[BJYX] Gặp Em Chính Là Duyên Phận

Chương 141



Lam Phong nghe vậy thì nhìn ra, ánh mắt sắc lẹm.

- Cô tới đây làm gì?

Dương Hoa Yến có phần e dè, nét mặt của Lam Phong đáng sợ như của Cố Hạo hôm ấy, cô nói lắp.

- Em...em chỉ định đến thăm...thăm anh Ngụy thôi.

Ngụy Anh nắm tay Lam Phong.

- Không sao đâu, anh đừng làm cô ấy sợ, anh ra ngoài mua cho em một ít snack được không?

Lam Phong gật đầu rồi đi ra khỏi phòng. Ngụy Anh nhìn Dương Hoa Yến, chỉ ghế kê cạnh chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ.

- Cô đến đây ngồi đi.

Dương Hoa Yến ngồi xuống, Ngụy Anh cũng ngồi ghế đối diện hỏi.

- Sao cô biết tôi ở đây?

Dương Hoa Yến.

- Tôi hỏi thăm bác Cố.

Rồi Dương Hoa Yến nhìn Ngụy Anh, bàn tay bối rối nắm vào nhau.

- Xin lỗi, chuyện lần trước là do tôi, tôi vì muốn anh Phong hiểu lầm anh nên đã chụp bức ảnh đó khiến hai người xảy ra chuyện. Giờ tôi đã hiểu ra tất cả rồi, tôi đúng là ấu trĩ, mong anh tha lỗi cho tôi.

Ngụy Anh cười.

- Không sao, tình yêu có xảy ra sóng gió mới hiểu mình và đối phương yêu nhau sâu sắc như thế nào, tôi không trách cô đâu. Tôi mong cô sẽ sớm gặp được một người thực sự vì cô mà làm tất cả.

Dương Hoa Yến cười tươi.

- Cảm ơn anh, trước khi đến đây tôi đã rất sợ. Anh Ngụy, anh đúng là một người vĩ đại, vì anh Phong, vì Lam gia mà không màng đến sự an nguy của bản thân, tôi thật ngưỡng mộ vô cùng.

Ngụy Anh hơi ngạc nhiên.

- Cô biết rồi sao?

Dương Hoa Yến gật đầu.

- Ừm, tôi nghe cha gọi điện về nói, cha bảo bác Lam vui đến mức mấy ngày không ngủ đấy.

Ngụy Anh ôm trán.

- Cha lại không giữ sức khỏe rồi.

Hai người câu ra câu vào rôm rả, cứ như chưa từng có hiềm khích với nhau. Một lúc sau Dương Hoa Yến đứng dậy xin phép ra về, chưa kịp đi thì Cố Hạo đã vào tới nơi, anh nhìn cô trừng mắt.

- Sao cô dám đến đây?

Dương Hoa Yến sợ hãi nép sau lưng Ngụy Anh, cậu thấy thế liền nói.

- Cố Hạo, cô ấy chỉ đến đây thăm tôi thôi, không có ác ý gì đâu, anh đừng như vậy.

Cố Hạo dịu giọng.

- Tiểu thiếu gia, cô ta thật không gây sự với cậu chứ?

Ngụy Anh gật đầu.

- Không có, giờ cô ấy đang định đi về, anh tiễn Hoa Yến ra cửa nhé.

Cố Hạo nghe cậu gọi tên Dương Hoa Yến thân mật thế thì cũng nguôi ngoai.

- Được.

Cố Hạo đi trước mở cửa, cánh cửa vừa mở ra thì một chàng trai luống cuống ngã bổ nhào vào người anh. Cố Hạo bị bất ngờ rồi lập tức đẩy cậu thanh niên đó ra.

- Cậu là ai hả? Sao dám rình rập ở đây?

Chàng trai lúng túng đứng dậy, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn Cố Hạo.

- Tôi đi tìm người, tay đang bám vào cửa thì anh bất ngờ mở ra nên mới ngã.

Cố Hạo giờ mới nhìn đến người kia, trong một khoảnh khắc cả hai đều ngẩn ra, một tia lửa điện chạy rẹt qua tim khiến đôi bên cùng bối rối, mặt thoáng đỏ lên. Cố Hạo lấy lại bình tĩnh mở rộng cánh cửa cho Dương Hoa Yến đi ra rồi mới hỏi đến người kia.

- Cậu muốn tìm ai?

Chàng thanh niên.

- Tôi tìm Lam nhị phu nhân, tôi là Trương Tử Thành, bác sĩ thực tập mới được cử đến đây.

Cố Hạo giờ mới để ý thấy cậu ta mặc áo blouse trắng, anh nói.

- Đây là phòng của Lam nhị phu nhân, cậu vào đi.

Trương Tử Thành cười tươi.

- Cảm ơn anh.

Cố Hạo bị nụ cười đó làm cho ngẩn ngơ, người này có gương mặt tươi sáng, nụ cười tỏa nắng giống hệt như tiểu thiếu gia nhà anh.

Trương Tử Thành gặp Ngụy Anh giới thiệu qua một lượt rồi đưa đơn thuốc trên tay cho cậu.

- Phu nhân, đây là đơn thuốc bổ giáo sư Mạc gửi cho cậu, giáo sư phải dự cuộc họp nên phái tôi mang tới.

Ngụy Anh cầm lấy đơn thuốc, nét mặt dở khóc dở cười.

- Cậu gọi tôi là anh Ngụy được rồi, đừng có gọi phu nhân.

Trương Tử Thành lúng túng.

- Nhưng mà...

Cố Hạo chen ngang.

- Gọi cậu ấy là tiểu thiếu gia đi.

Trương Tử Thành quay ra nhìn Cố Hạo, cảm thấy bị thu hút bởi vẻ ngoài lãnh đạm, lạnh lùng của anh. Cậu gật đầu.

- Vâng, tiểu thiếu gia.

Xong cậu nhanh chóng rời đi, Cố Hạo mắt nhìn theo không chớp. Ngụy Anh thấy vậy đến gần khoác vai anh.

- Cố Hạo, anh thật lạ nha, tôi đâu phải tiểu thiếu gia của cậu ấy mà anh kêu người ta gọi tôi như vậy? Anh có phải là trúng tiếng sét ái tình không đó?

Cố Hạo mặt đỏ lên.

- Tôi...

Ngụy Anh.

- Xem anh bối rối như vậy là đúng rồi, để tôi nghĩ cách tác hợp cho hai người nhé.

Nói rồi cậu buông anh ra cười vui vẻ, nếu Cố Hạo có thể tìm được người ưng ý cậu nhất định sẽ giúp anh.