[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 126



Nghỉ ngơi ở nhà hai ngày thì Lam Phong bắt đầu đến công ty. Ngụy Anh mấy ngày bị nôn khan liên tục, người mệt mỏi nên báo với Nhiếp Minh sẽ làm việc tại nhà, hàng ngày gửi báo cáo công việc cho anh.

Quản gia Cố nhìn cậu xanh xao thì lo lắng, cậu ăn uống kém đi, mấy món ăn yêu thích cũng trở nên không hấp dẫn cậu, mà đặc biệt hai ngày nay chỉ cần ngửi thấy mùi cơm là Ngụy Anh lại bịt mũi chạy đi vào nhà vệ sinh nôn.

Bà Lan chờ Ngụy Anh ngồi xuống ổn định rồi đưa cốc nước cho cậu, tay xoa nhẹ lên lưng cậu. Ngụy Anh một lúc cũng thấy cơn buồn nôn dịu đi, cậu mệt mỏi nằm rạp ra bàn ăn.

- Bác Lan, liệu có phải do con bị va đầu vào đâu không mà mấy ngày nay cứ nôn khan như thế?

Bà Lan ngồi xuống ghế vỗ về.

- Chắc do cậu mới bình phục nên cơ thể vẫn chưa ổn định đấy, không sao đâu, mấy ngày nữa sẽ hết thôi.

Ngụy Anh.

- Mỗi lần nôn xong ruột gan con khó chịu quá đi.

Quản gia Cố.

- Hay để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cậu?

Ngụy Anh lắc đầu.

- Không cần đâu ạ.

Bà Lan đứng lên đi tới bàn bếp, tay vừa khuấy nồi canh vừa nói.

- Nhìn tiểu thiếu gia thế này tôi lại nhớ đến phu nhân, lúc phu nhân mang thai nhị thiếu gia cũng nôn ghê lắm. Nếu tiểu thiếu gia mà là một cô gái thì tôi sẽ nghĩ cậu đang nghén đấy.

Ngụy Anh nghe thế thì ngồi bật dậy.

- Gì cơ ạ? Nghén sao?

Cả bà Lan và quản gia Cố thấy cậu phản ứng như vậy thì hơi ngạc nhiên, Ngụy Anh vội cười trừ.

- Ý con là người mang thai thì đều bị nôn như thế sao?

Bà Lan gật đầu.

- Phải, trong ba tháng đầu sẽ có hiện tượng nôn khan, hoặc ăn gì đó không thích hợp cũng nôn. Có những người còn chẳng ăn uống được gì. Khi xưa phu nhân nghén không ăn được cà rốt nên giờ nhị thiếu gia cũng không thích cà rốt.

Nói xong bà mỉm cười nghĩ đến cậu chủ nhỏ của mình.

Ngụy Anh cảm thấy đầu óc choáng váng, theo như lời bà Lan nói thì không lẽ cậu...Ngụy Anh liền đi lên phòng lấy điện thoại gọi cho Trịnh Khải Tinh.

- Mấy giờ tôi có thể đến gặp anh và giáo sư?

Trịnh Khải Tinh kẹp điện thoại bên vai, tay vẫn chăm chú viết.

- Hôm nay giáo sư có cuộc hội thảo, tầm 3h chiều cậu đến nhé.

Ngụy Anh.

- Vâng.

Trịnh Khải Tinh cúp điện thoại rồi cũng dừng bút, anh đưa đơn thuốc cho y tá đang đứng đó dặn vài câu rồi chờ y tá đi ra ngoài mới đóng cửa lại. Trịnh Khải Tinh đến bên ghế sopha ngồi xuống bên cạnh Kim Lân, rót cốc nước đưa cho cậu.

- Hôm nay sao lại đến đây giờ này thế?

Kim Lân cầm lấy cốc nước.

- Nhớ anh đến không được sao? Nếu anh không chào đón thì để tôi đi về.

Trịnh Khải Tinh vội nắm tay cậu.

- Anh vui còn không hết sao có thể không chào đón chứ. Anh chỉ thấy lạ thôi vì bình thường giờ này em đang ở công ty.

Kim Lân đặt cốc nước xuống bàn.

- Em đi gặp khách hàng từ sớm, trở về đi qua nên rẽ vào gặp anh.

Trịnh Khải Tinh kéo cậu ôm vào lòng.

- A Lân đáng yêu quá.

Rồi anh cúi xuống tìm môi cậu hôn, Kim Lân vội đẩy ra.

- Nhỡ có ai vào thì sao?

Trịnh Khải Tinh cười.

- Anh khóa cửa rồi.

Xong anh lại ôm ghì lấy cậu mà hôn, Kim Lân cũng không từ chối, hé miệng đón lấy. Bọn họ chơi với nhau bao nhiêu năm, tình cảm cũng ấp ủ trong lòng mà bây giờ mới chính thức đến với nhau.

Buổi trưa Cố Hạo lái xe đưa Lam Phong về nhà, đến bữa cơm không thấy cậu thì anh quay ra hỏi cha mình.

- Cha, tiểu thiếu gia không ăn cơm ạ?

Quản gia Cố lắc đầu.

- Cậu ấy mệt nên đã dặn cha không phải gọi rồi. Con và nhị thiếu gia cứ ăn cơm trước đi.

Lam Phong ngồi đó không nói gì, lông mày khẽ động đậy. Trưa nay anh cố tình về nhà ăn cơm mà lại không thấy cậu.

Cố Hạo đi lên tầng, đưa tay gõ cửa, Ngụy Anh ra mở, trông thấy Cố Hạo thì nói luôn.

- Tôi đã dặn bác Cố là không ăn cơm rồi mà.

Cố Hạo.

- Cha nói rồi, cậu thấy không khỏe ở đâu à?

Ngụy Anh.

- Không, chỉ là ngửi thấy mùi cơm tôi lại thấy buồn nôn.

Cố Hạo.

- Vậy tôi mang canh cho cậu nhé.

Ngụy Anh.

- Để lát tôi ăn sau. À, Cố Hạo.

Cố Hạo.

- Cậu có chuyện gì?

Ngụy Anh.

- Chiều anh bận gì không?

Cố Hạo.

- Chiều nhị thiếu gia làm việc ở nhà nên tôi cũng ở nhà làm luôn. Cậu muốn đi đâu à?

Ngụy Anh gật đầu.

- 3h tôi có hẹn với giáo sư Mạc và anh Trịnh.

Cố Hạo.

- Vậy tôi đưa cậu đi.

Ngụy Anh mỉm cười rồi đặt tay lên bụng mình, liệu có phải điều kì diệu đã xảy ra?