Bỏ Mặc

Chương 12



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Trần Ngang nhét bó hoa vào tay Từ Hành: "Cầm lấy. Tôi đi lấy xe."

***

Sau lần gặp đó, Hà Ngạn cũng không liên lạc với Từ Hành nữa, Từ Hành hơi thất vọng một xíu, sau đó lại vui tươi như thường.

Bọn họ là người của hai thế giới, quan hệ xa cách như vậy mới là kết quả tốt nhất. Tuy rằng Hà Ngạn chu đáo dịu dàng, muốn Từ Hành quên đi ngăn cách giữa họ, nhưng Từ Hành rất rõ ràng, Hà Ngạn có chỗ không vừa mắt cậu. Không phải rất ác liệt xem thường hay khinh bỉ, mà là theo bản năng không xem Từ Hành là người quan trọng.

Từ Hành từ huyện thành nhỏ đi ra ngoài xã hội, cái gọi là "nhìn không vừa mắt" này, cậu có thể rất mẫn cảm mà cảm nhận được. Cả Trần Ngang, và chị gái sắp kết hôn của hắn, họ đều không xem cậu là đối tượng đáng quan tâm, điểm này cậu biết rõ.

______________

Gần đây phòng livestream của Từ Hành có thêm một fan giàu nứt.

Ảnh chân dung là hệ thống mặc định đặt, tư liệu trống rỗng, giới tính cũng không điền, ID là tiếng Anh, "Chris".

Từ Hành thấy cái tên này khá quen, nhưng lại không nhớ ra được. Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy hắn xuất hiện ở phòng livestream, mỗi lần ngoi lên đều không tiếc tiền tặng quà cho cậu. Từ Hành chỉ là một blogger nho nhỏ, không có đại fan gì cả, lần đầu tiên được tặng quà khủng trên stream, ngơ ra một hồi mới nói được câu cảm ơn.

______________

Đến hôm lễ cưới của Trần Tịnh diễn ra, Từ Hành cùng đồng nghiệp đến từ sớm.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý sẽ phải gặp Trần Ngang, nên hôm đó mặc một cây đen, còn đội mũ lưỡi trai đen, khẩu trang bịt kín mít, hạ sự tồn tại của mình xuống thấp nhất. Chỉ lo Trần Ngang túm lấy cậu nói chuyện, không muốn gặp Hà Ngạn, càng không muốn cả ba người đụng nhau. Tình cảnh kia ấy mà, ngẫm lại là muốn hít thở không thông.

Trần Tịnh vàTrần Ngang là chị em ruột, ngoại hình giống nhau, đặc biệt là lông mày. Lông mày Trần Ngang đen rậm, hình dáng sắc bén, đặt trên gương mặt Trần Tịnh cũng anh khí vô cùng. Từ Hành dựa theo yêu cầu của cô mà sửa lại dáng lông mày cho thanh tú hơn. Khi không cười vô cùng lãnh diễm, cười rộ lên thì chính là hoa xuân đua nở, đoan trang nhã nhặn.

Từ Hành gặp được chú rể ở phòng hóa trang, mặt chữ quốc cao to, nhưng khi ở bên Trần Tịnh lại không giống cặp vợ chồng mới cưới, mà giống đối tác làm ăn hơn, hợp tác đến là kín kẽ.

Trần Tịnh: "Lát nữa khi anh đọc diễn văn nhớ kỹ bản thảo mới đấy, tối hôm qua em cho người thay đổi rồi."

Chú rể: "Ừ, biết rồi."

Trần Tịnh: "Còn có thời điểm chúc rượu, có 2 bàn là lãnh đạo ở đài của chúng ta và lãnh đạo thành phố, Tiểu Ngang năm sau hướng trọng tâm công tác về nội thành, cần để ý. "

Chú rể hơi thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, đã biết, em đã nói bao nhiêu lần rồi."

Trần Ngang đi sau chú rể, vội điều đình: "Không quên đâu, chút nữa em cùng anh rể sẽ chú ý."

Từ Hành và các đồng nghiệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, biến mình thành người điếc, không nghe thấy gì cả. Từ Hành cẩn thận đánh khối mặt cho cô dâu, không nói tiếng nào.

Cậu không nghĩ tới, chính mình một cây đen rất là dễ thấy. Mặc đồ đen nên nhìn càng gầy, nho nhỏ một cục, da dẻ trắng như thế, hình xăm trên gáy càng thêm bắt mắt.

Từ Hành makeup cho Trần Tịnh xong, đi đến phòng rửa tay, bên ngoài tiếng người tiếng nhạc đã rất náo nhiệt. Trần Ngang và Hà Ngạn đều là phù rể, cùng cô dâu chú rể ở phòng tiệc tiếp khách.

Từ Hành ngắm vài lần, Trần Ngang mặc âu phục 3 lớp sẫm màu hôm đó đã thử, tóc tai chỉnh tề vuốt ra sau đầu, lộ ra vầng trán cao, bờ vai được phủ lớp áo cắt may vừa vặn, nhìn càng thêm vững chãi kiên cường.

Từ Hành vội thu tầm mắt lại, vội vã vào phòng rửa tay, rồi cùng các đồng nghiệp trong phòng hóa trang chờ lễ cưới kết thúc. Bên trong phòng hóa trang có màn hình điện tử, có thể quan sát tình hình lễ cưới bên ngoài. Từ Hành và các đồng nghiệp như xem tin tức trên ti vi, vừa xem vừa nói chuyện phiếm.

Lễ cưới không quá phô trương, tinh tế gọn gàng. Trần Tịnh và chồng chuyên nghiệp như diễn viên, hợp tác không có kẽ hở, khóe mắt đuôi mày luôn thể hiện cảm giác hạnh phúc.

Trên sân cỏ bên ngoài lễ cưới, trang trí rất nhiều hoa cẩm tú cầu màu hồng. Hai em bé hoa đồng vung cánh hoa hồng, nhóm phù rể và phù dâu đều là nam thanh nữ tú, Trần Ngang trong đó càng nổi bật. Trước ngực hắn lộ ra một góc khăn lụa trắng, khom lưng giúp chị gái sửa lại nếp váy bị nhăn.

Hắn lớn lên cao ráo, khi cô dâu quăng hoa cưới, hắn vươn tay là bắt được. Người khác ồn ào, muốn hắn đưa hoa cho phù dâu, hắn lại khom lưng đem bó cẩm tú cầu hồng nhạt tặng cho bé gái hoa đồng.

Nội thất trong lễ cưới là kiểu Trung Quốc, Trần Tịnh mặc váy và áo khoác thêu long phượng, cùng với chú rể tới từng bàn chúc rượu. Trần Ngang theo phía sau, mỗi một bàn hắn đều có thể vừa nói vừa cười, không xiểm nịnh không ân cần, nhìn ra được các vị phụ huynh đều rất thân thiết với hắn. Từ Hành còn nhìn thấy cha mẹ Trần Ngang, người cha cao lớn khôi ngô, nghiêm túc thận trọng, mẹ thì dịu dàng hào phóng.

Một hồi lễ cưới diễn ra, Từ Hành nhìn cũng mệt.

Mãi đến khi tiễn hết khách mời,Trần Tịnh mới trở lại phòng hóa trang. Từ Hành giúp cô tháo trang sức, nhìn thấy mặt mũi cô mệt mỏi, nói: "Trần tiểu thư, tân hôn hạnh phúc."

Trần Tịnh tự mình soi gương lau son môi, nhàn nhạt trả lời một câu: "Cảm ơn."

Lúc Từ Hành ra cửa thì thấy Trần Ngang nói chuyện với cha hắn ở đại sảnh, khách mời đã đi hết, chỉ có vẻn vẹn mấy nhân viên công tác, sàn nhà đâu đâu cũng có cánh hoa. Từ Hành đang lưỡng lự không biết tránh mặt Trần Ngang thế nào.

Trần Chính Đức: "Ta đã cho người xem xét dự án, năm sau thì có thể chính thức khởi công."

Trần Ngang trước mặt cha rất đứng đắn, hai cha con đều đứng nghiêm.

Trần Ngang: "Vâng."

Trần Chính Đức: "Cố gắng làm cho thật tốt, điều chỉnh tâm tình. Còn có, tuổi tác con không nhỏ nữa, ngày hôm nay con cũng gặp con gái nhà chú Lục rồi. Qua một thời gian ngắn nữa, hẹn người ta ăn bữa cơm đi."

Trần Ngang: "Vâng."

"Từ Hành, cậu làm rơi cây cọ nè —— "

"Ừ đây..." Từ Hành khẽ đáp lời, quay đầu lại đi lấy cọ.

Khi đi ra lần nữa, đại sảnh đã không còn ai, trời đã đen mịt, hoa trên sân cỏ đã được dọn đi, chỉ có đèn làm thành hình dáng nụ hoa vẫn sáng.

Trời đã vào thu, thỉnh thoảng sẽ có lá vàng rơi xuống.

Trần Ngang đang đứng ở ven đường đưa tiễn một nhà thân thích cuối cùng, bé gái hoa đồng ôm hoa cưới của cô dâu, trả lại cho Trần Ngang, ôm chân của hắn làm nũng: "Em trả hoa cho Trần Ngang ca ca, sau này em muốn là cô dâu của Trần Ngang cơ."

Cũng không biết rốt cuộc là ai đưa cho ai, Trần Ngang không nhịn được cười, ngồi chồm hỗm xuống vò vò đầu cô nhóc, khẽ đẩy bé về phía sau: "Đi mau, trời tối rồi, mẹ em gọi em kìa."

Xe đồng nghiệp Từ Hành gọi đã tới rồi, xe cậu gọi thì vẫn chưa tới. Tài xế nói đi lầm đường, bảo cậu đợi thêm mười phút.

Từ Hành đứng ở đằng xa, nhìn thấy Trần Ngang tiễn thân thích về xong cũng chưa về, dựa vào tán cây ven đường, cởi áo khoác âu phục ra vắt lên nhánh cây, hoa cưới cũng để lên, phanh áo gi-lê, vén tay áo, mở cúc cổ áo sơ mi.

Hắn lấy một điếu thuốc châm lên, đèn đường mờ nhạt, không thấy rõ mặt, chỉ nhìn thấy đường viền khuôn mặt. Bật lửa sáng lên trong nháy mắt, chiếu rõ gò má góc cạnh của Trần Ngang.

"Aizzzz..."

Theo làn khói đầu tiên phả ra ngoài, Từ Hành nghe được Trần Ngang thở dài một tiếng.

"Nhìn cái gì vậy?"

Từ Hành mang theo hòm dụng cụ hoá trang, mũ lưỡi trai cầm trong tay, nhỏ giọng trả lời: "Không có gì, chúng tôi đợi xe, gọi rồi nhưng xe còn chưa tới."

Quán rượu cách đó không xa truyền đến âm thanh tranh chấp, Từ Hành nhìn sang, mơ hồ thấy là Trần Tịnh và chồng cô.

Cậu vội vàng nói: "Chị của anh cãi nhau kìa, anh mau đi xem thế nào."

Trần Ngang liếc một cái, thu hồi ánh mắt, gõ tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh: "Lát là ổn thôi. Bọn họ ngày nào cũng như vậy, không cách nào khuyên nổi."

Quả nhiên không bao lâu, hai người ngừng chiến tranh, lên xe đi về.

Xe Từ Hành gọi vẫn chưa tới, tài xế cũng không nhận điện thoại, xem định vị, xe vẫn ở xa lắm. Nơi tổ chức lễ cưới ở giữa sườn núi, hẻo lánh cực kì, đường lên núi đen tối một mảnh.

Trần Ngang quay người định rời đi, Từ Hành nhịn không được, dè dặt hỏi: "Anh, anh phải đi à? "

Trần Ngang đầy mặt vô tội: "Đi chứ sao, không đi ở đây làm gì? Cắm trại hả?"

Hòm hoá trang nặng trĩu, Từ Hành đổi tay, ngượng nghịu: "Vậy... gặp lại sau nha. Xe tôi gọi còn chưa tới đây, tôi chờ thêm một lát."

Trần Ngang cắm tay vào túi, áo khoác âu phục đáp trên cánh tay, một tay cầm bó hoa kia, mặt mũi cà lơ phất phơ, cười "phì" một tiếng: "Đùa cậu thôi, tôi chở cậu về."

Từ Hành thở phào nhẹ nhõm, mặt hơi ửng đỏ: "Cảm ơn anh. Anh cho tôi đi đến đường lớn là được rồi."

Trần Ngang nhét bó hoa vào tay Từ Hành: "Cầm lấy. Tôi đi lấy xe."

__________

Hết chương 12.