Bước Đến Bên Anh

Chương 11: Tạ Quân Hành ghen



Vừa nghe tiếng chuông giải lao, Sở Mạnh đã ngay lập tức chạy đi đến lớp của Lưu Thiển Thiển. Lúc này cô đang chuẩn bị đi ăn cùng với Tạ Quân Hành, Thương Ánh Nguyệt nhân cơ hội này cũng chạy đến khoác tay cô, giả bộ thân thiết. Chen vào để chia khoảng cách của cô và Tạ Quân Hành ra.

" Nào chúng ta cùng đi ăn trưa."

" Nè bạn học Thương, chúng tôi cùng đi ăn với nhau, cậu không hỏi ý kiến chúng tôi có muốn ăn chung với cậu hay không? Đừng tự quyết định như thế chứ."

Diêu Hạ nhìn cách Thương Ánh Nguyệt chen vào giữa vô cùng chướng mắt, cậu rất ghét những người phá đám như này. Dám làm hỏng chuyện tốt của bạn cậu thì con gái cậu cũng không bỏ qua.

Trong lòng Thương Ánh Nguyệt không ngừng mắng người nhưng vẫn tỏ ra đáng thương để lấy thiện cảm với cậu.

" Tớ chỉ muốn ăn cùng các cậu thôi. Nếu các cậu không thích thì tớ không đi nữa."

" Lớp trưởng cậu hơi quá đáng rồi đấy. Ánh Nguyệt muốn dùng bữa chung với mọi người thôi mà."

" Các cậu đừng cãi nhau nữa, tớ không làm phiền các cậu đi."

" Nguyệt Nguyệt chờ bọn tớ với."

Thương Ánh Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe chạy đi, đám bạn cô ta thấy vậy cũng đuổi theo để an ủi, không quên tặng cho cô một ánh mắt sắc lạnh.

Sở Mạnh vừa đến lớp cô thì đã không thấy người đâu cả, biết mình chậm một bước liền chạy xuống đến phòng ăn tìm người. Thương Ánh Nguyệt được đám bạn vỗ về mới ngừng khóc lóc, cả đám cùng bước vào phòng ăn. Khi nhìn thấy đám người cô nói chuyện vui vẻ, đám bạn cô ta lại ngồi cách đó không xa nói xấu cô không ngừng.

Lưu Thiển Thiển đang cùng ba người dùng bữa, đột nhiên có một hộp sữa ở trước mặt mình, cô nhìn theo cánh tay đang chìa ra kia, nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Sở Mạnh, cô cười cười nhìn cậu ta.

" Cho cậu."

" Cảm ơn cậu."

Tạ Quân Hành nhíu mày nhìn hai người đang liếc mắt đưa tình kia, Diêu Hạ biết trong lòng cậu đang ghen nên đá chân cậu ra dấu hiệu. Sở Mạnh lúc này mới nhìn thấy ánh mắt khó chịu của cậu, nhưng cậu chẳng sợ hãi ngồi xuống bên cạnh cô, dùng đôi mắt thách thức nhìn cậu.

" Để tớ giúp cậu."

" Ơ không cần đâu."

" Không sao để tớ giúp."

" Cảm ơn."

Sở Mạnh vừa mở hộp sữa xong liền có một bàn tay khác nhận lấy khiến cô ngây người ra, cậu mặt dày nói tiếng cảm ơn Sở Mạnh rồi thông thả uống hết hộp sữa kia. Diêu Hạ và Liễu Hân nhịn cười, chiêu này quá cao tay rồi, Sở Mạnh nghiến răng, cậu ta biết hành động của cậu là đang ghen chứng tỏ cậu đang thích Lưu Thiển Thiển.

Lưu Thiển Thiển bị mắc kẹt ở giữa chẳng nên biết nói cái gì đành ngậm ngùi cúi xuống dùng bữa. Sở Mạnh vừa định nói gì đó, thì có tin nhắn thông báo đến.

" Nè! Gọi cậu đấy bạn học Lưu."

" H..hả?"

" Điện thoại cậu."

Sở Mạnh bấm một chút cũng trả lại rồi nhanh chóng rời đi mất. Cô mở điện thoại ra xem thì ra cậu ta kết bạn với cô, còn có cả số điện thoại. Tạ Quân Hành ngồi một bên nhìn, cũng không chịu thiệt mà cầm lấy điện thoại của cô dùng để kết bạn với mình, và lưu số của mình vào danh bạ.

Diêu Hạ ngồi đối diện dơ ngón tay cái với cậu, Lưu Thiển Thiển không hiểu gì, rồi đưa điện thoại trước mặt hai người kia.

" Hai cậu cũng lưu số của mình vào đi."

" Được được."

Thương Ánh Nguyệt nào nhịn được cục tức này, cô ta đứng dậy bỏ đi, chạy vào nhà vệ sinh, nhìn thấy không có ai ở trong đây mới phá tiết mắng chửi Lưu Thiển Thiển.

" Con nhỏ đó sao dám chứ? Sao tất cả bọn họ lại xem trọng con nhỏ quê mùa đó chứ!"

" Bản thân mình mới là nữ thần trong mắt mọi người! mình mới là người được bọn chú ý đến! Không thể nào mình lại thua con nhỏ thấp kém đó được. Aaaaa tất cả là tại nó! Con nhỏ chết tiệt, mày đi chết đi."

Thương Ánh Nguyệt không ngờ những lời mắng chửi này đã có một người ghi âm lại, Tống Thư cũng ở trong nhà vệ sinh đó, cô ta đang trốn trong đấy để hút thuốc nào ngờ lại nghe được nữ thần trong mắt bọn con trai kia đang mắng chửi người khác. Cô ta liền lấy điện thoại ghi âm lại, cô ta cũng phải là người dễ chọc và bạn học cùng lớp với Sở Mạnh, cô ta thích Sở Mạnh từ lâu nên nghe Thương Ánh Nguyệt mắng chửi cô thì vô cùng thích thú.

Đợi đến Thương Ánh Nguyệt phá tiết xong đi ra ngoài, cô ta nhìn thấy Tống Thư liền giật nảy mình.

" Cậu...cậu ở trong đây sao?"

" Ở đây là vệ sinh chẳng lẽ tôi không được ở đây!"

" Ý tớ không phải vậy?"

" Vậy ý của cậu là tôi vào đây từ lúc nào có nghe thấy cậu đang chửi mắng Lưu Thiển Thiển hay không? À không ngờ nữ thần lại có một nội tâm như ác quỷ, còn muốn bạn của mình chết đi cơ à!"

" Không đừng ngậm máu phun người!"

" Vậy sao? Chắc tôi đã nghe nhầm. Nhưng mà nếu cho mọi nghe chắc bọn họ cũng không nhận nhầm giọng của cậu đâu nhỉ? bởi vì cậu là người nổi tiếng mà, là nữ thần đấy! Haha."

Tống Thư đi lại gần Thương Ánh Nguyệt để cho cô ta nghe lại những lời mắng chửi của mình lúc nãy. Lúc tay muốn lấy lại điện thoại đã bị Tống Thư nhanh tay đưa điện thoại ra xa hơn.

" Cậu muốn gì?"

" Lộ nguyên hình rồi! Thật ra chúng ta cùng ghét một người đấy."

" Lưu Thiển Thiển có nhiều kẻ thù lắm nhỉ?"

" Một con quê mùa lại dính dáng đến người không nên dính dáng."

" Cậu thích Sở Mạnh."

" Còn cậu thích Tạ Quân Hành."

" Đã chung kẻ thù, vậy chúng ta hợp tác với nhau đi. Thứ dơ bẩn không nên xuất hiện ở đây và cũng nên quay lại nơi ở của nó rồi."

" Hợp tác vui vẻ."

Cả hai bắt tay với nhau rồi nở nụ cười quỷ dị, sau khi giao kèo cả hai liền đi ra ngoài và đi ngược hướng với nhau.