Bước Đến Bên Anh

Chương 4: Đụng Trúng Tạ Quân Hành



Khoảng cách từ nhà cô đến trường cũng không xa nên cô quyết định tự đi bộ đến trường, như vậy sẽ tiết kiệm một chút. Cô vừa đi vừa lấy điện thoại ra để luyện nghe tiếng anh, miệng cũng lẩm bẩm theo từ vựng. Khi đến khúc băng qua đường, cô không chua ý đến nên bước đi thẳng.

Đúng lúc này Tạ Quân Hành và Diêu Hạ đạp xe đến, cậu không thắng kịp nên cả người và xe đều ngã xuống, cú va chạm này khiến đầu gối cô chảy máu, cô đau đớn tháo tai nghe nói lời xin lỗi liên tục.

" Bạn học Lưu."

" Ra là hai cậu, thực sự tôi không cố ý đâu. Xin lỗi hai người rất nhiều."

Bàn tay của Tạ Quân Hành bị chày một chút, cậu nhíu mày nhìn chằm chằm vào đầu gối đang chảy máu kia rồi nhìn đến Diêu Hạ, Diêu Hạ thấy vậy trách cứ cũng không, nhìn thấy ánh mắt của Tạ Quân Hành nhìn mình, cậu ta hiểu ý của cậu.

" Bạn học Lưu, sắp đến thời gian vào học rồi. Cậu lên xe của tôi đi."

" Như vậy không được đâu! Các cậu cứ đi trước tớ sẽ đi sau."

" Đầu gối cậu đang chảy máu cậu còn muốn đi bôn sao? Cứ lên xe đi nếu không cả ba chúng ta sẽ trễ giờ học mất!"

" Thế thì cảm ơn cậu."

" Không cần khách sáo.". Truyện Bách Hợp

Lưu Thiển Thiển lấy khăn giấy lau đi vết máu kia rồi ngồi lên xe của Diêu Hạ. Tạ Quân Hành chạy theo phía sau nhìn góc nghiêng của cậu, khoé miệng hơi nhếch lên một chút. Khi nãy đụng trúng cô, nhìn thấy cô bị thương cậu rất lo lắng nhưng chẳng dám mở miệng ra hỏi đành nhờ đến Diêu Hạ cầu cứu.

Đến cổng trường Thương Ánh Nguyệt từ chiếc xe sang trọng bước ra, vừa ra đã thu hút ánh nhìn của mọi người, cô ta mỉm cười như chào hỏi rồi tự tin bước đi, nhưng thấy hình ảnh Lưu Thiển Thiển ngồi xe với Diêu Hạ và Tạ Quân Hành, trong lòng nổi lên sự ghen ghét, tay siết chặt gốc váy nhưng miệng vẫn cười tươi.

Trong đầu không ngừng hiện lên nhiều câu hỏi:

" Sao bọn họ lại đi cùng nhau?"

" Lưu Thiển Thiển lại dám đi cùng với hai người họ?"

" Không thể nào!"

Mặc dù trong lòng rất thích Tạ Quân Hành nhưng cô ta vẫn muốn có được Diêu Hạ, không ít lần để chỗ cậu ta để kiếm cớ nói chuyện nhưng vẫn bị phớt lờ. Cô ta nghĩ chỉ có bản thân xinh đẹp mới xứng với hai người họ, nếu cô ta đồng thời dành được tình cảm của hai người họ, nhất định cô sẽ được cả trường biết đến nhiều hơn.Cô ta còn có một mục tiêu khác nữa là Sở Mạnh, chỉ có ba người là có danh tiếng của trường mới đủ xứng tầm với nhan sắc của cô ta.

Đến bãi đậu xe, Lưu Thiển Thiển nói lời cảm ơn rồi tự mình đi đến phòng y tế để rửa vết thương. Tạ Quân Hành bất giác nhìn theo bóng lưng của cô, Diêu Hạ vui mừng đi đến chỗ cậu, vẻ mặt đăm chiêu chuẩn bị phân tích cho cậu nghe.

" Cậu thích bạn học Lưu sao?"

"..."

" Ánh mắt của cậu nhìn người ta rất rõ ràng, nếu thích tớ sẽ giúp cậu một tay."

" Lắm chuyện."

Tạ Quân Hành bỏ mặt Diêu Hạ rồi bước đi lên lớp, nhìn biểu cảm trốn tránh của cậu khiến cậu ta càng chắc chắn hơn, trên đường đến lớp không ngừng bổ túc tình yêu cho cậu nghe. Diêu Hạ tự cho mình là một chuyên gia tình yêu, đang chỉ dạy cách yêu đương thì chuyển sang tôn thờ bản thân khiến cậu có suy nghĩ không muốn nhận người này làm bạn.

Lưu Thiển Thiển băng bó xong liền đi lên lớp, đi đến cửa lớp, cô vừa mở cửa lớp thì phía sau có lực kéo cặp cô lùi ra sau, cô quay người lại nhìn gương mặt thiếu niên, cô nhất thời trầm ngâm một lúc, hình như cô từng gặp người này rồi.

" Nhìn chằm chằm tôi như vậy, chắc cậu đã quên tôi rồi nhỉ?"

" Cậu là...?"

" Người hôm qua cậu cứu!"

" À nhớ ra rồi."

" Bảng tên."

" Cảm ơn cậu, thì ra nó rớt hồi hôm qua hại tớ phải chạy đi tìm quanh nhà."

" Cậu bị thương sao?"

" À tớ đi đường không cẩn thận thôi. Sắp đến giờ học rồi tớ vào lớp đây."

Thương Ánh Nguyệt luôn trông chờ cô nên vừa mới thấy cô định bước vào liền đứng dậy đi đến chỗ bàn cô, nhưng khi nhìn thấy cô bị Sở Mạnh kéo ra tâm trạng cô ta có hơi phức tạp nhìn vào hai người.

Mấy bạn học khác cũng nhìn thấy và bắt đầu bàn tán về chuyện của cô và Sở Mạnh làm cho tâm trạng cô ta càng phức tạp hơn, cô ta đành về chỗ ngồi của mình. Diêu Hạ và Tạ Quân Hành nghe tiếng bàn tán cũng nhìn theo bọn họ, thấy hai người đứng ở hành lang nói chuyện vui vẻ, cậu nhíu mày nhìn chằm chằm vào người cô.

" Sao vậy? Đừng nói với tớ là khó chịu đấy nhé!"

" Không có."

" Còn cứng miệng sao?"

Lưu Thiển Thiển bước vào đã chạm mắt với Tạ Quân Hành, cô dời mắt đến bàn tay có chút rướm máu kia của cậu, tội lỗi trong lòng dâng lên, cô bỏ qua ánh mắt của mọi người đi đến chỗ cậu, đưa miếng dán cho cậu.

" Chuyện hồi sáng tớ xin lỗi, cái này cho cậu."

" Ừm."

Tạ Quân Hành đưa tay nhận lấy miếng dán trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy cậu nhận đồ của người khác, nếu lúc trước bọn họ đem quà tặng cho cậu, một cái liếc mắt cũng chẳng thèm nhìn. Đằng này còn đáp lại lời của Lưu Thiển Thiển nữa. Đúng là một kỳ tích hiếm gặp, Diêu Hạ ngồi bên cạnh nhịn cười đến rung người, cậu ta muốn mở miệng trêu ghẹo nhưng phía dưới Tạ Quân Hành đã ra tay dẫm lên chân của cậu ta khiến cậu ta không thể mở miệng nói được câu nào, đợi khi cô về chỗ ngồi cậu mới lấy chân ra.

" Đồ ác độc, chân của tớ sắp bị cậu làm cho phế rồi đấy!"

Tạ Quân Hành không quan tâm, nhìn miếng dán trong tay cậu cẩn thận để vào túi quần của mình. Diêu Hạ nhìn một màn này liền mắng trong lòng. Thương Ánh Nguyệt và đám bạn cô ta nhìn hai người tương tác với nhau trong lòng nổi lên ghen tức, Thương Ánh Nguyệt tức giận đến nỗi rung người, nhờ có đám bạn bôi nhọ cô mới làm cho cô ta hạ giận.

Sau khi về chỗ của mình Liễu Hân nhìn gương mặt như muốn giết người của mấy bạn nữ, cô liền khều khều vào người cô. Nhận ra tính hiệu của Liễu Hân, cô mới nhìn mọi người xung quanh, những ánh mắt như muốn đem cô ra tử hình, cô không biết nên có phản ứng thế nào đây, đành giả vờ tránh ánh mắt của bọn họ.

" Có phải tớ đã làm một chuyện khiến bọn họ ghét không?"

Liễu Hân đồng cảm gật đầu liên tục.

" Haiz!"