của ngươi chưa từng thân cận với người ngoài sao?"

Tạ Doãn bị y hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn, vốn cho là y ăn dấm lung tung, đang định giải thích một chút. Nhưng nghĩ lại ngữ khí của y hình như không giống, một hồi lâu sau mới hiểu được, y chỉ là đang cảm thấy mình cách y xa như vậy.

Tạ Doãn bất đắc dĩ nói: "Cũng không phải là ta cố ý tránh xa người khác, nhưng hàn khí của Thấu Cốt Thanh không phải là thứ người bình thường có thể chịu được, ngay cả Thẩm Thiên Khu cũng phải nhượng bộ mấy phần, ngươi đừng xem thường."

Cổ Ngôn Băng Vân giống như bị nghẹn lại, không nói ra lời. Tạ Doãn quay đầu nhìn y một chút, hắn không thể nhìn thấy biểu cảm của người kia, nhưng dường như hắn biết y đang khó chịu thay mình, cười một tiếng trấn an y: "Không sao đâu, ta sớm đã quen rồi. Đây còn không phải là... Ta thủ thân như ngọc, chỉ chờ ngươi thôi sao?"

Ngôn Băng Vân không để ý đến lời trêu ghẹo của hắn, trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Ngươi có hận người ấy không? Cái người đã hạ độc ngươi."

"Sao ngươi cứ mãi hỏi vấn đề này vậy?" Tạ Doãn nở nụ cười, "Ta đã nói rồi, thời cuộc bức bách, năm đó ta không có cách nào để hận, hiện tại lại càng không. Con người lúc nào cũng mang lòng oán hận liền chằng còn gì thú vị nữa."

Dứt lời, lại nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên chống người lên, đưa tay vuốt cằm Ngôn Băng Vân một cái, mười phần ngả ngớn: "Ta biết ngươi đang nghĩ cái gì."

Ngôn Băng Vân sợ hãi cả kinh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ngươi biết?"

"Ừm." Tạ Doãn gật gật đầu, "Ngươi yên tâm, Trần Bình Bình là Trần Bình Bình, ngươi là ngươi. Việc này không liên quan gì đến ngươi, ta sẽ không giận lây sang ngươi."

"Nhưng nếu như...?"

Thanh âm của Ngôn Băng Vân quá nhẹ, Tạ Doãn thật sự không nghe rõ, không tự giác tiến tới một chút, hỏi: "Cái gì?"

Hắn nằm rất gần, cơ hồ sắp vùi đầu vào cổ Ngôn Băng Vân. Ngôn Băng Vân hơi cúi đầu, môi khẽ lướt qua trán hắn, cũng không rõ đây rốt cuộc có được gọi là một nụ hôn không. Y không nói gì nữa, Tạ Doãn khẽ giật mình, cũng không lui về sau.

"Ngôn Băng Vân." Thanh âm của Tạ Doãn có chút nhỏ nhẹ, "Ở đây tứ phía đều không có người, lửa gần rơm..."

Toàn bộ thân thể của hắn đều sáp gần lại, đôi tay từ từ vòng qua lưng Ngôn Băng Vân, vô thanh vô tức ôm chặt y, bỗng nhiên nghiêng người vòng lên trên người y, đè người kia trên chiếc giường.

"... Ngươi có phải đang cố ý không?"

Môi của Tạ Doãn dừng ngay bên gáy y, hoàn toàn là ý vị trêu ghẹo, thấp giọng ghé vào lỗ tai y nói khẽ: "Vậy ta thật sự phải khi dễ ngươi rồi đúng không?"

Nụ hôn lạnh buốt đặt xuống, giống như một cây kim nhọn đâm xuống da, mang đến sự đau nhức khó nói được.

Ngôn Băng Vân đột nhiên đưa tay ôm choàng lấy cổ hắn, chủ động hôn một nụ hôn nồng nhiệt.

"...Ừm."

- ------------------------------

Bỏ qua cái sự ứm ừm này thì tôi thấy có hơi không ổn rồi. Theo suy đoán của tôi thì chắc đến 85% bé Mây là người hạ độc Mốc Mốc mất thôi.