Bước Đến Bên Anh

Chương 5: Tin Đồn



Trong tiết học đám đàn em của Sở Mạnh hiếu kì khi nhìn thấy đại ca bọn chúng đang cười vô tri khi nhìn miếng dán, chỉ cần người khác đụng trúng hay vô ý chạm nhẹ lên đều bị Sở Mạnh cho ăn đòn, còn cẩn thận phủi bụi đi. Một đám nhìn Sở Mạnh đều có chung suy nghĩ:" Đại ca của bọn họ đang yêu!"

Nhận thấy suy nghĩ của mình lệch lạc, bọn họ liền rùng mình một cái. Đối với chuyện yêu đương, Sở Mạnh luôn không bận tâm đến, cho dù được mấy bạn nữ yêu quý tặng quà thì cậu vẫn mặc kệ, còn nói bọn họ thật phiền phức.

Người ngồi gần Sở Mạnh là Nguyên Đồng, cậu ta không thể tiếp tục nhìn cảnh tượng ngây ngốc của cậu nữa nên đã lên tiếng nói nhỏ.

" Anh Mạnh! Là con gái tặng cho anh sao?"

" Sao mày biết."

" Chứ có thằng con trai nào tự mua cho mình miếng dán hoạt hình thế này đâu chứ!"

" Ừm."

" Là mỹ nữ lớp nào? tên gì? Có cần bọn em giúp một tay không?"

" Lưu Thiển Thiển, học lớp chọn 11A10."

" Haha, em có lời khuyên dành cho anh. Cô ấy và chúng ta không cùng thế giới đâu!"

Đương nhiên Sở Mạnh biết điều này, cậu không nói gì mà tiếp tục ngây ngốc nhìn miếng dán, Nguyên Đồng lắc đầu cảm thấy anh Mạnh của cậu ta thật đáng thương làm sao!

Đến giờ ăn trưa, Lưu Thiển Thiển muốn cùng Liễu Hân đi đến phòng ăn nhưng Thương Ánh Nguyệt lại đến trước chặn đường cô. Liễu Hân không muốn cùng cô ta dùng bữa nên viện cớ làm bài tập không đi nữa, Lưu Thiển Thiển thấy vậy cũng chẳng nói được câu nào cùng cô ta xuống phòng ăn.

" Thiển Thiển, lúc sáng sao cậu lại đưa miếng dán cho Quân Hành thế?"

" Lúc sáng trên đường đi học là do tớ không tập trung nên mới đụng trúng xe cậu ấy, tay cậu ấy vì thế cũng bị chầy nên tớ đưa miếng dán tiện thể xin lỗi cậu ấy."

" Thế sao? Cậu có bị thương nghiêm trọng không?"

" Không có chỉ bị trầy xước một chút thôi!"

" Thế thì tốt rồi! Thật ra tớ muốn tặng đồ cho Quân Hành, lúc trước tớ sợ cậu ấy không nhận của người lạ, nhưng lúc sáng nhìn thấy cậu ấy nhận đồ của cậu, tớ cũng yên tâm hơn phần nào. À đúng rồi, lúc vào lớp tớ thấy cậu nói chuyện với Sở Mạnh, cậu biết cậu ta sao?"

" Tớ không quen, chỉ là hôm qua tình cờ gặp cậu ta nhặt được bảng tên của tớ rồi đem trả lại thôi."

" Tớ có điều muốn nói sự thật cho cậu biết, Sở Mạnh chính là một tay đánh quyền anh, cậu ta rất ghét học tập suốt ngày chỉ thích đánh nhau, nếu chọc cậu ta giận, cậu ta sẽ đánh luôn con gái đấy. Tóm lại cậu ta là đầu gấu của trường, chúng ta không thích hợp làm bạn với cậu ta đâu."

Lưu Thiển Thiển nghe thấy thân thế thực sự của Sở Mạnh có chút hoảng sợ, cô tự dặn dò bản thân nhất định sẽ không đắc tội đến anh lớn của trường này đâu.

Những lời của Thương Ánh Nguyệt nói, Sở Mạnh và đàn em của cậu đều nghe rất rõ. Cậu nhìn vẻ mặt đang sợ hãi mà tỏ ra bản thân không sao của Lưu Thiển Thiển, biểu cảm thú vị khiến cậu nhịn cười không được. Nghe được tiếng cười phía sau lưng Thương Ánh Nguyệt chột dạ, cả hai đều quay lại nhìn phía sau.

" Sở Mạnh."

" Cậu nói rất đúng, chúng ta không thích hợp làm bạn. Nhưng mà người như cậu tôi cũng chẳng muốn đứng cùng một chỗ đâu, cho nên đừng tự tin thái quá."

" Cậu..."

" Lưu Thiển Thiển chúng ta cùng ăn cơm thôi."

" Chúng em chào chị dâu."

Lưu Thiển Thiển mở to mắt nhìn Sở Mạnh nắm tay cô bước đi bỏ mặc Thương Ánh Nguyệt đang tức xì khói bên cạnh. Đám đàn em của cậu thì vô cùng hả hê, khi đi ngang cô ta còn châm dầu vào lửa. Cô nghe được hai tiếng "chị dâu" liền đỏ mặt muốn thoát khỏi bàn tay kia, nhưng cậu nắm quá chặt.

" Cậu mau buông tôi ra đi."

" Anh Mạnh và chị dâu cứ ngồi ở đây, bọn em sẽ đi lấy cơm cho hai người."

" Ơ khoan đã..."

" Thương Ánh Nguyệt không đơn giản như cậu nghĩ đâu!"

" Cậu đừng nói xấu cậu ấy! Dù gì chúng tớ là bạn với nhau."

" Cậu chỉ là nạn nhân của cô ta thì có."

" Nạn nhân."

" Sau này cậu sẽ hiểu. Nếu người nào ức hiếp cậu thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp cậu xử bọn chúng."

" Ờ...ờ."

Thương Ánh Nguyệt ngồi cùng đám bạn của mình, nhìn những bình luận ác ý nổi lên cô ta thầm mừng. Cơn tức khi nãy cũng được xoa dịu một chút. Không ngờ cô chỉ là một người bình thường từ tỉnh lẻ đến đây học chỉ trong 2 ngày đã có thể thân thiết với 3 nam thần trong trường, trong khi đó cô ta cố gắng đủ mọi cách từ năm sơ trung vẫn không gây ấn tượng được với ba người họ.

Một lúc sau, bọn họ cũng đem lại phần cơm giúp cô, sau khi tiếp xúc cô cảm thấy bọn họ cũng không đáng sợ như lời của Thương Ánh Nguyệt nói, bọn họ rất vui tính còn kể chuyện vui cho cô nghe. Lần đầu cô mới thấy thoải mái thế này, Sở Mạnh nhìn thấy cô ăn ít nên đã gắp phần của mình sang cho cô.

" Không cần đâu, nhiêu đây tớ đã no rồi."

" Người cậu đã ốm như bộ xương khô rồi còn muốn giữ dáng sao?"

" Tớ cũng có da có thịt, nhìn đâu giống bộ xương như cậu nói đâu."

" Nhiều lời thế, mau ăn đi nếu không ông đây lập tức đút cho cậu ăn."

" Không...không cần, tớ tự ăn."

" Ngoan lắm."

Sở Mạnh hài lòng xoa đầu cô, mặc dù thoải mái khi tiếp xúc với cậu nhưng cô vẫn sợ cậu tức giận sẽ đánh người nên đành ngoan ngoãn ngồi ăn.

Rất nhanh tin tức của cô và Sở Mạnh đều lên diễn đàn của trường, các fan của cậu không ngừng chửi mắng cô, còn có một số người thì đứng ra bảo vệ cô, nói hai người rất đẹp đôi. Diêu Hạ nhìn thấy bức ảnh liền đưa ngay cho Tạ Quân Hành nhìn.

" Cậu nói xem hai người đó rốt cuộc có quan hệ gì?"

" Ơ cậu đi đâu thế?"

Tạ Quân Hành không nói không rằng đi một mạch đến phòng máy tính của trường, vì một học sinh giỏi nên rất được lòng tin của thầy cô, cậu dễ dàng vào trong sử dụng máy. Sau một loạt thao tác, cậu đã thành công đăng nhập vào bài viết rồi xoá chúng đi. Những tài khoản mắng chửi cô đều được anh hack và xoá đi.

Tạ Quân Hành rất có thiên phú về công nghệ thông tin nên chỉ mất mấy phút các bài trên diễn đàn đều bị xoá đi, các chủ bài đăng ngầm hiểu cũng chẳng dám đăng cái khác lên sợ sẽ mất nick.

Tạ Quân Hành nhìn bức hình trên mang hình của cô rồi tự nhẩm: " Tiểu Thiển Thiển." Cậu không biết, cô còn nhớ đến người bạn năm đó hay không?