Bóng Đêm Luân Hồi Vô Tận

Chương 1



Tên truyện: Bóng Đêm Luân Hồi Vô Tận

Tác giả: Tà Yến

Thể loại: Hiện đại, đoản văn, bệnh kiều, huynh đệ, tam quan đổ nát, chút ít máu tanh.

Editor: ♪ Đậu ♪

1.

Trên thế giới này, có người mất đi đôi tay để cầm nắm, có người mất đi đôi chân để cất bước, có người mất đi dây thanh quản để phát ra âm thanh, có người mất đi đôi tai để lắng nghe.

Còn tôi, là mất đi đôi mắt dùng để nhìn thế giới này.

Từ lúc được sinh ra, thế giới của tôi đã rơi vào một khoảng tăm tối vô tận.

—— Mù bẩm sinh.

Trước đây còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, tôi không thể hiểu nổi trên người mình bị làm sao, cũng không biết hóa ra thân thể mình bị khiếm khuyết.

Khi còn nhỏ, tôi vẫn nghĩ thế giới của mọi người đều giống nhau —— đen đặc, thăm thẳm, vô biên vô tận, một màu đen phẳng lặng khủng khiếp chính là dáng vẻ của toàn bộ thế giới.

Nhưng tôi sai rồi, hơn nữa còn sai rất trầm trọng.

Năm tôi 7 tuổi, cha mẹ dùng giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm tuyên tôi án "tử hình".

"Từ nhỏ mày đã là một thằng mù! Từ nhỏ mày đã là rác rưởi làm ô uế danh dự của Hắc Trủng Gia chúng tao!"

Hắc Trủng Nhã là tên của tôi, nghe nói nhà chúng tôi có danh tiếng rất cao trong địa phương, là danh môn có thanh danh hiển hách một phương.

Nhưng... thằng mù? Rác rưởi?

Tôi không thể hiểu được hàm ý chính xác của những lời phát ra từ miệng cha mẹ đã được tiếp nhận nền giáo dục quý tộc.

Tôi ngờ vực giơ tay lên mò mắt mình, chỉ sờ được hàng lông mi khẽ run và một lớp mí mắt mỏng manh.

Thì ra, thế giới của tôi khác với của người ta.

Người ta có thể nhìn thấy gương mặt của mình, nhìn thấy sướng vui buồn khổ của người khác; người ta có thể nhìn thấy hôm nay mình mặc quần áo màu gì, nhìn thấy được kiểu dáng đôi dép bên giường; người ta có thể nhìn thấy bầu trời, đám mây, mặt trời, ánh trăng, người ta có thể nhìn thấy dốc núi, bãi cỏ, dòng sông, sông dài biển rộng, xe cộ, cây lớn, cửa hàng, đường phố, tòa nhà...

Còn tôi chẳng thấy gì.

Thậm chí tôi còn không biết màu đỏ là thế nào, trong thế giới của tôi chỉ có một màu sắc —— tôi là đứa trẻ chỉ có thể vĩnh viễn lẩn trốn trong bóng tối.

Nhưng như vậy là rác rưởi ư? Tôi không hiểu.

Tôi có thể dùng đôi tay mặc quần áo, buộc giây dày cho mình, biết lễ nghĩa ôm hoặc nắm tay người khác; tôi có thể dùng miệng biểu đạt suy nghĩ, bộc lộ tình cảm của mình, hôn môi chuyện trò với người khác; tôi có thể dùng đôi tai lắng nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ và tiếng gió chầm chậm lay động, tôi có thể...

Nhưng cha mẹ không nhìn thấy tất cả những thứ đó, họ giam lỏng tôi trong phòng ngủ.

Bọn họ xem đôi mắt mù của tôi là nỗi ô nhục của gia tộc, lo sợ ngoại giới biết được Hắc Trủng Gia sinh ra đứa con tàn phế bẩm sinh.

Hiện thực tàn khốc biết bao, tôi nghĩ những người xem thanh danh tiếng tăm là mạng sống trong gia tộc chắc chắn hận tôi thấu xương, ước gì tôi sớm chết đi.

Đáng tiếc tôi như một con chim trong lồng được chăm sóc nuôi nấng tỉ mẩn, bình yên vô sự mà sống.

Vô số lần tôi cuộn người trên chiếc giường lớn trống trải, cầm chăn tự nói với bản thân: Mình không thể chết được, mình còn có anh hai; vì anh hai, bất luận thế nào mình cũng phải sống.

Đúng, anh của tôi —— Hắc Trủng Mộ.

Anh hai là người được sinh ra dưới ánh sáng, là người được cả gia tộc xem là vinh quang, cũng là người tự tay dựng lên cả thế giới vì tôi.

Anh hai nói, tôi là chàng Hoàng tử bé nhỏ của Vương quốc Bóng Tối, còn anh ấy là kỵ sĩ duy nhất bảo hộ cho tòa vương quốc ấy.

Chà, anh hai thật là, thừa lúc tôi không hiểu gì mà nói vài lời mê sảng hù tôi.

Nhưng tôi không ghét câu chuyện đó.

Nếu như tôi chỉ có bóng đêm và anh hai, thì hãy để tôi là Quốc vương của quốc thổ này, luôn ở bên anh hai.

Hiện tại thì ngôn ngữ, tri thức, kỹ năng, lễ nghi, hết thảy tôi có đều do anh hai truyền thụ lại.

Đối với tôi mà nói, anh hai chính là thần Sáng Thế, là sự tồn tại tuyệt đối trong lòng tôi.

Anh ấy cho tôi biết mặt trời thì ấm áp, mưa gió thì lạnh lẽo, quả cầu pha lê là hình tròn, rương gỗ là hình vuông.

Anh ấy dịu dàng dùng đầu ngón tay chỉ dẫn hai tay tôi, nói tôi biết cách mặc quần áo cách ăn cơm; anh ấy dịu dàng trùm tay vỗ về lên eo tôi, chỉ tôi nên bước đi ra sao; anh ấy dùng lưỡi miêu tả môi răng của tôi, nói tôi biết mỉm cười là thế nào...

Tôi nghĩ, dù cho tất cả mọi người trên cõi đời này hận tôi, chê tôi là đứa mù, mắng chửi tôi là rác rưởi, thì chắc chắn anh hai sẽ không vứt bỏ tôi.

Vậy nên tôi nhất định phải sống tiếp, vì anh hai duy nhất của tôi.

Từ sau khi 7 tuổi hiểu chuyện rồi bị giam lỏng, phạm vi hoạt động của tôi bị hạn chế ở căn phòng cuối cùng trên lầu hai của biệt thự Hắc Trủng. Mỗi ngày ba bữa đều do người hầu đưa đến bàn trước giường, ngay cả quyền mở cửa phòng tôi cũng không có.

Nhưng anh hai luôn có biện pháp tránh được tai mắt của người hầu, nửa đêm lén lút bò lên giường tôi.

Anh hai sẽ kể chuyện cho tôi, kể tôi nghe những chuyện thú vị xảy ra trên trường anh, rồi cho tôi một nụ hôn thật lâu, ôm tôi cùng ngủ.

Tôi cứ ngỡ sau này nhân sinh của mình vẫn sẽ trải qua như thế, cho nên cam tâm tình nguyện làm một chú chim hoàng yến, mỗi đêm chỉ cất tiếng hót vì anh hai.

Nhưng cũng chính từ đó trở đi, anh hai với thành tích nổi trội, phẩm hạnh đoan chính, vẫn luôn làm gia tộc kiêu ngạo bắt đầu có mâu thuẫn với người nhà.

Mà sự mâu thuẫn ấy lấy tôi làm trung tâm, càng ngày càng gay gắt, đến cuối cùng bùng nổ không thể ngăn lại.

"Cha! Nhã chỉ là một đứa bé! Em ấy không làm gì sai, các người dựa vào gì mà cướp đi sự tự do của em ấy?!"

"Mộ, chú ý giọng điệu nói chuyện của con! Chuyện của Nhã chúng ta tự có tính toán. Bây giờ con chỉ cần một lòng học tập, nghĩ cách thi đậu đại học Đế Quốc, những chuyện khác không cần con bận tâm!"

"Tự có tính toán?! Con với Nhã không phải công cụ của gia tộc,dựa vào gì mà mọi chuyện đều do các người khống chế? Con chịu đủ lắm rồi! Con muốn dẫn Nhã rời khỏi cái nhà này!"

"Nói hươu nói vượn! Chẳng lẽ con muốn vì cái thằng em vô dụng kia mà bỏ qua cả địa vị lẫn danh dự?!"

"Em ấy là em trai con, con chấp nhận!"

"Mộ, trường học dạy cho con điều gì con vứt đâu rồi?! Con quá làm gia tộc hổ thẹn! Huệ, em gọi điện thoại đến trường, xin cho Mộ nghỉ 3 ngày. Anh nhốt nó 3 ngày, để đầu óc nó minh mẫn sáng suốt lại!"

"Cha... cha!" (kuroneko3026.wp.com)

Tôi kề sát tai lên cánh cửa phòng mỏng dính, cuộc cãi vã quyết liệt dưới lầu tôi nghe thấy hết.

Tôi liên lụy đến anh hai? Không, tôi khẽ lắc đầu, bò lên giường mở máy hát.

Theo điệu nhạc blues u sầu bao trùm căn phòng, tôi dần mỉm cười.

Xưa nay liên lụy đến anh hai không phải tôi, mà là cái gia tộc ngày càng mục nát này.

Địa vị, tiền tài, danh vọng, những thứ không có ý nghĩa đó như hàng trăm hàng ngàn sợi tơ mềm dẻo ràng buộc đôi cánh muốn bay của anh hai.

Tôi biết rõ, người anh trai mong ngóng tự do, có lòng tự tôn rất lớn, cuộc đời anh chỉ có anh mới có thể quyết định, người trong nhà hay tôi đều không thể.

Sau 3 ngày giam hãm, anh hai chủ động nhận sai với cha, buổi tối lại đến phòng tôi.

"Nhã, em muốn rời khỏi chỗ này chứ?" Anh hai nắm siết bả vai tôi, cực kỳ nghiêm túc hỏi tôi.

Tôi hơi mím môi, khó xử cúi đầu.

Thật ra thì, đối với người mù như tôi, trong nhà với bên ngoài không khác nhau là mấy, khác biệt duy nhất chắc là anh có ở hay không ở bên cạnh tôi.

Vì thế, nếu anh hai quyết định rời khỏi Hắc Trủng Gia, đương nhiên tôi muốn đi với anh.

Bằng không thì trong trời đất bao la đây, có chỗ nào cho tôi dung thân?

Tôi gật đầu trả lời anh: "Anh, em muốn."

Bởi vì nguyện vọng của anh chính là nguyện vọng của em, anh là kỵ sĩ duy nhất trong vương quốc của em.

Anh hai trầm mặc thật lâu, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh, chỉ có thể lẳng lặng ngồi quỳ trước anh, cúi đầu không nói.

Anh hai... đang giãy giụa ư? Hay đang phiền não?

Dựa vào sức một người để rời đi Hắc Trủng Gia khổng lồ, đối với anh hai chỉ mới 17 tuổi mà nói đúng là vẫn khá miễn cưỡng.

"Nhã, em có thích anh hai không?"

Giữa lúc tôi chần chờ có nên mở miệng bàn bạc đối sách bỏ nhà với anh hai không, thì anh bất ngờ ép ngã tôi xuống giường, hôn lên trán tôi hỏi.

Anh, anh biết đáp án mà...

"Thích." Tôi trả lời không chút do dự, đồng thời vươn hai tay ra, như mọi ngày ôm cổ anh hai.

—— Anh hai đáng thương của tôi.

Tôi nâng mặt anh lên, chủ động hôn anh.

"Nhã." Anh hai thỏa mãn cười khẽ, đầu lưỡi dễ dàng đoạt lại quyền chủ động trong miệng tôi.

Tôi nhỏ giọng rên rỉ, tay cởi chiếc áo ngủ tơ tằm độc nhất trên người.

Thân thể tôi tồn tại chỉ vì anh hai, dục vọng của anh hai chỉ có tôi mới có thể thỏa mãn.

Tôi biết cách nức nở thế nào để trêu chọc cậu bé của anh ngẩng đầu, tôi biết cách xoay thắt lưng thế nào để anh phát ra tiếng thở dốc trầm khàn thỏa mãn.

Nhưng, anh hai đáng thương của tôi.

Khi tiếp nhận dục vọng nóng hổi của anh cắm vào nơi sâu nhất trong thân thể, thì tôi vừa khóc rên hưởng thụ khiến lòng người mê mẩn sung sướng, vừa thầm nghĩ như thế.

Đứa con được thần linh ưu ái cứ phải là hạnh phúc à?

Không, chí ít dưới cái nhìn của tôi, đó là nỗi bất hạnh to lớn.

Bởi vì gánh vác quá nhiều trách nhiệm và kỳ vọng, cái gọi là "chính mình" đã sớm bị phai mờ trong vòng xoáy hỗn loạn của thế tục, thịt nát xương tan.

Cha mẹ và những người trong tộc luôn miệng nói yêu anh hai, nhưng bọn họ chỉ yêu anh hai ưu tú anh hai thành tựu, thậm chí còn vô sỉ đem những vọng tưởng họ muốn thực hiện mà không thực hiện được cưỡng chế áp lên người anh hai, khiến anh không thể cựa quậy.

Gia đình dối trá mà nực cười, tình cảm dối trá mà nực cười.

Suy cho cùng, tình cảnh của anh hai với tôi cũng giống nhau —— chưa từng có một ai hỏi cảm thụ của chúng tôi, cũng chưa từng có một ai quan tâm đến ước mơ của chúng tôi.

Chúng tôi chỉ là phụ kiện của gia tộc.

Bất luận là được thần linh ưu ái, hay bị thần linh vứt bỏ cũng vậy, chúng tôi đều là những đứa trẻ chẳng ai cần.

Nhưng không sao, cứ để tôi yêu anh hai là được rồi.

Trong thế giới của tôi chỉ có một mình anh hai, tôi sẽ dùng những gì trong khả năng để nói với anh: Tôi yêu anh, tôi cần anh, tôi không thể rời bỏ anh.

"Nhã, đợi anh hai 5 năm nữa, 5 năm nữa là được. Anh hai dẫn em rời khỏi đây."

Đúng vậy, vẫn nên rời khỏi nơi này, sinh sống với anh hai thôi.

Dù sao, một đứa mù bị giam lỏng trong căn phòng âm u, một đứa con trưởng được "chúng tinh phủng nguyệt" —— hai anh em chúng tôi đều chán ngán với tiết mục cũ rích kia rồi, không muốn tiếp tục diễn kịch với với những người lớn ngu xuẩn.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Những ngôi sao lấp lánh vây quanh làm nổi bật lên mặt trăng, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

"Anh, một lời đã định, em chờ anh." Tôi cười ngoắc ngón tay út với anh, nghiêng người ngồi lên người anh, để mặc dục vọng cứng rắn của anh đi vào toàn bộ thân thể mình.

Anh, em diễn đủ vai diễn nhẫn nhục chịu đựng rồi, từ nhỏ em đã không nên là con hoàng yến chỉ bị nhốt trong lồng, chúng ta rời khỏi nơi này đi.

Năm năm kế tiếp, anh hai không tìm đến tôi nữa.

Tôi biết, anh ấy cần sắt đá đóng tốt vai học sinh xuất sắc của mình, cho đến khi thời cơ chín muồi.

—— Đến một ngày anh hai tốt nghiệp đại học Đế Quốc.

Không biết anh hai tìm từ đâu ra những người ngăn cản lại những kẻ kêu trời kêu đất trong tộc, ôm tôi từ phòng ngủ lầu hai ra, ung dung tao nhã đi khỏi Hắc Trủng Gia.

"Mộ, con không thể như thế! Quay lại đây! Có nghe không! Mẹ bảo con quay về!!"

"Mày là thằng súc sinh không biết nhục! Mày lại vì một thằng mù mà phản bội cả gia tộc!!"

Tiếng mẹ khóc đến tan nát cõi lòng và tiếng gào đinh tai nhức óc của cha vang vọng kịch liệt ở sau.

Anh hai siết chặt tay đang ôm eo tôi, không quay đầu lạnh lùng nói: "Từ hôm nay trở đi, tôi với Nhã sẽ không còn là người của Hắc Trủng Gia, các người không còn tư cách ra lệnh cho tôi với Nhã làm bất cứ chuyện gì."

"Nhã, nể mặt mũi anh hai, nói lời chào với cha mẹ đi." Anh hai cúi đầu hôn tôi.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, bám vai anh hai hướng về phía gia tộc nở nụ cười có thể nói là thơ ngây.

"Cha, mẹ... tạm biệt."

"Không!! Tao không nên đẻ ra mày!! Nhìn mày làm gì với anh mày kia kìa?!!"

—— Làm gì? Tôi giành lại anh hai từ tay những kẻ ngu xuẩn các người thôi.

"Tao không có con trai như mày! Mày không phải con tao!!"

—— Tôi đương nhiên không phải con các người, mà các người cũng không phải cha mẹ tôi.

Tiếng chửi rủa vẫn vang vọng, nhưng chẳng đáng gì.

Tôi với anh hai lấy được tự do, Hắc Trủng Gia đối với chúng tôi không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.

Hết chương 1.

====================

Đại học Đế Quốc (hay còn gọi là Đại học Tokyo) là một trong những viện đại học nghiên cứu ở Nhật Bản. Viện Đại học Tōkyō có 10 phân khoa (faculty) với tổng cộng 30.000 sinh viên, trong đó có 2100 sinh viên nước ngoài, tại 5 khuôn viên ở Hongo, Komaba, Kashiwa, Shirokane và Nakano.