Bước Đến Bên Anh

Chương 17: Buông Bỏ



Chiếc xe dừng lại trước chung cư cũ, Lưu Thiển Thiển xuống xe, cô vừa tháo nón ra chào tạm biệt Sở Mạnh, khi quay đầu lại cô nhìn thấy Tạ Quân Hành đang đứng nhìn hai người. Quần áo trên người cậu nhem nhuốc lôn xộn không giống cậu như thường ngày ăn mặc chỉnh tề.

Trên trán còn lấm tấm mồ hôi đang chạy xuống, nhìn kĩ Lưu Thiển Thiển mới phát hiện cánh tay của cậu đang chảy máu, cô hốt hoảng chạy đến trước mặt cậu. Sở Mạnh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô trong lòng có chút hụt hẫng.

" Quân Hành, sao cậu lại đến đây? Còn nữa tay cậu bị thương rồi."

" Cậu mau chóng đến bệnh viện đi. Liễu Hân bị thương rồi."

" Cái gì chứ?"

" Đến đó cậu sẽ hiểu.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngã Rẽ Tình Yêu
2. [Đam Mỹ] Quy Hồn
3. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
4. Trộm Yêu Người Tình Hờ Của Mẹ
=====================================

" Thiển Thiển mau lên xe tôi chở cậu đi."

" Vậy... được! Quân Hành cậu về trước đi."

Tạ Quân Hành không ngăn cản cô, cậu đứng nhìn đến khi chiếc xe khuất bóng. Cô chẳng hiểu sao khi nhìn đôi mắt của cậu, cô lại có chút đau lòng muốn lại gần cậu, muốn quan tâm cậu nhiều hơn. Cậu nhìn đôi bàn tay mình đang chạy máu cậu tự cười chính mình, cậu lên xe rồi về nhà. Tâm trạng hôm nay cậu rất tệ, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nhìn thấy cô vui vẻ bên Sở Mạnh cậu không chịu đựng được nếu không kiềm chế cậu sợ bản thân sẽ doạ đến cô.

Tạ Quân Hành vừa về đến Tạ Gia, cậu không nói một lời liền đi thẳng vào phòng khiến ba mẹ Tạ ngồi ở phòng khách hoang mang nhìn theo bóng lưng của cậu. Tạ Quân Hành ngồi nhìn con gấu mà cô tặng cho mình, trong lòng không ngừng hiện lên những hình ảnh lúc nhỏ của hai người.

Cô vốn dĩ là một người hoạt bát luôn được mọi người yêu thích và xứng đáng có nhiều bạn bè hơn, không nhất thiết phải làm bạn với cậu. Cậu nghĩ bản thân không nên áp đặt cô một chỗ bên mình, cậu lại tự ti về bản thân có khiếm khuyết, Sở Mạnh lại hoàn hảo như vậy, nhất định sẽ đem lại hạnh phúc đến cho cô. Còn cậu sẽ âm thầm bảo vệ cô, chúc phúc cho cô, không nên kéo cô vào cuộc sống tối tăm của mình. Cậu ngồi suy nghĩ rất lâu chẳng biết thời gian trôi bao lâu, mới đứng dậy.

Quay lại bệnh viện, Sở Mạnh và Lưu Thiển Thiển nhanh chóng đến phòng bệnh của Liễu Hân. Khi thấy hai người đến, Diêu Hạ nhíu mày nhìn phía sau, chẳng thấy bóng dáng của Tạ Quân Hành đâu cả.

" Thiển Thiển, Quân Hành không đi cùng hai người sao?"

" Ừm, có lẽ cậu ấy về nhà rồi."

" Liễu Hân cậu ấy không sao? Chỉ là bị thương nhẹ thôi. Cậu ấy đang ngủ."

" Có chuyện gì xảy ra với cậu ấy vậy?"

" Lúc trưa khi không thấy cậu ở trên lớp, Tạ Quân Hành rất lo lắng gọi điện nhắn tin cậu đều không trả lời nên cậu ta trốn tiết trước mặt giáo viên để đi tìm cậu, đây là lần đầu cậu ta làm như vậy đấy. Đến lúc ra về tớ và Liễu Hân lo lắng nên cũng muốn đi tìm hai người, trước lúc về Liễu Hân đã vào nhà vệ sinh. Không nghĩ trùng hợp như nghe được cuộc nói chuyện của Thương Ánh Nguyệt và Tống Thư, cậu ấy ghi âm lại rồi gửi cho tớ. Đến lúc tớ đến tìm thì thấy cậu ấy đã ngất xỉu ở cầu thang rồi. Tớ nghĩ là hai người biết Liễu Hân nghe lén nên ra tay nhưng hiện tại chưa có bằng chứng."

" Sao cậu ấy lại ngốc như vậy chứ."

" Liễu Hân nghĩ có đoạn ghi âm đó thì sẽ minh oan được cho cậu. Còn có Tạ Quân Hành nữa, cậu ta chạy đôn chạy đáo tìm kiếm cậu, cậu rốt cuộc đã đi đâu thế."

" Tớ..."

" Cậu ấy đi cùng với tôi!"

" Cậu không nói tớ cũng đoán ra. Dù sao cậu không gặp nguy hiểm là được."

" Cho tôi nghe đoạn ghi âm đi."

Diêu Hạ mặt nặng mặt nhẹ đưa đoạn ghi âm cho Sở Mạnh nghe, Lưu Thiển Thiển đứng một bên nhớ lại gương mặt nhợt nhạt có lẽ đã kiệt sức của Tạ Quân Hành, trong lòng lại có chút lo lắng. Cô mới mở điện thoại ra xem, nhìn những tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của cậu, cô không nghĩ Tạ Quân Hành lại lo lắng cho cô đến mức này.

Trong đầu Lưu Thiển Thiển không để ý đoạn ghi âm kia, trong lòng cô lúc này chỉ muốn đi gặp Tạ Quân Hành, cô muốn nói lời xin lỗi với cậu ấy.

" Diêu Hạ, cậu cho tớ địa chỉ nhà Quân Hành đi?"

" Đây! Cậu đi đâu thế?"

Sở Mạnh hiểu ý của cô cũng tôn trọng quyết định của cô, Diêu Hạ thì lờ đờ hiểu ra. Sở Mạnh nghe xong chuẩn bị đi tìm Tống Thư hỏi chuyện, vừa định bước ra cửa Diêu Hạ đã lên tiếng.

" Nếu cậu thích Lưu Thiển Thiển thì quản lý tốt những bạn gái tin đồn của cậu đi, đừng để đi hại người vô tội."

" Tống Thư không phải bạn gái của tôi."

Cánh cửa đột nhiên mở ra, cả hai đứng nhìn người trước mắt nhíu mày. Tống Thư vừa sợ hãi vừa run rẩy đi vào trong. Cô đã đấu tranh suy nghĩ rất nhiều mới quyết định đi vào bệnh viện.

" Tôi..."

" Cậu đến đây làm gì?"

Trước giờ Diêu Hạ mất bình tĩnh muốn đi lên chỗ cô, cũng may có Sở Mạnh ngăn lại. Cậu hừ một tiếng tiếp tục đứng khoanh tay nhìn cô ta, để xem cô ta đến đây là muốn nói cái gì.

" Liễu Hân cậu ấy không sao chứ!"

" Cũng may kẻ xấu nhẹ tay nên chỉ bị thương nhẹ, làm sao cậu biết Liễu Hân bị thương. Còn đến tận đây quan tâm cậu ấy, trước giờ hai người chẳng có thân thiết gì ngay cả cái tên của cậu, cậu ấy chẳng biết đến."

" Tôi...Tôi biết tôi sai rồi, thật sự không phải tôi đẩy cậu ấy xuống, là Thương Ánh Nguyệt đứng đằng sau cố ý đụng trúng tôi, tôi mất thăng bằng nên mới đẩy ngã cậu ấy. Thật sự tôi không cố ý, tôi sai rồi."

Sở Mạnh và Diêu Hạ trố mắt nhìn Tống Thư đang quỳ xuống mà kể lễ.

" Làm ơn đừng nói chuyện này cho ba mẹ tôi biết dược không?"

" Chuyện này là do Liễu Hân quyết định, đợi cậu ấy tỉnh lại cậu tự nói lời xin lỗi với cậu ấy."

" Được được."

Đúng lúc này ba mẹ Liễu đến, Tống Thư vội đứng dậy lau nước mắt. Sở Mạnh đưa cô ra ngoài, Diêu Hạ nói sơ tình tình cho ba mẹ Liễu nghe rồi cũng nhanh chóng rời đi. Tâm trạng của Tống Thư mới nhẹ nhõm một chút, cô luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng người trước mặt.

" Sở Mạnh, cậu..."

" Nếu cô dám đụng đến Thiển Thiển thì tôi sẽ không tha cho cô đâu."

" Tớ chỉ vì thích cậu mà thôi."

" Đừng có lấy lí do ngớ ngẩn để bao che tâm tính xấu xa của mình. Chuyện này bọn họ sẽ đưa đoạn ghi âm cho thầy chủ nhiệm giải quyết nếu cậu thấy lương tâm căn rứt thì ra làm nhân chứng minh oan cho Thiển Thiển."

" Tớ..."

" Tôi biết bản chất thật của cậu không phải như vậy. Đừng để tôi có cái nhìn khác về cậu. Lên xe tôi đưa cậu về."

Trên đường đi Tống Thư không ngừng suy ngẫm về những lời cậu nói, cô nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu tựa vào vai rộng của cậu. Cô nhất định sẽ không để cậu thất vọng về mình đâu. Có lẽ khoảng thời gian này cậu đối xử dịu dàng với cô, cô sẽ nhớ kĩ khoảng khắc này.

Lưu Thiển Thiển lấy được địa chỉ liền nhanh chóng chạy ra khỏi bệnh viện bắt xe đi đến Tạ Gia. Ngồi trong xe cô không ngừng gọi cho cậu nhưng không có hồi âm nào cả, khiến cô rất lo lắng, lẽ ra lúc gặp cậu cô không nên bỏ đi như vậy.

Chiếc xe dừng lại trước cổng Tạ Gia, cô vội vã bấm chuông cầu mong có thể gặp được cậu. Một lúc sau có một người trung niên đi ra mở cửa giúp cô.

" Cho hỏi cháu tìm ai?"

" Cháu là bạn của Tạ Quân Hành, cháu muốn gặp cậu ấy!"

" Đợi tôi báo lại cho thiếu gia."

" Vâng ạ!"

Lưu Thiển Thiển đứng đợi một lúc, lại là bác mở cổng cho cô, cô ngó ra sau một chút lại không thấy cậu đâu cả.

" Thiếu gia hiện giờ đã ngủ rồi. Nếu cháu có chuyện gì thì cứ nói bác sẽ nói với thiếu gia sau."

" Dạ không có gì quan trọng đâu ạ! Cháu xin phép."

Lưu Thiển Thiển vừa tiếc nuối vừa hụt hẫng nhìn vào trong một lần nữa, Tạ Quân Hành đứng gần cửa sổ nhìn xuống, cậu sợ bản thân sẽ không buông tay cô được nên mới từ chối gặp mặt, nhìn bóng lưng cô mất dần cậu mang tâm trạng phức tạp nằm xuống giường.