Bước Đến Bên Anh

Chương 3: Sở Manh



Lưu Thiển Thiển chạy một mạch ra đến cổng trường, lúc này cô mới dừng lại để thở quay đầu lại nhìn xem Tạ Quân Hành có đuổi theo phía sau không? Khi nãy nếu không nhờ Diêu Hạ lên tiếng không biết hai người còn đối mặt trong bao lâu nữa.

Lưu Thiển Thiển đi đến một đoạn đường lại nghe được tiếng ẩu đã trong con hẻm nhỏ, cô đang phân vân không biết có nên giúp đỡ hay không, cô lén nhìn một chút, chỉ thấy một đám vây đánh một thanh niên, áo trắng cũng đã bị dính bẩn. Là bạn cùng trường với mình, cô không thể làm ngơ được nên đã lấy điện thoại ba Lưu mới mua cho cô, bật loa hết cỡ, bấm đến âm thanh của tiếng xe cảnh sát.

" Mẹ nó! Chạy mau."

Bọn côn đồ ở trong hẻm nghe tiếng xe cảnh sát liền nháo nhào chạy loạn cả lên, đợi một lúc cô mới dám quay đầu nhìn vào, thấy không có ai cô mới từ từ bước đến cậu bạn bị đánh kia.

" Bạn gì ơi! Bạn có sao không! Tôi đưa cậu đến bệnh viện nhé."

" Không cần."

Sở Mạnh quay người lại, cô đi lại đỡ cậu ngồi dựa vào bức tường. Nhìn thấy đầu cậu chảy máu, cô nhanh tay lấy khăn giấy ra lau giúp cậu. Sở Mạnh quan sát cô một lúc, cũng nhận ra cô mới đến trường của mình, chắc cũng không biết danh tính của cậu nên mới không e dè lại gần như vậy.

Trong trường không ai không biết đến Sở Mạnh, cậu cũng rất nhiều bạn học nữ theo đuổi vì ngoại hình điển trai. Tính tình cậu lúc nóng lúc giận, không thích học hành nhưng cậu rất giỏi mấy môn thể thao nhất là môn quyền anh và bóng rổ, nên trong trường chẳng ai dám đụng đến cậu cả.

" Cậu thực sự không cần đến bệnh viện sao?"

" Không cần."

" Chờ tớ một chút."

Lưu Thiển Thiển không chờ Sở Mạnh nói câu nào liền chạy ra khỏi hẻm nhỏ, cô đến mua một số thuốc sát trùng và băng cá nhân. Lúc nhìn hoá đơn, cô lại có hơi tiếc nuối. Nhưng đây là việc tốt, ba mẹ Lưu cũng đã dạy, đồng tiền mất đi thì có thể kiếm lại được, mạng người quan trọng hơn.

Sở Mạnh nhìn cô quay lại và cũng ngồi im cho cô rửa vết thương cho mình, ở cự li gần. Cậu vô thức mỉm cười khi nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của cô.

" Xong rồi. Cậu nhớ đừng để vết thương trúng nước đấy! Tớ phải về rồi. Cậu về cẩn thận."

" Chuyện cậu gặp tôi ngày hôm nay không được kể cho bất kì ai!"

" Được, tớ sẽ giữ lời hứa với cậu."

Sở Mạnh nhìn bóng lưng cô đến khi khuất bóng sau con hẻm, cậu nhìn bảng tên dưới đất, cậu nhặt lên cẩn thẩn lau chùi vết bụi trên đó, miệng lẩm bâm gọi tên cô:"Lưu Thiển Thiển."

Lưu Thiển Thiển vừa về đến nhà thì ba mẹ Lưu cũng vừa mới tan làm, cả ba người cùng nhau vào trong. Tuy vừa mới chuyển đến nhưng cả nhà cô đều được lòng hàng xóm bên cạnh, biết được hoàn cảnh cực khổ của gia đình cô càng thêm yêu thương hơn.

Mẹ Lưu- Liêu Vĩ Cầm vừa mới về đến nhà đã bắt đầu chuẩn bị nấu bữa tối cho cả nhà, ba Lưu - Lưu Châu Nghiên không thể để vợ mệt mỏi thêm nữa nên đã phụ một tay, khi cô tắm rửa xong sẽ thúc giục ba mẹ đi tắm còn cô sẽ là người dọn bữa tối ra cho cả nhà.

Ba mẹ Lưu nhìn cô hiểu chuyện như vậy thì vô cùng vui mừng, trong bữa ăn cô bắt đầu kể chuyện ngày hôm nay cho hai người nghe, kể về cô quen mấy người bạn, còn những chuyện bạn học buông lời cười nhạo kia thì cô chẳng dám nói ra, cô không muốn để cho hai người phiền lòng.

Dùng xong bữa tối, Lưu Thiển Thiển nhanh tay cướp lấy bát đũa trong tay ba mẹ Lưu để chứng mình việc rửa bát cứ để cho cô làm. Hai người đã mệt mỏi làm nguyên ngày, những chuyện nhỏ nhặt thế này cô sẽ phụ giúp một tay.

Sau khi dọn dẹp xong, Lưu Thiển Thiển vào phòng để ôn bài, vừa làm xong một bài tập mẹ Lưu đã gõ cửa đem ly sữa cho cô.

" Thiển Thiển, một lát phải uống xong rồi ngủ sớm đấy!"

" Dạ vâng."

" Con cũng đừng nên tự tạo áp lực cho bản thân. Khi nào cần thư giãn thì cứ nghỉ ngơi thoải mái, nếu không con sẽ mệt mỏi lắm đấy. Ba mẹ không coi trọng số điểm của con, ba mẹ coi trọng sức khoẻ và niềm hạnh phúc của con."

" Con biết rồi thưa mẹ!"

" À đây là tiền tiêu vặt của con!"

" Không cần đâu ạ, hôm nay mẹ đưa con vẫn chưa xài hết. Mẹ cứ cất đi."

" Không được, ở trường học con cũng phải mua nước. Với lại con gái của mẹ cũng đã lớn rồi, con gái có lúc sẽ cần sắm đồ lặt vặt nữa."

" Nhưng mà..."

" Thôi mẹ không làm phiền con học nữa, nhớ cầm lấy đấy!"

Lưu Thiển Thiển cầm tiền tiêu vặt của mình rồi quyết định nhét vào ống tiết kiệm của mình, như vậy cô mới yên tâm làm bài tập tiếp. Lúc quay lại nhìn đồng hồ thì giờ chẳng còn sớm nữa, cô dọn sách ngày mai vào trong cặp rồi mới đi ngủ.

Lưu Thiển Thiển vừa nhắm mắt đi ngủ trong đầu lại xuất hiện gương mặt điển trai của Tạ Quân Hành, cô sợ hãi giật mình mở to mắt nhìn lên trần nhà, vội lắc đầu cho bản thân mình bình tĩnh lại, miệng không ngừng lẩm bẩm giống như tự thôi miên chính mình:"Đó là người Nguyệt Nguyệt thích." Mãi một lúc sau cô mới hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc thay đồ Lưu Thiển Thiển mới phát hiển bản tên của mình biến mất, cô đi tìm xung quanh nhà nhưng chẳng thấy đâu. Nếu không có bản tên thế nào cô cũng bị ghi vào sổ chi mà xem, nghĩ đến bị thầy Lâm mắng cô ỉu xìu không có động lực đi học cả.

" Ba mẹ có thấy bản tên của con không?"

" Không thấy, con để quên chỗ nào sao?"

" Con cũng không biết, thôi con trễ học rồi, sau khi về nhà con sẽ tìm sau! Con đi học đây."

" Ừm đi đường cẩn thận đấy!"

" Vâng ạ! Con biết rồi."