Bước Đến Bên Anh

Chương 15: Trốn Tiết



Trong văn phòng, cô luôn cúi đầu xuống, vì những câu nói của cô đều bị phản bác và cho đó là lý do bịa chuyện. Trong phòng còn vài thầy cô chưa lên lớp, nghe loáng thoáng câu chuyện của cô, liền tỏ ra ghét bỏ.

Vì không có bằng chứng nên Lưu Thiển Thiển chẳng có cách nào để phản bác, cô đành chấp nhận làm theo những lời thầy chủ nhiệm nói, chờ cho thầy điều tra xong thì sẽ đưa ra hình thức xử phạt. Vừa ra ngoài văn phòng đã nhìn thấy Tạ Quân Hành đứng đợi mình trước cửa.

" Tớ không làm chuyện đó!"

" Tớ tin cậu. Mọi chuyện tớ sẽ giải quyết giúp cậu."

Lúc này mọi ấm ức được giải toả, nước mắt cô rơi xuống liên tục làm cho Tạ Quân Hành bối rối, vội vàng lau nước mắt cho cô.

" Chẳng có ai tin tớ cả hức."

" Tớ tin cậu, tớ mãi mãi luôn tin tưởng cậu."

Nghe tiếng thút thít của Lưu Thiển Thiển làm cho trái tim cậu nhói lên. Cậu vỗ về cô một lúc cô mới bình tĩnh lại, cùng nhau trở về lớp. Cậu cảm thấy chuyện này có ẩn tình, lúc thấy cô bị bắt quả tang, Thương Ánh Nguyệt và đám bạn cô ta có vẻ rất vui mừng và bạn nữ bị mất chiếc vòng kia mặc dù khóc lóc nhưng cậu vẫn nhìn ra cậu ta đang diễn trước mặt mọi người để lấy lòng tin và sự thương hại. Những điều này làm cho cậu càng chắc chắn việc này nhất định là trò của bọn họ bày ra để chơi khăm cô.

Hai người vừa trở về lớp liền nhận ra bầu không khí trong lớp có chút quái lạ. Lưu Thiển Thiển vừa ngồi xuống bàn của mình, bạn học phía trên đã xích ghế lên phía trên để tránh xa bàn cô ra. Mặc dù không còn bàn tán cô, nhưng trong lòng rất cảnh giác khi cô đến gần.

" Tớ tin cậu không làm chuyện này!"

" Cảm ơn cậu."

Lưu Thiển Thiển được Liễu Hân an ủi trong lòng được trấn an một phần. Cứ mỗi tiết học trôi qua, không ít những bạn học khác đi đến nhìn cô qua cửa sổ rồi bàn tán. Tạ Quân Hành và Diêu Hạ tức giận đi đóng chặt cửa sổ và đuổi bọn họ đi.

Đến giờ ăn trưa, cô chẳng có tâm trạng để ăn nên không đi cùng ba người đến phòng ăn. Hiện giờ chỉ có cô ở trong lớp, những người khác e ngại khi cô có mặt ở đây, liền lấy những món đồ quan trọng rồi rời đi nhanh chóng. Cô nhìn những hành động của bọn họ rồi tự cười chính mình. Lúc cô mệt mỏi muốn ngủ một lát thì điện thoại có tin nhắn đến.

" Ra ngoài chơi không?"

Lưu Thiển Thiển suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý, cô đi ra ngoài thấy Sở Mạnh đã đứng đợi cô kế bên là chiếc xe phân khối lớn kia.

" Lên xe tôi đưa cậu đi đến nơi giải toả."

" Được."

Trong lòng Lưu Thiển Thiển vừa sợ vừa muốn đi. Nếu cô quay lại học thì tâm trạng càng nặng nề hơn học hành cũng không vào đầu. Lần đầu cô trốn tiết đi chơi, cô muốn thử cảm giác này. Sở Mạnh đội nón giúp cô, cả hai lên xe rời đi.

" Ngồi cho chắc đấy."

" Aa cậu không thể chạy chậm hơn sao?"

" Sợ thì ôm chặt một chút."

 Ôm cái gì ôm chứ? Lưu Thiển Thiển ngượng ngùng cầm chặt góc áo của cậu, cảm nhận được làn gió mát mẻ, trong lòng cô liền buông thả tận hưởng, không nghĩ nó sẽ tuyệt như vậy.

Tạ Quân Hành đi đến phòng ăn, cậu không dùng bữa và mua bánh mua nước vội chạy lên lớp tìm cô, Diêu Hạ và Liễu Hân biết không nên làm phiền họ nên cũng chẳng theo cậu lên lớp. Cậu sợ cô đói bụng nên càng chạy nhanh hơn, nhưng đến lớp thì chằng thấy người đâu, đồ của cô vẫn còn ở đây. Sợ cô xảy ra chuyện nên vội vã chạy đi tìm cô khắp trường, cậu sốt ruột gọi điện nhưng chẳng có ai bắt máy cả.

Suốt giờ nghĩ giải lao Tạ Quân Hành đều chạy khắp nơi để tìm người, thấy sắp hết giờ nghĩ cô cũng sẽ vào học nên chạy nhanh về lớp. Nhưng đợi mãi chẳng thấy người đâu cả, Liễu Hân gọi điện nhắn tin vẫn không có hồi âm nào.

" Chẳng lẽ cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi!"

Vào giờ học Tạ Quân Hành không thể tập trung được, cứ nghĩ đến việc của cô. Cậu không thể ngồi yên được liền đứng dậy.

" Cậu đi đâu?"

Tạ Quân Hành không trả lời Diêu Hạ, chạy nhanh ra khỏi lớp trước sự ngỡ ngàng của các bạn và thầy. Lần đầu có người dám hiên ngang cúp tiết trước mặt giáo viên như vậy. Cậu chạy đi lấy xe rồi chạy ra khỏi trường để tìm cô.

Lưu Thiển Thiển lúc này được Sở Mạnh dẫn đến khi vui chơi, điện thoại để chế độ im lặng nên cô không biết có người đang lo lắng tìm mình. Cô cùng Sở Mạnh chơi hết trò này rồi đến trò khác, tâm trạng cô đã quên sạch những chuyện buồn lúc sáng. Sở Mạnh từ đầu đến cuối đều không nhắc đến chuyện ở trường như vậy làm cô càng thoải mái hơn nhiều, chơi hết mình đến lúc thấm mệt thì nghỉ.

" Còn muốn chơi tiếp không?"

" Không đâu. Như vậy đủ rồi!"

" Tôi dẫn cậu đi ăn."

Sở Mạnh đưa cô đến một nhà hàng Tây để dùng bữa, cô nhìn những con số trên menu liền muốn bỏ chạy. Cô đưa tay kéo áo cậu để ra dấu hiệu nhưng cậu lại lơ đi, bắt đầu gọi món. Thấy người phục vụ đã đi cô mới bắt đầu lên tiếng.

" Sao cậu gọi nhiều món như vậy?"

" Cho cậu ăn."

" Những món ở đây rất đắt."

" Tôi mời cậu."

" Không được, hôm nay làm phiền cậu nhiều rồi."

" Không phiền, cậu vui tôi cũng vui. Một lát ăn thật nhiều như vậy mới không phụ lòng tôi."

" Vậy lần sau tớ sẽ mời cậu."

" Giữ lời đấy."

Lần đầu bước vào một quán sang trọng thế này, Lưu Thiển Thiển hiếu kì tò mò nhìn đông nhìn tây, Sở Mạnh nhìn cô thì bật cười, cô chẳng khác gì một đứa trẻ thích thú tò mò với mọi thứ xung quanh.