Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 100



Lúc Lâm Tu Duệ nóng ruột nóng gan mà cưỡi ngựa phi nhanh về Vinh Xương Vương phủ, thì bên ngoài cửa đã treo khăn tang, đèn lồng trắng, từng mảnh vải trắng quấn quanh thân trụ màu đỏ.

Trương Thị bệnh nặng đã lâu, quan tài và vật dụng tang lễ đã chuẩn bị sẵn sàng từ mấy ngày trước, nha hoàn và tên sai vặt cũng đã thay đồ tang, chỉnh tề mà bận rộn làm chuyện này chuyện kia.

Lâm Tu Duệ vẫn không bước vào trong viện, hương nhang khói nồng nặc cùng với tiền giấy xông vào mũi, khiến cho tinh thần hắn càng thêm bất an.

Nếu như ý chỉ của Hoàng đế là con dao treo trên đỉnh đầu, thì cái chết của Trương Thị chính là bàn tay cầm dao đó, đột nhiên chém đứt hết mọi hi vọng trong cuộc đời hắn.

Sau khi bị tước bỏ chức vị bạn đọc Hoàng tử, hắn chỉ còn lại hư danh Thế tử Vinh Xương Vương phủ mà thôi, danh dự bị tổn hại vốn dĩ đã có hại với đường làm quan, thì cái chết của Trương Thị lúc này, khó mà không khiến cho người khác nghĩ rằng là do chuyện xấu của hắn và Lâm Tương khiến Trương Thị tức chết, còn thêm ba năm để tang nữa, chỉ e là sau khi mọi thứ qua đi hết, thì mọi chuyện đã thay đổi, lúc đó hắn muốn gầy dựng sự nghiệp một phen lần nữa thì cũng chỉ còn là vọng tưởng.

"Con về rồi." Nghênh đón hắn là Giang Thị của Nhị phòng, bà thay một bộ y phục nhã nhặn hơn, sắc mặt u buồn, thở dài mà nói: "Mẫu thân con không gặp được con lần cuối trước khi chết, đi thay bộ y phục đi, rồi ra mà khấu đầu đàng hoàng với mẫu thân."

Linh đường đã được dựng xong hết rồi, tiếng khóc ai oán bi thương thỉnh thoảng lại vang lên từ bên trong, Lâm Tu Duệ siết siết tay, nhìn vào trong linh đường một cái, quan tài cực lớn đặt trên bệ, trên bàn chất đồ cúng mấy tầng, phía dưới là ngọn đèn dầu, từng làn khói đen vòng vèo bốc lên, Cố Hoài Du và ba huynh muội Nhị phòng mặc đồ tang quỳ gối trên đệm, đang đốt tiền vàng vào trong thau.

"Tổ mẫu và Lâm Tương đâu?" Hắn nghiêm giọng nói.

Giang Thị nhìn Lâm Tu Duệ, trong lòng không nhịn được mà có chút khinh thường, mẫu thân chết cũng không thấy hắn đau lòng chút nào, câu đầu tiên nói ra khỏi miệng lại hỏi Lâm Tương ở đâu.

"Đi khấu đầu cho mẫu thân con trước đi!"

Lâm Tu Duệ liếc Giang Thị một cái, không nói tiếng nào bước vào trong linh đường, sau khi lạy ba cái trước quan tài, liền quay đầu sang nhìn Cố Hoài Du, trong ánh mắt mang theo sự thẩm vấn: "Lúc ta đi mẫu thân vẫn còn khỏe, sao nói mất là mất liền được?"

Cố Hoài Du đón nhận ánh mắt của hắn, lạnh lùng nói: "Vương phi bệnh nặng liệt giường đã lâu, thân thể sớm đã là đèn cạn dầu, có thể kéo dài đến hôm nay, cũng là do Phủ y ngày ngày dùng thuốc kéo lê, ai mà biết được ngươi vừa đi thì bà cũng mất chứ?"

Lâm Tu Duệ cau cau mày, không vui nói: "Vương phi? Cố Hoài Du, bà là mẫu thân ngươi!"

Cố Hoài Du lạnh giọng nói: "Bà ta là mẫu thân của ngươi, mẫu thân của Lâm Tương, chỉ là, không phải là mẫu thân của ta."

"Có phải là ngươi nói gì với bà rồi không?" Đầu mày Lâm Tu Duệ giật giật, không kiềm được sự nghi ngờ mà hỏi.

Hắn vừa ra khỏi cửa cung, liền có tên sai vặt chạy đến báo tang, lúc sáng Trương Thị vẫn còn khỏe, nhưng đúng lúc này lại mất, nếu Cố Hoài Du nói với bà ta điều gì, vậy thì người chọc bà ta tức chết là nàng, chứ không phải hắn!

Cố Hoài Du liếc hắn một cái, thong thả vứt một ít tiền vàng vào trong thau, đợi ngọn lửa bén lên đốt hết, trầm giọng nói: "Nói không chừng là chuyện dơ bẩn của ngươi và Lâm Tương bị bà ta biết được rồi... Ầy, sớm biết thế, thì ta đã không nghe theo Lâm Tương mà điều tra cái chết của Xảo Nhi rồi, à, đúng rồi, tổ mẫu còn ở trong Thọ An Viện đợi ngươi đấy."

Lâm Tu Duệ nghẹn họng, cả một bụng lửa giận nghẹn lại trong lòng, tức tối trừng mắt với Cố Hoài Du một cái liền vội vàng chạy ra hậu viện.

Hắn phải đến kịp trước khi lão phu nhân xử lý Lâm Tương, hắn phải ngăn bà lại mới được!

Hoàng đế lệnh cho Lâm Tu Duệ tiến cung, lão phu nhân tìm người thẩm vấn Lâm Tương một phen rồi tự làm chủ mà nhốt nàng ta trong sương phòng phía Đông, đợi cho tang lễ kết thúc thì lại xử trí sau.

Bà không ngờ là Lâm Tu Duệ lại hồ đồ đến thế, chả trách hôm đó khi bà nói muốn tuyên bố với bên ngoài là Lâm Tương và Cố Hoài Du là một cặp sinh đôi, Lâm Tu Duệ lại phản đối kịch liệt như thế, hóa ra là hắn đã có ý định muốn cưới Lâm Tương từ lâu rồi.

Hắn cũng quá mức là tự cao đi, còn chuẩn bị một thân phận cao quý giàu có khác cho Lâm Tương nữa chứ, đừng nói là một Thế tử của Vinh Xương Vương phủ nhỏ nhoi như hắn, cho dù là Hoàng tử cũng không dám nghĩ đến chuyện hoang đường như thế.

Lúc Lâm Tu Duệ đến Thọ An Viện, lão phu nhân đã thay bộ y phục màu sắc vui tươi cho buổi tiệc hôm nay ra, ngồi đoan chính trên cái ghế đối diện với cửa lớn, bên cạnh có Bạch ma ma và bốn nha hoàn, sắc mặt đều nghiêm trọng.

Bà đang chờ, chờ ý chỉ của Hoàng đế, nếu như Lâm Tu Duệ bị nhốt vào ngục, Lâm Tương liền không thể giữ lại được. Đối với việc tại sao Hoàng đế lại nhúng tay vào chuyện này, lão phu nhân cũng đại khái biết được chút ít, năm xưa chuyện xảy ra ở Cao gia không phải là bí mật gì, đều là huynh muội, chỉ e Hoàng đế sẽ tức cảnh sinh tình.

Hơn nữa, trong này còn có tội lừa dối vua, nếu như Hoàng đế biết được trước khi Lâm Tu Duệ xin phong hào Quận chúa thì hắn đã biết hết mọi chuyện về thân thế của Lâm Tương, hơn nữa lại lựa chọn giấu mà không báo, chuyện này đối với Vương phủ mà nói chính là tai họa diệt môn.

Lúc thấy Lâm Tu Duệ, lão phu nhân thở ra một hơi, "Gặp mẫu thân con rồi?"

Lâm Tu Duệ gật gật đầu, khóe môi run rẩy hai cái, nói: "Gặp rồi."

Lão phu nhân nhìn Lâm Tu Duệ sắc mặt vẫn còn tái xanh chưa hết sợ hãi, liền hỏi: "Hoàng thượng nói thế nào?"

Lâm Tu Duệ nuốt nuốt họng, giơ tay cho Bạch ma ma và các nha hoàn lui ra, mới gồng mình lên mà nói: "Tước chức Quận chúa của Lâm Tương, biếm làm tiện dân, bỏ đi thân phận bạn đọc Hoàng tử của con."

"Còn gì nữa?" Lão phu nhân xoay xoay chuỗi hạt Phật, "Con bẩm báo với Hoàng thượng như thế nào?"

Lâm Tu Duệ có chút khó mà mở miệng, những lời mà hắn nói với Hoàng đế, chẳng qua chỉ là muốn cầu một con đường sống, bây giờ kêu hắn nói lại, bỗng cảm thấy có chút chột dạ.

Đối diện với ánh nhìn thăm dò của lão phu nhân, Lâm Tu Duệ im lặng hồi lâu rồi sau đó mới kể chi tiết từng chuyện ra, xong mới nói: "Tổ mẫu, tuyệt đối không thể nào giết Lâm Tương ngay bây giờ được!"

Lão phu nhân thở hồng hộc, "Vậy con chuẩn bị làm như thế nào?"

Lâm Tu Duệ cắn cắn răng: "Khu nhà của Cố gia vẫn còn trống, đợi qua tang lễ mẫu thân, thì đưa nàng ta về đó đi."

Mặt trời lặn dần về phía Tây, sắc trời dần tối xuống, tin tức về cái chết của Trương Thị và chuyện Hoàng đế xử trí hai huynh muội Lâm gia lần lượt truyền đến mọi nhà mọi phủ, có nhiều người bắt đầu đoán, có phải là chuyện cẩu thả của hai huynh muội này chọc cho Trương Thị tức chết hay không? Vì vậy nên Hoàng thượng mới hạ chỉ xử phạt hai người?

Cho nên, những người buổi sáng đến tham gia yến tiệc, buổi tối lại đến phúng điếu, nhìn Lâm Tu Duệ và Lâm Tương mặt dày xuất hiện, ánh mắt đều có chút kì lạ.

Trùng hợp là vị trí quỳ của hai người lại là đối diện, đối với việc tất cả mọi người dùng ánh mắt khinh thường quay đầu lại nhìn hai người họ, Lâm Tu Duệ cảm thấy như là mình bị lột sạch trước mặt tất cả những người này vậy, hắn chỉ có thể quỳ một cách khó chịu trước quan tài của Trương Thị.

Còn Lâm Tương thì đeo khăn che mặt, không nhìn rõ được thần sắc, nhưng mà động tác thẫn thờ đốt giấy tiền lại để lộ ra chút chột dạ của nàng ta, đặc biệt là có những phu nhân lợi hại hơn, sau khi phúng điếu xong còn ghét bỏ mà chậc chậc vài tiếng.

Khó khăn lắm mới có thể nhịn đến lúc vắng người, Lâm Tương vứt sạch đống giấy tiền trong tay vào thau, phủi phủi tro tàn mang theo chút ánh lửa, vừa đúng dậy, lửa liền bén lên đến gần chân váy của nàng ta.

Từ sau khi bị phỏng nàng ta liền có ám ảnh về lửa, lúc này nhìn thấy chân váy lại bị cháy, hoảng loạn không biết làm gì liền trực tiếp nằm xuống đất mà lăn tròn, y phục mùa hè mỏng manh, nhưng mà khuyết điểm là dính lửa thì rất khó để dập tắt, Lâm Tương ngoạc miệng hét lên rất lâu, nhưng vẫn có chút lửa leo từ chân váy nàng ta lên, nha hoàn bên cạnh thấy vậy, vội vàng cầm cái cờ tang trong tay quất qua.

Mấy người Lâm Chức Yểu nhìn cảnh tượng này, đột nhiên có chút buồn cười.

Cuối cùng cũng dập tắt được lửa, Lâm Tương cũng đã bẩn không thể tả, tóc mai tán loạn, mũ trùm cũng rớt xuống, dáng vẻ đó còn đáng sợ hơn cả Trương Thị, nàng ta liếc mấy người trong linh đường một cái, cắn răng, giận dữ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn!"

Hồng Ngọc lập tức lên tiếng: "Đại tiểu thư, nhớ lấy thân phận của người! Bây giờ ngươi là tiện dân, nói chuyện với Huyện chủ như thế, thì sẽ bị phạt đó!"

Máu trong lồng ngực Lâm Tương dâng lên, lúc nàng ta nghe thánh chỉ nghe thấy hai chữ tiện dân này thì liền hận không thể nhào lên mà ăn tươi nuốt sống Cố Hoài Du, nếu không phải là do nàng hại, sao nàng ta lại có thể rơi vào bước đường này.

Cho nên khi Hồng Ngọc vừa nói thế, nàng ra không kịp nghĩ ngợi gì liền giơ tay muốn tát, nhưng lại bị Lục Chi bắt lấy.

Nhìn hai bàn tay cứ cấu chặt vào lòng bàn tay của nàng ta, Cố Hoài Du chỉ cảm thấy vô cùng sảng khoái, chết không phải là kết quả xấu nhất, đối với loại người coi tiền tài quyền lợi còn quan trọng hơn cả tính mạng như Lâm Tương này, để nàng ta mất đi tất cả, mới là hành hạ nàng ta nhất.

"Quận chúa, à không, ngươi đã không còn là Quận chúa nữa rồi, tránh ra, ta phải về phòng."

Lâm Tương tức đế mức bụng nhỏ âm ẩm đau, nhìn bóng lưng Cố Hoài Du, "Ngươi chờ đó, ta sẽ không tha cho ngươi đâu." Nói xong, lại nhận ra tình hình hiện tại của mình, sắc mặt của nàng ta lại càng khó coi hơn vài phần.

"Đúng rồi, quên nói với ngươi, ngọn lửa khi nãy cháy thực sự rất lạ. Ta nghe nói, sau khi chết người ta sẽ thu thập tiền giấy mà người nhà đốt cho mình, nhưng mà khi nãy ngươi vất bậy vất bạ như thế, có lẽ là khiến cho Vương phi nổi giận rồi đó."

Lâm Tương nghe giọng điệu u ám của nàng, đột nhiên cảm thấy cả người thật lạnh lẽo, hoảng loạn chạy khỏi linh đường.

Từ sáng đến tối gần như là mệt mỏi cả ngày, lúc Cố Hoài Du về đến Đường Lê Viện, đã mệt đến nổi không nhấc nổi tay chân, để cho Hồng Ngọc và Lục Chi hầu hạ nàng tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, sau đó cho hai ngươi ra ngoài rồi đi nghỉ, nằm trên giường thiêm thiếp.

Tiếng động nhỏ vang lên từ bên khung cửa sổ, Cố Hoài Du cảnh giác mà xoay đầu qua, liền thấy được Tống Thời Cẩn đã ngồi vào trong phòng.

"Hôm nay mệt lắm đúng không?" Tống Thời Cẩn dần bước đến.

Cố Hoài Du duỗi tay xoa xoa bờ vai, ngồi dậy cười nói: "Sao chàng lại trèo cửa sổ rồi? Lần sau chắc ta phải đóng đinh cửa sổ quá!"

Tống Thời Cẩn chỉ lo đi đến phía trước bàn, đặt hộp đồ ăn trong tay lên bàn: "Ta thấy hôm nay nhiều người, chắc là nàng cũng không kịp ăn gì, đây là nhà bếp trong phủ ta làm, nàng thử xem có hợp khẩu vị hay không?"

Cố Hoài Du xỏ giày bước xuống giường, gắp vài đũa: "Không ai phát hiện chứ?"

Tống Thời Cẩn cười nói: "Nàng yên tâm đi, cũng không phải là lần đầu ta đến."

"Hôm nay chàng đi gặp Cao đại nhân rồi?" Thấy sắc mặt hắn không đúng lắm, Cố Hoài Du hỏi.

Tống Thời Cẩn gật gật đầu, muốn nói lại thôi.

Cố Hoài Du gác đũa, chầm chậm nói: "Chàng không muốn nói cũng không sao."

Tống Thời Cẩn cười cười, thuận thế ngồi xuống cái ghế bên cạnh nàng, nắm chặt bàn tay trái của nàng trong lòng bàn tay, giọng nói đã thấp lại càng thấp hơn: "Câu chuyện hơi dài, ta chỉ là không biết nên bắt đầu nói từ đâu."

"Không sao, chàng bằng lòng nói, ta nghe là được rồi."

Vừa dứt lời, bên cửa sổ lại vang lên tiếng động, Tôn thần y kẹt ở khung cửa sổ ho vài tiếng: "Ừm... Không làm phiền hai đứa chứ?"

"Có làm phiền hay không người không biết sao?" Tống Thời Cẩn nói.

Cố Hoài Du cong cong khóe môi, hỏi: "Sao sư phụ lại đến rồi?"

Tôn thần y bước vào trong phòng, chỉ chỉ Tống Thời Cẩn: "Ầy, có vài lời muốn giải thích, nhưng mà nó trốn còn nhanh hơn cả thỏ."

Đầu mày Tống Thời Cấn nhướn lên, nói: "Sư phụ, người nói thật cho con biết, người rốt cuộc có phải là Cao Lê hay không?"

Tôn thần y mím mím môi, nhìn Cố Hoài Du: "Ta có thể mượn chút nước không?"

Cố Hoài Du gật đầu, thấy Tôn thần y bước đến trước giá rửa mặt, lấy một bình thuốc từ trong lòng ra, đổ vào trong nước nấu, sau đó dùng khăn thấm ướt, xoay lưng lại với hai người lau tới lau lui trên mặt, sau đó gỡ hai lớp mặt nạ da trên mặt xuống rồi mới xoay người lại.

"Ta tưởng là ta phải đeo tấm mặt nạ này sống cả đời." Ông thở dài, giọng nói trầm thấp vui tai mà lại lạ lẫm.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!