Bước Đến Bên Anh

Chương 16: Liễu Hân Xảy Ra Chuyện



Tan học Diêu Hạ đưa Liễu Hân cùng đi tìm hai người, vừa ra khỏi lớp bỗng dưng bụng cô lại khó chịu nên nói với Diêu Hạ đi lấy xe trước. Lúc chuẩn bị bước ra lại nghe giọng của Thương Ánh Nguyệt và người khác, cô luôn nghi ngờ chuyện của Thiển Thiển có liên quan đến cô ta nên nhanh chóng lấy điện thoại ra ghi âm.

" Đáng đời nó, để xem nó còn có thể chống chịu được không!"

" Hôm nay cậu ta còn trốn tiết nữa."

" Thật sao? Nhưng mà đám bạn của nữ thần Ánh Nguyệt đúng là chất lượng thật đấy."

" Bọn ngu đó chỉ cần tôi khóc lóc một chút liền quay sang hỏi thăm. Chỉ cần tỏ ra yếu đuối liền đi lấy lại công bằng cho tôi."

" Haha, tụi nó chẳng khác gì một đám chó sai vặt của cô nhỉ, cứ lợi dụng bọn nó để đối phó với Lưu Thiển Thiển. Chúng ta đứng trong gốc tối chỉ đường cho tụi nó. À chuyện chiếc vòng đó cũng là ý của cô sao?"

" Không là bọn nó tự mình làm, vừa đánh trống vừa la làng nhưng rất đúng ý với tôi."

Liễu Hân đứng trong phòng không dám thở mạnh, cô lùi phía sau một chút không ngờ gây ra tiếng động. Hai người đứng bên ngoài giật mình, vì lúc hai người đến thì cả trường không còn một bóng người. Liễu Hân vội gửi đi đoạn ghi âm đó cho Diêu Hạ, bên ngoài yên tĩnh hẳng, cô hé cửa nhìn xung quanh thấy không có ai liền chạy nhanh ra ngoài.

Vừa chạy đến cầu thang lầu 3, Liễu Hân hoảng sợ nhìn Thương Ánh Nguyệt và Tống Thư. Cô lùi lại định chạy trốn nhưng đã bị Tống Thư nhanh tay nhanh chân chặn lại. Cô ta cúi xuống nhìn điện thoại rồi cười khẩy, tay bấm nghe đoạn ghi âm lúc nãy.

" Các cậu muốn làm gì?"

" Biết nhiều quá cũng không tốt cho bản thân."

" Cậu ta là bạn của Lưu Thiển Thiển."

" Thảo nào! xem ra cậu rất muốn giúp đỡ bạn bè nhỉ?"

" Vốn dĩ Thiển Thiển không làm sai, cậu ấy không đáng bị như vậy."

Hai người nghe Liễu Hân nói liền cười phá lên, Tống Thư đi tới một bước, cô sợ hãi lùi lại một bước. Thương Ánh Nguyệt thấy vậy cô ta cầm lấy điện thoại của Liễu Hân xoá chứng cứ đi, thấy Tống Thư không đề phòng mình liến cố ý ngã mạnh lên người Tống Thư. Cô ta không phản ứng kịp nên tay đã đẩy Liễu Hân xuống cầu thang.

Đáng lẽ Tống Thư chỉ hù doạ Liễu Hân một chút không có ý định làm cô bị thương, nhìn cô lăn xuống từng bậc thang khiến cô ta trợn tròn mắt không dám nhúc nhích. Thương Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn cô lăn xuống, chỉ có như vậy bí mật của cô mới không bị phơi bày.

Diêu Hạ lấy xe xong ngồi đợi Liễu Hân, một lúc sau thấy cô gửi đoạn ghi âm đến, cậu nghe xong liền gửi cho Tạ Quân Hành. Cậu vội gọi lại cho cô nhưng không ai bắt máy cả, sợ cô bị phát hiện liền chạy ngược vào trong tìm kiếm.

Thương Ánh Nguyệt nhìn dãy số hiện lên rồi tắt kia, sợ Diêu Hạ đến nên đã kéo Tống Thư đang ngơ ngác kia chạy trốn để không cho người khác phát hiện.

" LIỄU HÂN."

Diêu Hạ nghe theo tiếng nhạc chuông cửa điện thoại mới tìm được cô. Nhìn thấy cô nằm một chỗ bất tỉnh trên sàn nhà còn có máu chảy ra, cậu vội vã gọi cho cấp cứu rồi bế cô chạy xuống tìm người giúp đỡ.

Bác bảo vệ vừa mới tuần tra xong vừa định ngồi thưởng thức ly trà liền thấy một học sinh hình như đang bế cái gì đấy trên tay chạy nhanh đến đây. Khi đến gần ông mới hoảng hốt vội chạy ra để giúp đỡ. Diêu Hạ sắp kiệt sức nhưng chẳng dám buông tay ra, bác bảo vệ nhanh chóng tìm thứ gì đó để cầm máu cho Liễu Hân.

Tống Thư bị Thương Ánh Nguyệt kéo đi đến phòng trống, cô ta liền ngồi bệt xuống đất nhìn hai bàn tay của mình không ngừng run rẩy.

" Tôi giết người rồi! Giết người rồi! Phải làm sao đây!"

Thương Ánh Nguyệt nhíu mày nhìn Tống Thư đang lầm bầm một mình, cô thật hối hận khi hợp tác với kẻ nhát gan như cô ta. Hai nghe tiếng còi cấp cứu, Tống Thư càng sợ hãi hơn.

" Phải làm sao đây! Lỡ như cậu ta chết thì sao?"

" Như vậy bí mật chúng ta sẽ không bị người ta phát hiện."

" Cậu...Tôi không nghĩ cậu tàn nhẫn đến mức này."

" Đã chung thuyền với tôi thì cậu bớt nói những câu dư thừa đi. Là do cậu đẩy cô ta không phải tôi."

" Rõ ràng là cậu đứng đằng sau cố ý đụng vào tôi."

" Nhưng chính hai bàn tay này đã đẩy cậu ta."

Tống Thư liên tục lầm bầm " Không phải tôi." liền tục, đợi cô ta bình tĩnh lại mới dẫn người ra ngoài. Vừa nhìn thấy bác bảo vệ, Tống Thư giống như có tật giật mình, tâm trạng bất an không dám nhìn ông. Thương Ánh Nguyệt lại bình tĩnh đối diện, còn mỉm cười chào với ông.

" Hai đứa ở trên đấy làm gì thế? Vừa nãy có một bạn nữ té cầu thang hai đứa có biết gì không?"

" Bác ơi! Bọn cháu không biết. Cậu ấy có bị thương nặng lắm không. Hai bọn cháu ở trong thư viện để ôn tập, sắp tới kì thi quan trọng rồi ạ!"

" Vậy sao! Thôi các cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Nhớ chú ý an toàn!"

" Vâng ạ."

Bác bảo vệ nhìn Tống Thư khiến cô ta càng khẩn trương hơn suýt nữa đã nói những gì không nên nói, nếu không phải nhờ có Thương Ánh Nguyệt nhanh trí trả lời trước nên mới không bị phát hiện. Vừa ra khỏi cổng trường đi xa một chút Thương Ánh Nguyệt đã tức giận mắng chửi Tống Thư.

" Cô bị điên sao? Suýt nữa tôi bị cô liên lụy rồi đấy!"

" Tôi s..sợ bác ấy sẽ nhìn ra."

" Cô càng biểu hiện như thế chẳng khác gì không đánh mà khai cả."

" Tôi..."

" Bây giờ về nhà đi. Chuyện này không liên quan đến chúng ta, đừng có hành động ngu dốt một mình. Muốn chết thì đi một mình đừng kéo tôi theo."

Thương Ánh Nguyệt tức giận ngồi lên xe rời đi bỏ mặt Tống Thư đang lo sợ. Cô ta ngồi bệt xuống, lo lắng nhìn xung quanh, cô ta chẳng biết bây giờ bản thân nên đi đâu về đâu. Nếu về nhà ba mẹ phát hiện chuyện này thì bọn họ sẽ giết cô ta mất.