Bóng Đêm Luân Hồi Vô Tận

Chương 4



Tên truyện: Bóng Đêm Luân Hồi Vô Tận

Tác giả: Tà Yến

Thể loại: Hiện đại, đoản văn, bệnh kiều, huynh đệ, tam quan đổ nát, chút ít máu tanh.

Editor: ♪ Đậu ♪

4.

Hắc Trủng —— mộ phần màu đen, tôi vẫn luôn cảm thấy cái họ ấy giải thích vô cùng tinh tế bản chất của gia tộc chúng tôi.

Chốn tôi sống chỉ là một mộ phần hoang tàn, những người xung quanh tôi đều chỉ là ma quỷ có thể xác.

Ngoại trừ em trai, cậu em trai đáng tự hào nhất của tôi —— Nhã.

Em ấy yêu dã mê hoặc không phân giới tính và trầm tĩnh khôn khéo như một ao nước xanh biếc làm tôi rơi vào sự mê luyến gần như điên cuồng, không tự dằn lòng được.

Đúng, từ lần đầu tiên tôi lén vào phòng em, từ lần đầu tiên nhìn thấy em cười nhẹ với tôi, tôi đã yêu em hết thuốc chữa, song song đó phát ra lời thề phải có được em, chiếm em làm của riêng mình.

Những kẻ ma quỷ trong phần mộ này chưa bao giờ xem tôi là người sống có máu có thịt, bọn họ chỉ biết cách lợi dụng tôi để đạt được vật họ muốn. Nhưng chỉ có Nhã, chỉ có Nhã là điều cứu rỗi duy nhất của tôi.

Tôi còn nhớ khi ấy em dùng bàn tay nhỏ của mình vuốt mặt tôi: "Anh hai, anh không vui. Nhã biết, anh không hề vui."

Đúng vậy, tôi không vui.

Bảo vật duy nhất mà tôi bảo vệ lại bị xem là tai ương, bị giam nhốt trong căn phòng tối đen, sao tôi vui cho được?

Nhã, em là chàng Hoàng Tử của vương quốc Bóng Tối, còn anh là kỵ sĩ của em.

Anh sẽ vì em chém đứt tất cả gông xiềng trên thân thể em, để em có được tự do.

Thế giới của Nhã là do một tay tôi xây dựng nên.

Tôi là Đấng Sáng Thế trong thế giới của em, mỗi một sợi lông mỗi một nhịp thở của em đều thuộc về tôi.

Tôi sẽ không tặng Nhã lại cho bất kỳ ai, gồm cả gia tộc xấu xí tột cùng này.

Hắc Trủng Gia —— là trở ngại lớn nhất cản trở tôi chiếm được Nhã.

Tôi không muốn chỉ đến nửa đêm mới có thể thấy được nụ cười của em, tôi không muốn để em lẻ loi trong căn phòng âm u lạnh lẽo, tôi không muốn nghe em nằm trong lòng tôi phát ra tiếng thở dài làm người đau lòng...

Tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn! Tôi không muốn!

Tôi không muốn suốt quãng đời còn lại, người tôi yêu nhất chỉ có thể bi thương ca hót trong lồng.

Một người muốn thích gì làm nấy, thì trước hết cần có được thực lực tương xứng.

Tôi xót xa rời khỏi Nhã 5 năm để đánh đổi, đánh đổi một chiếc chìa khóa —— cầm chìa khóa có thể mở lồng giam đã nhốt Nhã, và một đốm lửa —— một đốm lửa có thể lụi tàn Hắc Trủng Gia chỉ trong phút chốc.

Sự đánh đổi ấy đáng giá.

Lúc ngồi trên tàu hỏa chạy về Kanagawa, tôi vừa ôm chặt Nhã say giấc trong lòng mình vừa nghe đài radio phát tin "Biệt thự Hắc Trủng bất ngờ bốc cháy", mỉm cười nghĩ.

Phóng hỏa —— tìm đại một tên đầu đường xó chợ nào đó cho vài đồng tiền lẻ là có thể bảo chúng làm việc.

Không đáng để tôi làm bẩn tay mình.

Tôi với Nhã sống ở Kanagawa rất yên tĩnh, yên tĩnh đến gần như hoàn toàn tách biệt với thế giới.

Thế nên đôi lúc tôi lo lắng Nhã sẽ quá buồn chán, còn nghĩ có nên tìm món đồ chơi vui vui nào đó cho em ấy không.

Kimura Kaoru là đồ chơi đầu tiên tôi tìm kiếm.

Trong trường học có không ít các cô nữ sinh chớm yêu lén viết thư tình cho tôi.

Nhưng chỉ có Kimura Kaoru là có lá gan to nhất, tâm cơ sâu nhất —— còn đề nghị đến nhà tôi học bổ túc.

Rất thú vị, không biết Nhã sẽ có phản ứng thế nào với cô gái này nhỉ?

Lúc ghen Nhã rất dễ thương, dễ thương đến mức tôi không cầm lòng nổi muốn làm em đến bật khóc.

Nhìn em bấu lấy kimono đen trải rộng dưới thân, nhìn làn da trắng ngần của em đỏ ửng, nhìn em cắn môi nhíu mày vô tình lộ ra mị thái làm lòng người xao xuyến, nhìn em khóc rưng rưng rên rỉ chủ động mở rộng thân thể...

Nhã, dù là thân hay tâm, thì cũng chỉ thuộc về riêng tôi.

Cứ tưởng rằng, để Nhã ghen một chút, để em ấy lộ ra dáng vẻ dễ thương như thế —— thì Kimura Kaoru hoàn thành trọn vẹn nhiệm vụ một món đồ chơi của mình. Nhưng không ngờ, cả tư cách làm đồ chơi cô ta cũng không có.

Các cô gái viết thư tình cho tôi rốt cục thích tôi vì điều gì?

—— Gương mặt của tôi.

Khi tôi nhìn thấy Kimura Kaoru quần áo xốc xếch nằm dưới thân Nhã, từ đôi mắt hốt hoảng giật mình của cô ta tôi đã tìm ra được đáp án.

—— Không thể tha thứ.

—— Loại con gái ngu ngốc không thể tha thứ.

—— Dám chạm vào em trai yêu dấu của tôi, không thể tha thứ.

—— Loại con gái này, tôi không thể để nó sống trên đời.

"Anh hai, em ghét cô ta."

"Anh biết."

Nên anh hai giết cô ta cho em nhé.

Còn nếu em vẫn chưa hết giận, vậy thì giết thêm vài lần ha? Giết đến khi nào em không giận nữa thì thôi.

Tôi tìm món đồ chơi mới cho Nhã.

Những cô gái lén viết thư tình cho tôi, những cô gái lén tỏ tình với tôi.

Các người đã yêu tôi đến thế, thì mời các người —— đi chết đi vì người tôi yêu.

Nhân lúc Nhã xuống nhà bếp rửa trà cụ, tôi leo xuống từ trần nhà kép, đi ra nhà kho ở sân sau.

"Có thể chết trong tay Nhã là vinh hạnh của cưng." Tôi cài bông hoa Bỉ Ngạn do Nhã tự tay gấp lên bím tóc thi thể.

Đáng tiếc hoa Bỉ Ngạn yêu diễm có đẹp thế nào chăng nữa, thì cũng không che lấp được linh hồn kinh tởm của các cô.

Tôi lạnh lùng cười mỉa, lấy cái xẻng dựng ở cửa nhà kho, bắt đầu chôn thi thể.

—— Chàng Hoàng Tử của vương quốc Bóng Tối, chỉ cần là chuyện chàng muốn làm, ta đều có thể làm được.

"Anh hai, trò này em vẫn chưa chơi chán."

Không sao, anh hai đi tìm món đồ chơi khác cho em.

Hết chương 4.