Bỏ Mặc

Chương 13: H



Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên

Editor: Xoài

***

Trần Ngang mới ăn kẹo, đầu lưỡi ngọt ngào, trên lưỡi còn có vài hạt đường, cọ xát với lưỡi Từ Hành, vừa ngứa ngáy vừa ngọt lịm...

***

Từ Hành đặt hòm đồ hoá trang ở ghế sau, đang muốn chui vào, Trần Ngang nhìn cậu từ trong gương chiếu hậu, lành lạnh nói một câu: "Ngồi phía trước, tôi cũng không phải tài xế taxi."

Từ Hành không thể làm gì khác hơn là cầm bó hoa ngồi vào ghế phó lái, chầm chậm thắt dây an toàn.

Đèn đường như mặt trăng lần lượt lướt qua, kéo theo từng mảnh từng mảnh những cái bóng mờ nhạt. Theo thân xe xóc nảy, bó hoa hồng nhạt rung rung từng cánh nhỏ. Từ Hành buồn bực ngán ngẩm vươn ngón tay, điểm điểm lên cánh hoa, hết bông nọ đến bông kia.

Trần Ngang đã cai thuốc lá được một thời gian, ngày hôm nay nhịn không được vừa hút một điếu, bây giờ bỏ một cây kẹo que vào miệng, cắn cộc cộc.

Hắn khoát tay lên vô lăng, thỉnh thoảng đuôi mắt quét sang nhìn Từ Hành, thấy Từ Hành một tay cầm hoa, một tay tại bấm bấm điện thoại di động. Cậu đang chat wechat, ảnh chân dung người nhận hình như là Hà Ngạn.

Hắn hỏi dò: "Hôm nay không kịp ôn chuyện à?"

Từ Hành không hiểu ra sao: "Cái gì cơ?"

Trần Ngang lái xe rất ngầu, đạp ga, động tác xoay vô lăng vô cùng quyết đoán.

Hắn kẹp kẹo que màu trắng đang ăn vào giữa hai ngón tay, đáp nhẹ bẫng: "Tình nhân cũ của cậu ấy."

"Chúng tôi là bạn bè." Từ Hành nghĩ một chút là hiểu hắn nói cái gì, lười để ý đến hắn, bĩu môi, tiếp tục trả lời tin nhắn. Hà Ngạn bảo hôm nay quá bận rộn, chưa kịp hàn huyên với cậu. Từ Hành khách khí trả lời một câu không sao, tán gẫu đến đây thì chấm dứt. Hà Ngạn thật sự là người chu đáo đến mức khách khí. Không tận lực lảng tránh khiến đôi bên lúng túng, cũng sẽ không quá mức ân cần khiến người ta hiểu lầm.

Từ Hành ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói rằng: "Nhà tôi không đi đường này, anh đỗ ở ven đường cho tôi xuống đi, tôi sẽ đón xe."

Trần Ngang đột ngột: "Đến nhà tôi không?"

Từ Hành: "..."

"Chẳng phải cậu đang độc thân à, tôi cũng vậy. Qua lại với nhau cũng được chứ? Giải quyết nhu cầu..." Trần Ngang không biết nghĩ đến cái gì, ngoắc ngoắc khóe moệng, "Cậu cũng cảm thấy sướng mà."

Từ Hành nóng mặt: "Cái gì mà sướng chứ, anh đừng đùa giỡn lưu manh."

Trần Ngang: " Không phải trên giường cậu rên la rất phóng túng à, 'to quá trướng quá thật là thoải mái'....?"

Từ Hành: "Ngậm miệng!"

Trần Ngang: "Thế nào?"

"Anh muốn gì?" Từ Hành cau mày nghiêm túc nói, "Không phải anh muốn đi xem mắt đấy ư?"

Trần Ngang không muốn tính toán vì sao cậu lại biết, yên lặng một lát, rồi mới đáp: "Tạm thời chưa nghĩ đến chuyện đó. Đến khi ấy sẽ nói cho cậu biết."

Từ Hành lắc lư chân sang trái rồi sang phải. Đèn đỏ, Trần Ngang vững vàng dừng xe ở trước vạch trắng, "xoạch" một cái cởi dây an toàn ra, chồm người qua.

Từ Hành không ngờ mình bị chặn miệng, muốn lui ra sau thì bị dây an toàn ghìm chặt, sau gáy bị tay Trần Ngang đè lại, hơi thả lỏng một cái, là đã bị Trần Ngang canh đúng thời cơ cạy mở hàm răng, luồn đầu lưỡi vào, dây dưa mút mát hai cánh môi mềm.

Trần Ngang mới ăn kẹo, đầu lưỡi ngọt ngào, trên lưỡi còn có vài hạt đường, cọ xát với lưỡi Từ Hành, vừa ngứa ngáy vừa ngọt lịm. Từ Hành bị hôn đến mức không khép miệng được, đầu lưỡi bại trận không ngừng lui về phía sau, mũi hừ ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Mãi đến tận khi đèn đỏ chuyển xanh, Trần Ngang mới lui về, giơ tay lau lau khoé miệng, dứt khoát khởi động xe một lần nữa.

Từ Hành mặt đỏ tim đập dựa vào ghế kế bên tài xế, nghiêng đầu lau môi vào tay áo. Bên trong xe trầm mặc, từ từ hòa vào dòng xe cộ, cuối cùng dừng trong hầm để xe của khu nhà Trần Ngang. Lúc Từ Hành xuống xe còn ngượng ngùng lảo đảo một chút, giơ tay che môi ho nhẹ hai tiếng để che giấu sự lúng túng.

Trần Ngang mở cửa chỗ ngồi phía sau, xách hòm hoá trang của Từ Hành trong tay, khóa xe, dẫn đường đi trước.

Nơi này cách nơi Trần Ngang đi làm khá gần, hai năm trước hắn mua trả góp. Phòng ở không lớn lắm, nhà bếp ngay cạnh cầu thang lên tầng, điển hình cho kiểu nhà mà người độc thân ở.

Nhà cửa được Trần Ngang sắp xếp gọn gàng, phong cách trang trí thiên về gam lạnh với ba màu đen, trắng, xám. Người giúp việc đúng giờ tới quét tước, hắn thì chưa bao giờ tự nấu ăn cả. Tường trắng như tuyết, sàn nhà bóng loáng, khiến Từ Hành có chút luống cuống, ngoan ngoãn thay dép.

Trần Ngang ném chìa khóa vào bát thủy tinh trên tủ giày ở huyền quan, nói: "Tùy ý ngồi nhé, tôi đi tắm rửa."

Từ Hành ngồi ở trên ghế sa lon, rồi lại đột nhiên đứng lên: "Có lọ hoa nào không? Chai nước lớn lớn cũng được."

"Có trong bếp ấy, cậu tự lấy đi."

Trần Ngang nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, lúc bước ra thì nhìn thấy Từ Hành đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Trên đất đặt bình thủy tinh lớn lúc trước chứa hoa khô, bên trong đổ đầy nước. Bó hoa của cô dâu được Từ Hành gỡ ra, cẩn thận cắm từng đóa tú cầu vào.

Từ Hành cong lưng, áo T shirt thì ngắn, nên lộ ra một đoạn eo nhỏ, có thể nhìn thấy một đoạn hình xăm trên xương cột sống. Ngắm nghía một hồi, cậu nói rằng: "Ngâm nước một buổi tối, uống no nước thì hoa sẽ đẹp trở lại. Ngày mai anh có thể lấy ra cắm vào bình."

Cắm hoa cái gì chứ, giờ chỉ muốn "cắm" vào cậu thôi.

Trần Ngang lung ta lung tung mà nghĩ bậy, lập tức hạ lệnh: "Đi tắm đi."

Từ Hành cẩn thận để bình thủy tinh lớn gọn vào, rồi đi vào phòng tắm. Hơi nước nóng vẫn còn vương vất. Cậu cởi quần áo bẩn ra, hơi khó xử.

Vừa hay Trần Ngang ở ngoài cửa cất giọng: "Cậu đặt quần áo để vào giỏ, lát tôi bỏ vào máy giặt và hong khô là có thể mặc. Tôi đưa cho cậu mượn quần áo của tôi."

Từ Hành mở cửa ra một cái khe, vươn cánh tay tắm đến hồng hào ra, nhận quần áo, rồi rụt về đóng cửa lại.

Trần Ngang thế mà lấy cho cậu một cái áo sơ mi trắng, lại không có quần lót. Từ Hành cả người phừng cái đỏ rực hết lên, Trần Ngang còn cố tình ở bên ngoài lười biếng thúc giục: "Nhanh lên, đừng để bị lạnh."

Được rồi.

Từ Hành còn chưa kịp thẹn thùng, mới mở cửa đi ra, đã bị Trần Ngang xô đẩy rồi đè lên ghế sô pha, tay vói từ vạt áo sơ mi dài vào trong, dứt khoát vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn, và cả nửa người dưới trần trụi, thoang thoảng hương sữa tắm mùi chanh.

Từ Hành chống tay trên ghế sofa, cố gắng lùi về sau, lại bị Trần Ngang lôi trở về, banh chân của cậu mở ra gác lên lưng ghế. Hắn vươn tay cởi áo phông của mình ra, rồi cầm lấy mắt cá chân Từ Hành, liếm cắn từng chút từng chút một từ đầu gối trở lên.

Khi hôn liếm đến giữa hai chân, hơi thở nóng rực phả vào đáy chậu Từ Hành, Từ Hành giật mình rên lên, tay kéo vạt áo sơ mi xuống muốn che đi dương v*t bán cương.

Trần Ngang nghiến cắn ra một vết hồng giữa hai chân Từ Hành, há mồm ngậm bé cu nhỏ của cậu vào.

"A ------ "

Từ Hành suýt chút nữa rít gào thành tiếng. Kỹ thuật của Trần Ngang không được tốt lắm, có điều xưa nay Từ Hành chưa từng được khẩu giao bao giờ, bị nhiệt độ ở khoang miệng bao bọc, cẳng chân đều căng thẳng, eo run rẩy ưỡn lên trên.

Trần Ngang cũng chưa khẩu giao cho ai, bị Từ Hành đâm đến nghẹn lại. Hắn xấu xa vò nắn mông thịt của cậu, đầu lưỡi đâm vào mã mắt, miệng đầy tanh nồng, ngón tay dính dịch trơn hướng về phía miệng huyệt moi đào.

Từ Hành chưa từng thử loại tiền hậu giáp kích này, tay không biết nắm vào đâu, cọ miết trên ghế sô pha, cổ áo sơ mi trắng xô lệch sang một bên, lộ ra nửa đầu v*, "a a" kêu rên, mang theo tiếng khóc nức nở.

Trong nháy mắt Từ Hành sắp bắn, Trần Ngang buông lỏng miệng ra, Từ Hành nghẹn ngào một tiếng, âm thanh ngọt nị đến sắp chảy ra nước, quy đầu rỉ đầy dịch tuyến tiền liệt, đâm tới đâm lui vào cằm Trần Ngang.

Trần Ngang rút ngón tay ẩm ướt nhèm nhẹp từ trong hậu huyệt Từ Hành ra, ôm eo Từ Hành kéo cậu lên, đặt nằm ở trên người mình, lột quần đùi ra ném xuống đất. dương v*t thô to căng cứng đè vào người Từ Hành.

Hắn dụ dỗ nói: "Nào, lại đây, giúp tôi liếm một chút."

Từ Hành váng đầu vô cùng, huyệt khẩu mở ra đóng lại chảy nước dầm dề, phía trước cứng rắn không bắn được, bị Trần Ngang mặc sức thao túng.

Quy đầu nở lớn đỏ tím của Trần Ngang cọ loạn lên môi Từ Hành, phả ra một luồng mùi tanh.

Từ Hành tách hai chân ra, sụp eo quỳ gối ở bên đầu Trần Ngang. Từ góc độ của Trần Ngang có thể nhìn thấy hình xăm kéo dài từ bắp đùi đến khe mông cậu.

Trần Ngang ưỡn háng lên, chất lỏng của tuyến tiền liệt cọ loạn lên mặt Từ Hành, hắn trầm giọng dụ dỗ nói: "Ngoan, há mồm."

_________