Bóng Đêm Luân Hồi Vô Tận

Chương 3



Tên truyện: Bóng Đêm Luân Hồi Vô Tận

Tác giả: Tà Yến

Thể loại: Hiện đại, đoản văn, bệnh kiều, huynh đệ, tam quan đổ nát, chút ít máu tanh.

Editor: ♪ Đậu ♪

3.

Trong Vương quốc Bóng Tối đã xuất hiện kẻ địch.

Người kỵ sĩ quỳ gối trước chàng Hoàng Tử, giọng nói thành kính bẩm báo: "Kẻ địch của chúng ta là vong linh nghiệp chướng nặng nề, dù có giết bao nhiêu lần thì chúng cũng sẽ luân hồi trở lại từ địa ngục."

"Vậy à?" Chàng Hoàng Tử nghiêng đầu cười thơ ngây với kỵ sĩ, "Vậy thì... Chúng đến bao nhiêu lần ta sẽ giết bấy nhiêu lần. Dù sao ta cũng đang nhàn rỗi phát chán, cứ để chúng nếm thử tư vị vĩnh viễn luân hồi ở lãnh thổ Bóng Tối của ta."

"Tuân mệnh, chủ nhân anh minh của ta."

Cô ả âm mưu quyến rũ anh hai đã chết rồi.

Nhưng đừng quên, cõi đời này còn tồn tại "luân hồi".

Sáu cõi luân hồi, linh hồn bất diệt.

Ả không thể chiếm được anh hai như ý nguyện, chắc hẳn rất không cam tâm. Vì thế ả bò về từ địa ngục, muốn cướp đi anh hai từ bên tôi.

Mỗi một cô gái đến nhà tìm anh hai đều là ả.

Cho dù ả có ngụy trang đủ loại giọng nói, hành vi cử chỉ bất đồng thì tôi vẫn biết ẩn sau cái bị thịt đó chính là ả.

Trong vương quốc của ta xuất hiện kẻ địch vô liêm sỉ như thế, đương nhiên ta phải tự tay tiêu diệt nó.

Ả kia đã chết một lần, nhưng vẫn ngu xuẩn như lúc còn sống.

Ả luôn chọn đến nhà của chúng tôi vào cuối tuần, tự xưng vớ vẩn "Thầy Hắc Trủng mời tôi đến, cho hỏi có thầy ở nhà không?"

Rất không khéo, không có nhà.

Mỗi lần ả đến, anh hai đều đang đi mua bánh ngọt cho tôi ở khu khác.

Nhưng sao tôi có thể thả ả rời đi được.

Tôi vờ như không biết ả, lễ phép mời ả vào nhà, rót trà mời uống.

Đừng xem thường người mù —— những chuyện như bưng trà rót nước đối với tôi căn bản chỉ là việc cỏn con.

Có điều, dĩ nhiên người mù pha trà không giống với người thường.

Thời gian trước anh hai than áp lực giảng dạy khá lớn nên bắt đầu dùng thuốc ngủ, tôi đã trộm một vài viên từ chỗ anh, nghiền nó thành bụi, biến nó thành gia vị pha trà của mình.

Ả uống trà xong, chẳng mấy chốc thì ngã xuống bàn mê man. Mỗi khi đến giây phút này, tôi sẽ móc ruy băng từ trong ống tay áo đã chuẩn bị kỹ từ trước, ghìm siết cổ ả.

Thành thật mà nói, tôi cũng không thích hành động siết người như thế này lắm. Từ nhỏ thân thể tôi đã yếu ớt, luôn phiền toái anh hai phải hao công tổn sức điều dưỡng cho tôi.

Nhưng nghĩ đến chuyện ả liên tục bị tôi giết chết, không bao giờ cướp được anh hai từ tay tôi, thì tôi lại cảm thấy hưng phấn và thỏa mãn từ tận đáy lòng.

Để ả chịu trừng phạt mà ả đáng phải chịu, để ả phải luân hồi với tử vong vô tận.

Ta là Quốc Vương của vương quốc Bóng Tối này, những kẻ mưu toan hòng tiếp cận kỵ sĩ của Quốc Vương đều phải chết.

Vì không muốn mặt ả phản chiếu trong mắt anh hai, nên mỗi lần giết ả xong, tôi sẽ ôm ả trông như đang ngủ say ra nhà kho nhỏ đã bỏ hoang ở sân sau —— nhà kho này do người chủ trước xây, trong đó chất đầy các vật dụng cũ mốc không tả —— tôi nhét đại ả xuống dưới chiếc sofa, rồi như không có chuyện gì quay trở về phòng, vừa rửa trà cụ vừa ngâm nga hát chờ anh hai về.

Quay ngày hôm sau hoàn thành nhiệm vụ, thi thể luôn không cánh biến mất, qua mười ngày nửa tháng nữa, ả lại sẽ lành lặn xuất hiện trước mặt tôi.

Chuyện thế này đã diễn ra 4, 5 lần, tôi như đứa trẻ nhận được đồ chơi mới, chơi trò giết chóc không biết mỏi mệt.

"Anh hai, có phải anh lấy giấy hoa của em không? Hai tháng nay em đã gấp được 69 bông, mà tự nhiên bị mất đi 5 bông."

"À, dạo gần đây trường anh có vài học sinh chuyển đi, anh tặng hoa cho mấy đứa nó làm kỉ niệm."

"Anh hai, anh có biết cái gọi là 'Mượn hoa hiến Phật' không?"

"Không biết ~ đúng là Nhã nhà mình hiểu biết nhiều hơn nha."

"Anh hai, em sẽ giận..."

"Đừng, anh hai hôn em 5 lần để nhận lỗi nhé? Nào... để anh hai nhìn xem, hôn chỗ nào thì mới lưu lại 'bông hoa" xinh đẹp trên người Nhã đây..."

"Anh... Ngứa quá..."

Tôi vừa cười ngồi lên đùi anh hai quấn quýt với anh, vừa thầm nghĩ:

Anh hai ngốc ghê, em gấp hoa Bỉ Ngạn chỉ dành tặng cho người đi về bờ Bỉ Ngạn, sao có thể tùy tiện lấy tặng cho người khác chứ?

"Kính coong —— kính coong ——"

"Đến đây, chờ một chút."

Trò chơi lại bắt đầu.

Tôi xoa dây ruy băng xúc cảm trơn nhẵn trong tay áo, mỉm cười bước ra cửa.

"Cậu là em trai của thầy Hắc Trủng?"

Không giống với quá khứ, ả vừa vào trong nhà đã tới tấp lớn giọng chất vấn tôi.

Tôi hơi nhíu mày, không vui gật đầu đáp: "Phải."

"Cậu giấu Hoshino bạn tôi ở đâu?! Có phải cậu nhốt cậu ấy không? Hay là giết rồi?!" Ả bất ngờ tóm chặt vạt áo tôi, kích động cao giọng hét.

May là lân cận không có nhà nào, chứ không ả la hét như thế nhất định tăng thêm phiền hà cho hàng xóm.

"Hoshino? Ừm... không phải là cái tên lần trước cô dùng khi đến đây sao?" Tôi cố lục lọi trí nhớ trong nửa tháng qua, rồi nghi ngờ hỏi.

"Cậu nói bậy bạ gì đấy?! Trước giờ tôi chưa từng đến nhà cậu!!"

"Cậu quả đúng là thằng điên! Có phải trốn thầy Hắc Trủng giết Hoshino rồi không? Đúng không?!"

"Mấy nữ sinh trong trường vô duyên vô cớ mất tích cũng do mày giết?! Trước khi chết Kimura có kể với tao thầy Hắc Trủng có một người em trai, tao còn thấy lạ... đúng là mày làm, phải không?!"

Ả bỗng xô tôi ngã ra vách tường phòng khách, như muốn liều mạng với tôi.

Nhưng ả đã sớm không còn "mạng sống", thì lấy gì thắng được tôi?

Tôi không do dự vươn tay bóp cổ ả, đồng thời... không biết có phải ảo giác không, tôi nghe thấy trên trần nhà phát ra tiếng kỳ lạ.

"Hahahahahaha!!! Bại lộ rồi chứ gì? Muốn giết tao? Sao để mày toại nguyện được!"

Tôi đã đánh giá thấp sức lực của cô ta, ả nắm vai tôi hất mạnh về phía giá sách bên tường.

Sách rơi ngã "bộp bộp", rớt xuống đệm ngồi bên chân tôi.

Trong nháy mắt đó, một vật lạnh lẽo kề sát cổ tôi.

"Tao sẽ không tha thứ cho mày chỉ vì mày là thằng điên mù lòa! Mày giết bạn tốt của tao! Tao muốn mày đền mạng!!"

Ả tự biên tự diễn, tôi nghe mãi chẳng hiểu gì.

Cái gì mà điên mù, bạn tốt, đền mạng... Chẳng hiểu ra sao.

Những lúc thế này tôi lại bình tĩnh lạ thường, bởi vì...

"Phọt!" Bên tai truyền đến tiếng vật nhọn sắc bén đâm vào máu thịt. Kế tiếp, cô gái đứng trước tôi bỗng như con rối bị hư dây cót dần dần trượt xuống sàn nhà, co giật vài lần, rồi bất động.

"Anh hai..." Tôi vui vẻ ôm người bước đến.

Tôi biết, dù có xảy ra chuyện gì, anh hai cũng sẽ bảo vệ tôi.

"Xin lỗi, anh về chậm, có bị thương không?" Anh hai đá vật dưới chân qua một bên, giơ tay lau giọt chất lỏng ấm nóng bên môi tôi, hỏi tôi.

"Không sao." Tôi sà vào lòng ngực anh hai, làm nũng với anh.

"Xin lỗi, Nhã. Món đồ chơi này chỉ là ngoài ý muốn, lần sau anh hai tìm cho em thứ tốt hơn."

"Ừa, anh, trò này em vẫn chưa chơi chán."

Như đang thị uy với cô ả nằm bên chân, tôi bước khập khiễng đến hôn lên khóe miệng hơi cong lên của anh hai.

Các người không nên trêu chọc anh hai, lại càng không nên trêu chọc đến tôi.

Anh hai thuộc về tôi, tôi chỉ có thể tặng cho các người bóng đêm và tử vong vô hạn.

Hết chương 3.