Bố Tôi Mất Trí Rồi

Chương 3



5.

Bác cả đêm đó không về nhà mà ở lại nhà ông ngoại tôi.

Đêm tôi không ngủ được, dậy uống nước, thấy bác ấy ngồi một mình trong phòng khách, không biết đang nghĩ gì.

Bác ấy cứ nhìn vào bức ảnh của mẹ tôi và bác ấy lúc nhỏ treo trong phòng khách.

Thấy tôi, bác bừng tỉnh, đứng dậy đi vào phòng ngủ, tiện nói với tôi: “Ngày mai lên đồ đi dự đấu giá từ thiện với bác nhé.”

Bác ấy thản nhiên chuyển tiền cho tôi, thật nhiều số 0: "Cùng mẹ cháu đi sắm sửa, tối mai mặc đẹp vào nhé.”

Tôi đang định từ chối, nhưng bác ấy nói, "Tối mai Lý Thắng Lợi cũng đi."

Tôi lập tức chuyển sang trạng thái chiến đấu: "Đã rõ ạ!"

Mẹ con tôi tìm đến nhà tạo kiểu tóc đắt tiền nhất, chuẩn bị kỹ lưỡng như thể chúng tôi đang đi dự tuần lễ thời trang chứ không phải đấu giá từ thiện.

Bác tôi bận nên đến sau, chúng tôi đến đó trước.

Vừa bước vào đã nhìn thấy Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh.

Từ Mạt Nhi bị một đám người vây quanh, nịnh bợ: “Cô là người trong mộng của anh Lý nhỉ, tôi nghe chồng tôi nói rằng mắt anh Lý đỏ hoe khi nhắc đến chuyện đó ở một sự kiện!”

Từ Mạt Nhi lau khóe mắt: “Trước đây chúng tôi đã phải chịu đựng nỗi đau chia ly, nhưng may mắn thay, chúng tôi chưa từng quên nhau, cuối cùng đã đến được với nhau.”

Người khác nói: "Chị Từ, chị trông yểu điệu hơn chị Vương rất nhiều. Chị Vương đó thường hay khinh người lắm!"

Từ Mạt Nhi khẽ cau mày: "Thật sao? Tại sao chị ấy lại coi thường người khác? Chị ấy cho rằng Thắng Lợi giàu có nên mới có thể coi thường người khác sao? Thắng Lợi không thích những người như vậy!"

Người kia cong môi: "Đúng vậy, không biết bây giờ cô ấy còn có thể kiêu ngạo nữa không? Với một nhan sắc như chị Từ ở đây, liệu anh Lý còn nhớ đến cô ấy nữa không?"

"Haha, nếu tôi là anh Lý thì tôi sẽ không nhớ đâu. Chẳng phải tôi nghe nói anh Lý đã đuổi cô ấy đi sao? Tuổi đã như vậy mà cô ấy lại bị đuổi về nhà bố mẹ đẻ, khổ quá, haha!"

Tôi sững sờ: “Mẹ ơi, danh tiếng của mẹ không được tốt lắm đâu!”

Mẹ tôi hừ lạnh: “Đều là kẻ thứ ba trèo lên cao, sao mẹ phải đẹp đẽ với đám người đó?”

Mẹ tôi đứng bên cạnh tôi, khi bà đi đến, vừa nhìn bọn họ vừa nói: “Ai ya, thật ngại quá, tôi không biết đám kẻ thứ ba mấy người đang gặp gỡ, không làm phiền mấy người nữa”

Từ Mạt Nhi nhìn thấy mẹ tôi, sửng sốt một lúc: " Chị ơi, sao chị lại đến đây? Ban tổ chức không mời chị đúng không? Nếu chị lẻn vào thì sẽ bị bị bảo vệ đuổi ra ngoài đó!"

Một quý bà nào đó luôn mâu thuẫn với mẹ tôi nói: "Này, chị đến vì có người mời à? Tỉnh dậy đi. Anh Lý sẽ không bao giờ đưa chị đến đây. Từ giờ trở đi, người đến trong những nơi cao cấp như thế này sẽ là chị Từ!”

Mẹ tôi liếc bà ta.

Bà ta lập tức dựa vào phía sau Từ Mạt Nhi và bắt đầu nhìn dáo dác xung quanh mà không nhìn mẹ tôi.

Mẹ tôi lại liếc nhìn Từ Mạt Nhi: "Cô lấy chiếc váy trong phòng thay đồ của tôi phải không? Tại sao cô lại dùng đồ thừa của tôi? Có phải cũng muốn ăn đồ thừa trong miệng tôi luôn không?”

Biểu cảm của Từ Mạt Nhi thay đổi: "Ai muốn mặc đồ thừa của chị cơ?"

Mẹ tôi chế nhạo: "Cô có biết tại sao tôi không mang theo quần áo khi chuyển đi không? Bởi vì tất cả đều là hàng nhái cao cấp, Lý Thắng Lợi mua nó để đối phó với tôi, cô không biết sao?”

Vẻ mặt Từ Mạt Nhi như đang nghe chuyện cười: "Chị à, em biết chị đang giận. Chị cho rằng em c.ướp đi người đàn ông của chị, nhưng Thắng Lợi giàu như vậy, sao có thể mua hàng nhái cao cấp? Đừng vu khống anh ấy!"

Từ Tinh Tinh nghiêng đầu ở bên cạnh làm ra vẻ đáng yêu: “Dì, chúng ta nói gì đều phải dựa trên sự thật!”

Tôi: "Cô muốn sự thật, phải không?"

Tôi trực tiếp lấy điện thoại ra, tìm lại lịch sử chat lần trước nghi ngờ là hàng nhái cao cấp, nhờ người bán hàng xác định: “Sự thật đây rồi!”

Trong nhật ký trò chuyện, nhân viên cửa hàng cho biết chiếc váy thật có thiết kế đặc biệt ở phần eo, tay nghề phức tạp và khó bắt chước, nhìn thoáng qua đã biết thật hay giả.

Sau khi mọi người đọc lịch sử trò chuyện, tất cả đều nhắm vào thắt lưng của Từ Mạt Nhi.

Rõ ràng là không có gì ở đó, điều này phù hợp với những gì người bán hàng nói.

Mẹ tôi nheo mắt cười: “Ông ta đưa cho tôi đồ nhái chất lượng cao cũng không sao, nhưng thứ ông ấy đưa cho cô còn là đồ nhái chất lượng cao đã qua sử dụng. Cô ở với ông ta lâu như vậy rồi mà vẫn không có danh phận, thậm chí không có cả một bộ đồ tử tế. Có đáng không?

Từ Mạt Nhi há miệng, nhưng chẳng thốt ra được lời nào.

Khuôn mặt bà ta thật khó coi.

Một bà cô bên cạnh trợn mắt: "Chắc anh Lý bị người khác lừa mua đồ giả rồi!"

"Đúng rồi chị Từ, anh Lý già cả rồi, có phải bị người bán lừa không? Hơn nữa,

Anh Lý đưa chị về nhà, sao có thể không thành thật với chị được?

Mẹ tôi nhướn mày: “Đồ của Lý Thắng Lợi đều là hàng thật. Ôi! Nếu cô không tin, đi xem đi—"

Từ Mạt Nhi nghiến răng nghiến lợi ngắt lời mẹ tôi: "Chị ơi, chị có thư mời không? Nếu không có thì không được vào. Chị sẽ bị nhân viên bảo vệ đuổi đi. Lúc đó thì xấu hổ biết bao.!"

Từ Tinh Tinh nghe thấy lời này liền quay người chạy về phía người tổ chức, cũng là một trong những người nổi tiếng ở đây: "Dì, Tôi nghi ngờ có hai người đứng tên bố tôi mà không có thư mời!"

Người tổ chức họ Thẩm, sau khi nghe Từ Cảnh Kinh nói vậy thì vội nói: "Ai không có thư mời?"

Từ Mạt Nhi chỉ vào mẹ tôi: "Chị này cùng con gái lẻn vào..."

Quý bà vừa rồi không dám nhìn mẹ tôi nhanh miệng: "Đúng, đúng, cô ta là một người phụ nữ bị bỏ rơi, vì tham lam mà lẻn vào. Mau tìm bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài!"

Dì Thẩm theo ánh mắt của bà ta nhìn sang mẹ tôi, trong phút chốc, khuôn mặt nghiêm túc của bà chuyển sang nhiệt tình: "Lam Mai! Đã lâu không gặp! Cô khỏe không? Kỳ Kỳ đẹp quá!" Bố cô thế nào rồi? Vương tiên sinh có ổn không? Mọi việc vẫn ổn phải không!!!"

Mẹ tôi mỉm cười gật đầu: "Mọi chuyện đều ổn, anh trai nhờ tôi lo việc này cho anh ấy!’"

Dì Thẩm nắm tay mẹ tôi: "Váy của nhà mốt E cô đang mặc là phiên bản giới hạn phải không? Chỉ có một nữ hoàng điện ảnh Trung Quốc từng mặc, người bình thường không thể mua được!"

Mẹ tôi mỉm cười gật đầu: "Nó khá đắt. Tôi vẫn đang tiếc đây..."

Khi nói chuyện, họ bước về phía trước, bỏ lại Từ Mạt Nhi và những người khác ở phía sau.

Từ Mạt Nhi vốn ở những hàng ghế giữa, không cao quý cũng không quá tệ.

Dì Thẩm trực tiếp dẫn mẹ tôi đến bàn chính ở hàng đầu tiên rồi mời mẹ con tôi ngồi xuống.

Tôi quay lại, thấy Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh há hốc miệng đến mức có thể đặt một quả trứng vào đó.

Tôi nháy mắt với họ.

Từ Tinh Tinh trừng mắt nhìn tôi đầy căm ghét, dậm chân, quay người chạy về phía bố tôi đang trò chuyện.

6.

Mẹ con tôi vừa ngồi xuống nói vài câu với những người cùng bàn thì bố tôi vội chạy tới đứng trước mặt chúng tôi một cách giận dữ.

Ông ấy hỏi mẹ tôi: "Sao cô vào được? Ai cho cô vào? Tôi không muốn cô nữa, cô đuổi đến tận đây ích gì?"

Mẹ tôi: "Không, anh bị đi.ên phải không?"

Những người cùng bàn nhìn bố tôi không nói nên lời.

Nhưng bố tôi đã ngẩng đầu lên một cách chính đáng: "Cô mới là người có bệnh mà! Tại sao cô lại không biết xấu hổ chứ? Tôi tưởng mình đã nói rất rõ ràng rồi mà!"

Ông giận dữ nói: "Và cô còn tham lam kiêu ngạo lẻn vào hàng ghế đầu tiên ngồi, cô có biết người ngồi ở hàng đầu tiên là ai không? Cô có xứng đáng không?"

Mọi người trong bàn nhìn nhau.

Một lúc sau có người lên tiếng: "Xứng đáng, Lam Mai xứng đáng!"

Anh ta như thể sợ làm mất lòng ai đó nếu không nói gì vậy.

Bố tôi thở dài: "Anh không cần phải ra mặt thay cô ta, một người phụ nữ tự phụ như cô ấy-"

Bố chưa kịp nói xong thì mẹ đã đứng dậy và bốc một nắm kẹo. còn không bóc lớp đường bọc ngoài mà nhét hết vào miệng bố tôi: "Còn muốn tôi cho anh chút mặt mũi hay không? Anh đã nói đủ chưa?”

Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh đi theo bố tôi, hét lên sợ hãi. Từ Mạt Nhi bật khóc: "Chị ơi, chị quá đáng quá! Miệng của Thắng Lợi phồng hết cả lên rồi!"

Dì Thẩm lại đi tới, nhìn bố tôi, đầy vẻ khó hiểu và thiếu kiên nhẫn: "Anh Lý, có chuyện gì vậy?"

Bố tôi tức giận nhổ kẹo ra: “Cô Thẩm, Vương Lam Mai là vợ cũ của tôi, chúng tôi đã ly thân rồi! Cô ta lẻn vào bằng tên tôi, còn ngồi ở bàn chính. Thật xin lỗi! Tôi sẽ để cô ấy rời đi ngay bây giờ!"

Dì Thẩm giật mình.

Bà nhìn mẹ tôi, rồi nhìn bố tôi, Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh.

Khuôn mặt vốn bình tĩnh vốn có của bà dần trở nên lạnh như băng: "Anh và Vương Lam Mai chia tay sao? Tức là bây giờ anh không liên quan gì đến nhà họ Vương nữa?"

Bố tôi quát: "Nhà họ Vương và tôi từ giờ trở đi là người lạ!"

"Ồ." Dì Thẩm gật đầu, "Đã vậy, anh Lý, xin anh về chỗ và đừng làm phiền cô Vương Lam Mai."

Cô ấy để mẹ tôi ngồi xuống, vỗ vai an ủi tôi: "Cô Vương Lam Mai và cô Lý TKỳ Kỳ là những vị khách quý của tôi. Xin hãy để họ yên."

Mẹ tôi sửa lại: "Không phải Lý Kỳ Kỳ, mà là Vương Kỳ Kỳ. Tôi đang đợi lấy thông báo đổi tên của con bé. Đã làm đơn rồi.”

Dì Thẩm mỉm cười: "Được rồi, Vương Lam Mai và Vương Kỳ Kỳ là những vị khách quý của tôi. Anh Lý, xin hãy tránh xa họ ra. "

Bố tôi bị sốc.

Ông ấy không thể đứng vững được nữa.

Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh không thể tin được: "Không, họ không còn là người nhà họ Lý nữa!"

Dì Thẩm khịt mũi: "Nhà họ Lý? Haha."

Bà gọi thẳng cho bảo vệ: "Đưa ông Lý, tình nhân và con gái ngoài giá thú của ông ta về chỗ ngồi."

Mọi người ngồi bàn đầu cúi đầu cười khúc khích.

Sắc mặt Từ Mạt Nhi và Từ Tinh Tinh đỏ bừng.

Bảo vệ đưa bố tôi và mẹ con họ đến thẳng hàng cuối cùng.

Khi bố tôi ngồi xuống, mọi người đều che mặt cười.

Không còn ai chào đón ông nữa, tất cả đều tránh xa, chỉ còn lại ba người ở bàn của họ.

Một lúc sau, bố tôi gửi cho tôi một tin nhắn WeChat: "Tổng giám đốc Thẩm có phải bạn thân của mẹ con không, tại sao lại không cho ta thể diện như vậy?"

Tôi trả lời ông bằng một nụ cười: "Có lẽ vậy."

Bố tôi hài lòng: "Để bố nói cho con biết, làm sao người ta có thể không nhìn sắc mặt bố mà bảo vệ bà ấy được? Bà ấy chỉ là một bà nội trợ!”

Tôi trả lời ông: "Ừ, đúng rồi."

Bố tôi vui mừng: "Vì con ngoan ngoãn, từ nay thỉnh thoảng con có thể về nhà."

"Vậy thì con thật lòng cảm ơn!"