Bố Tôi Mất Trí Rồi

Chương 1



1.

Bố tôi giẫm phải ph.ân ch.ó rồi ngã và mất trí nhớ.

Trong bệnh viện, ông nhìn mẹ con tôi bằng ánh mắt mờ mịt: "Cô là ai? Mạt Nhi đâu? Con gái tôi đâu?"

Tôi bối rối: “Bố ơi, không phải con ở đây sao?”

Bố tôi nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục hét lên: "Con gái tôi đâu? Con gái của tôi và Mạt Nhi đâu!"

Mẹ tôi cau mày: “Mạt Nhi?”

Bố tôi gật đầu: "Vương Lam Mai, đừng nghĩ rằng sự kiên trì của cô có tác dụng gì. Mạt Nhi và tôi có một đứa con, hãy từ bỏ đi!"

Mẹ tôi quay sang bác sĩ và hỏi: “Ngoài chứng mất trí nhớ do vết thương gây ra, liệu ông ấy có thể bị bệnh tâm thần không?”

Bác sĩ vô cùng sốc: "Không thể nào!"

Mẹ tôi gật đầu: “Vậy thì tôi hiểu rồi.”

Bà kéo tôi đi, trước khi tôi kịp phản ứng thì mẹ đã nói: “Tôi không muốn chung giường cùng ông nữa đâu!”

Mẹ tôi đi một mạch ra khỏi bệnh viện và bắt đầu gọi cho luật sư: "Hãy sắp xếp tài sản của tôi và Lý Thắng Lợi càng sớm càng tốt. Có thể tôi sẽ cần nó trong thời gian sắp tới."

Luật sư lập tức đáp lại: “Cô muốn ly hôn à?”

Mẹ tôi: “Có thể.” Mẹ tôi luôn rộng lượng và các luật sư biết điều đó.

Luật sư tràn đầy năng lượng, nói: “Được, để tôi nghiên cứu.”

Sau khi cúp điện thoại, mẹ tôi hít một hơi, trịnh trọng nói với tôi: “Con gái, bố con có thể có người khác và đã có một đứa con.”

Tôi choáng váng, nhưng không buồn lắm.

Tôi và bố đã không thân thiết với nhau từ khi tôi còn nhỏ, thậm chí còn không bằng tôi và bác cả.

Tôi nói: “Mẹ ơi, sao mẹ biết? Lỡ bố con ốm và nói nhảm thì sao?”

Mẹ tôi lắc đầu: “Mẹ lấy ông ta nhiều năm như vậy, mẹ biết ông ấy chỉ nói sự thật mà thôi.”

Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Lý Thắng Lợi đúng là một tên kh.ốn nạn. Mẹ cưới ông ta vì tưởng ông ta lương thiện. Không ngờ ông ta lại “chơi" như thế, luôn giữ bạch nguyệt quang trong lòng."

Tôi và bố không thân nhau nên tôi cũng không quá buồn về chuyện này mà chỉ muốn buôn chuyện: “Mẹ ơi, mẹ kể thêm cho con nghe được không?”

Mẹ tôi thở dài: “Ông ngoại và ông nội con hồi đó là bạn tốt, ông ấy không có tiền học cao học nên ông ngoại tài trợ mọi thứ.”

“Ông nội đã ép bố con cưới mẹ. Mẹ nghi ngờ ông ấy không đủ khả năng trả tiền lại cho ông ngoại con, vì vậy ông ấy dùng con trai thay thế.”

"Sau khi chúng ta kết hôn, bố con nói có Bạch Nguyệt Quang, nhưng kết hôn với mẹ liền chia tay."

“Ừm…” Tôi chớp mắt, “Không, tại sao bố không nói với mẹ trước khi hai người kết hôn?”

“Trước khi kết hôn, ông nội con nhờ bác cả giúp ông ấy kiếm tiền, nhưng bác cả không thèm để ý.” (Sau khi hai người này kết hôn thì bác cả mới giúp đỡ)

Mẹ tôi cay đắng nói: “Sau khi con ra đời, bố con đã uống quá nhiều r.ượu và lỡ nói ra tên của Bạch Nguyệt Quang, Từ Mạt Nhi.”

Tôi rùng mình khi nhớ lại cách bố tôi gọi Mạt Nhi một cách trìu mến vừa rồi.

Tôi gãi đầu: “Vậy bố có mang con gái ngoài giá thú về cướp tài sản của chúng ta không?”

Mẹ tôi quát: “Ông ta chán sống rồi. Bác con đã giúp ông ta kiếm tiền. Sao ông ta dám?”

2.

Không ngờ, bố tôi thật sự dám...

Ông chỉ nhớ rằng ông và Từ Mạt Nhi đã sinh ra một cô con gái, còn lại chẳng nhớ gì.

Sau khi những người khác nói với ông về quá khứ, bố tôi phát điên: "Không thể nào, Mạt Nhi, làm sao tôi có thể không muốn Mạt Nhi của mình?"

Sau đó ông bỏ chạy khỏi bệnh viện.

Tôi và mẹ phớt lờ ông ấy.

Trường đại học của tôi sắp khai giảng và tôi đã sẵn sàng đăng ký nhập học.

Mẹ tôi đang bận thanh lý tài sản.

Luật sư nói với mẹ tôi rằng vì bác tôi quá dã tâm nên dù bố tôi là sếp tổng của công ty nhưng phần lớn cổ phần đều thuộc về mẹ tôi.

Nói cách khác, bố tôi là người làm công ăn lương cao cấp của mẹ tôi.

Cả hai chúng tôi đều quên ông, một ngày nọ, bố tôi đột nhiên trở về cùng hai mẹ con người kia.

Khi tôi nhìn cô con gái này, thật tình cờ, tôi biết cô ấy.

Đây là bạn học cấp ba của tôi, Từ Tinh Tinh.

Bố tôi đi cùng hai mẹ con kia, mời hai người ngồi xuống, vẫy tay với mẹ tôi: “Vương Lam Mai, hai ngày nay tôi đã hỏi thăm khắp nơi, là cô có thai ngoài ý muốn rồi ép tôi kết hôn."

Mẹ tôi cười: "Anh hỏi ai thế? Hỏi bố anh sao?"

Bố tôi không nói gì, còn mẹ tôi thì khoanh tay: “Lý Thắng Lợi, bố anh lợi dụng anh để trả nợ, bảo anh kết hôn với tôi, ông ấy có thể nói cho anh biết sự thật không?”

Bố tôi tức giận đập vào ghế sô pha: “ Đừng nói như vậy về bố tôi!"

Anh chỉ vào hai mẹ con người kia: "Tôi và Mạt Nhi là những người yêu nhau chân thành, chúng tôi có một đứa con, xin hãy rủ lòng mà nhường nhịn Mạt Nhi."

Mẹ tôi bước đến gần bố tôi, móc ngón tay: "Qua đây."

Bố tôi vô cớ đứng dậy, mẹ tôi ngồi xuống: "Tôi có thể đi đâu được?”

Bố tôi nói: “Tôi sẽ mua cho cô một căn nhà nhỏ khác. Tôi đã mua rồi. Cô phải chuyển ra đây thôi”.

Bạch nguyệt quang của bố tôi rất biết cách ăn mặc, lại yểu điệu hơn mẹ tôi nhiều.

Bà ta dựa vào bố tôi, mềm mỏng nói: "Thắng Lợi, đừng giận chị dâu. Em và Tinh Tinh đã chờ đợi nhiều năm như vậy, đến nay là đủ rồi."

Bà ta còn nói: “Chị dâu không có được tình cảm của anh. Là phụ nữ, không có ai chăm sóc thì thật đáng thương”.

Tôi lúc đó tức đến mức bật dậy.

Mẹ tôi là để cho bà ta châm chọc vậy à?

Tôi ngu ngốc, không nói được gì nên nhặt thanh long trên bàn lên, chuẩn x.ac ném Từ Mạt Nhi cho đến khi bọt đỏ tung tóe, Từ Mạt Nhi hét lên: "Thắng Lợi! Cứu em!"

Bà ta trông đáng thương đến mức những người không biết còn tưởng tôi dùng búa thiên thạch đ.ánh bà ta.

Từ Tinh Tinh khóc lóc, lao tới trước mặt tôi: “Dì, chị, muốn đánh thì đánh con đi! Cha mẹ con yêu nhau không có tội!”

Cô ta liếc nhìn tôi, lau nước mắt: “Chị đừng giận. Bao nhiêu năm nay chị đều có tài xế đưa đi học, mẹ em bận đi làm nên em phải tự mình đi xe buýt. Chị có biết em ghen tị với chị đến mức nào không?"

Tôi thực sự muốn hỏi việc tự mình đi xe buýt với một học sinh trung học có khó khăn gì không. Và người lái xe đưa tôi đi là của bác cả chứ không phải bố tôi.

Nhưng tôi không có cơ hội để hỏi.

Bố tôi nghe Từ Tinh Tinh nói vậy thì đau lòng đến đỏ cả mắt, chạy tới nói: "Đồ vô học! Mẹ mày dạy mày thế sao?". Truyện Cổ Đại

Đầu tôi ong ong vì bị đ.ánh nhưng tôi biết ngay rằng bố tôi sắp t.iêu đời rồi.

Tôi là đứa con cưng của mẹ tôi.

Ông ta tát tôi mạnh quá, mẹ tôi sao có thể bỏ qua được?

Quả nhiên mẹ tôi nhìn quanh và thấy quả sầu riêng trên bàn ăn, cứng đặc và nặng nề, bà lao tới lấy quả sầu riêng đ.ập vào đầu bố tôi.

Bố tôi sợ quá nên né tránh, quả sầu riêng trúng vào vai ông, nhăn nhó vì đau đớn.

Mẹ tôi lại chạy tới và cho cả hai mấy cái tát thật kêu.

"Lý Thắng Lợi, anh bị mất trí nhớ, không phải tôi! Anh sống trong nhà của bố tôi, đứng tên bố tôi. Anh đuổi tôi đi à? Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ bảo bố tôi đến gọi cảnh sát. Cảnh sát tôi sẽ đuổi anh đi!”

Căn biệt thự này luôn thuộc về ông ngoại tôi, vì nằm ở vị trí đắc địa, thuận tiện đi học nên sau khi tôi sinh ra ông ngoại đã cho gia đình tôi sống ở đây, ông chuyển đến một biệt thự ở ngoại ô thành phố.

Bố tôi che mặt lại, sửng sốt, hiển nhiên ông không ngờ rằng căn biệt thự lớn này không thuộc về mình.

Tôi cũng choáng váng.

Mẹ tôi tuy tính tình nóng nảy nhưng lại rất có lý, theo lời của ông ngoại, tuy bà có tính cách ngang tàng nhưng bà vẫn có lòng nhân ái.

Bà còn lịch sự ngay cả với những người hầu trong nhà và chưa bao giờ lớn tiếng một lời chứ đừng nói với đến bố tôi, bà luôn lịch sự và dịu dàng nhất có thể.

Đây là lần đầu tiên bà ấy “động thủ" với bố tôi, khiến tôi bối rối.

Tại sao mẹ tôi lại mạnh mẽ đến vậy? Vậy thì tại sao tôi lại là người xách đồ khi đi mua sắm?

Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh cũng choáng váng, nhưng Từ Tinh Tinh nhanh chóng đáp lại: "Dì, bố con kiếm được nhiều tiền như vậy mà vẫn giao nhà cho gia đình dì. Ông ấy thực sự đã làm hết sức mình rồi..."

Bố tôi nghe xong liền gật đầu: “Ừ, cô mua căn nhà này bằng tiền của tôi phải không? Cô viết tên bố cô, cô thấy xấu hổ hay không?”

Mẹ tôi nheo mắt nhặt sầu riêng lên mà không nói một lời.

Bố tôi lùi lại một bước và đưa ra tối hậu thư cho chúng tôi: “Tôi không quan tâm, cô hãy dọn đi càng sớm càng tốt, nếu không, căn nhà nhỏ này cô cũng không có phần!”

Mẹ tôi cười khẩy, quay lại bảo tôi: “Gọi bác cả đi!”

Tôi vui vẻ làm theo.

Chờ mỗi câu này mà thôi.

Ở vùng chúng tôi, nếu người vợ bị gia đình chồng bắt nạt thì anh trai cô ấy phải ra mặt.

Mẹ tôi có một người anh trai là bác cả.

Nhưng đã nhiều năm như vậy, bác tôi thậm chí chưa bao giờ có cơ hội ra mặt.

Bởi vì công ty của bố tôi tồn tại nhờ nhận đơn đặt hàng từ công ty của bác ấy.

Bố tôi không dám gây sự với mẹ tôi chút nào.

Những ngày đầu, bố tôi tốt nghiệp khoa tiếng Trung, chưa biết gì cả, bác cả ở lại công ty nửa năm và chỉ dạy ông, rèn dũa bố tôi và đưa công ty đi đúng hướng.

Ở nhà nhiều năm như vậy, bố tôi không hề để ý đến tôi, là bác ấy đưa tôi đi chơi và giúp tôi làm bài tập, bác ấy giống bố tôi hơn là bố tôi.

Bác cả có thể tha thứ cho sự thiếu quyết đoán và vô trách nhiệm của bố tôi, nhưng có một điều ngoại lệ, ông ấy không thể bắt nạt mẹ con tôi.

Bố tôi biết rất rõ điều này nên bao năm qua ông vẫn hòa thuận với bác như vịt gặp nước.

Ai mà biết được bố tôi đã mất trí nhớ, chỉ số IQ cũng bay đi, lao thẳng vào giới hạn đó của bác ấy.

Tôi gọi điện cho bác và giải thích ngắn gọn sự việc, bác tôi đang im lặng lắng nghe thì nghe thấy bố tôi tát vào mặt tôi, trong điện thoại vang lên tiếng nghiến răng nghiến lợi.

"Con tới nhà ông ngoại trước, đợi bác từ nước ngoài về." Bác tôi nói: "Bác sẽ phái người đến đón con, đừng xung đột với ông ta."

Tôi muốn nói rằng có vẻ như bố tôi không thể thắng được đâu, nhưng nhìn ba người kia, tôi gật đầu đồng ý.

Bác cả nói: “Bác sẽ đặt vé ngay bây giờ và rời đi vào buổi tối”.

"Việc đó có làm trì hoãn công việc của bác không?"

"Không, bác không thể đợi được nữa." Bác cả bình tĩnh nói.

Nhưng bằng cách nào đó, tôi cảm thấy giọng bác có chút hưng phấn.