Bước Đến Bên Anh

Chương 6: Quá Khứ : Tạ Quân Hành Bị Bắt Cóc



Thật ra mẹ Lưu làm giúp việc nhà Tạ Gia, ba mẹ Tạ lúc đầu nhìn thấy bà liền nhận ra bà chính là ân nhân của mình năm xưa. Lúc Tạ Quân Hành 7 tuổi, gia đình có xảy ra biến cố lớn về tập đoàn, những đối thủ cạnh tranh vì muốn có hợp đồng lớn của Tạ Thị nên đã bắt cóc cậu để uy hiếp.

Tạ Quân Hành nhanh trí đợi khi bọn bắt cóc không chú ý đến mình liền bỏ chạy, cậu không biết ở đây là ở đâu nên đã chạy lên một chiếc xe ngồi trong gốc để trốn đi. Chiếc xe đó rời khỏi thành phố càng xa, người lái chính là ba Lưu ông cùng đồng nghiệp đi giao hàng. Không biết chiếc xe đó chạy đến đâu, cậu cảm thấy rất buồn ngủ nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Về đến xưởng kho, ba Lưu đang sắp xếp đồ đạc trên xe thì thấy một cậu bé đang nằm co ro một chỗ rất đáng thương.

" Ở đây có đứa bé này!"

Cả đám công nhân nghe thấy ba Lưu nói liền chạy đến xem tình hình, nghe được tiếng xì xầm bên tai, mí mắt hơi mở ra nhìn xung quanh. Nhìn thấy có rất nhiều người nhìn mình, Tạ Quân Hành sợ hãi rút vào trong hơn.

" Cậu bé đừng có sợ, ta giúp con liên lạc với người nhà, con có nhớ số của ba mẹ không?"

Tạ Quân Hành im lặng một lúc thì lắc đầu, một người khác lên tiếng để báo cảnh sát giải quyết việc này. Đợi cảnh sát đến, ba Lưu đã đưa tay đỡ cậu ra ngoài, nhìn bàn tay to lớn giống y hệt ba của mình, cậu chậm rãi đưa bàn tay bé nhỏ của nắm lấy tay của ông.

" Con có đói bụng không?"

Tạ Quân Hành tiếp tục im lặng và gật đầu, thấy vậy ba Lưu để cậu ngồi xuống ghế bản thân thì tìm đồ ăn cho cậu. Mấy người khác cũng đi làm việc của mình để nhanh chóng về sớm với vợ con.

" Bé con mau ăn cái này đi."

Ba Lưu nhìn cách ăn mặt của cậu, cũng dễ nhìn ra cậu không ở nông thôn. Sợ cậu lạnh nên đã cởi áo khoác đắp lên người cậu, đợi một lúc thì cảnh sát đến, sau khi lấy được thông tin cần thiết muốn dẫn cậu đi, nhưng cậu lại nắm chặt tay ba Lưu không buông. Hết cách, cảnh sát đã nhờ ba Lưu đưa cậu về nhà trông coi.

Về đến nhà, ba Lưu cẩn thận nắm tay cậu vào trong. Nhìn căn nhà cũ kĩ nhưng bên trong lại ấm áp hoàn toàn, đó là cảm nhận của cậu. Nghe dược tiếng động bên cửa, Lưu Thiển Thiển liền chạy ra ngoài đón ba Lưu.

" Ba đã về rồi ạ!"

" Bảo bối của ba, ba nhớ con lắm đấy!"

" Ba ơi hôm nay con được cô giáo khen là thông minh đấy!"

" Thiển Thiển nhà ta lúc nào cũng thông minh cả."

Tạ Quân Hành đứng một bên nhìn hai người, cậu cảm thấy họ đúng là một gia đình hạnh phúc, cậu cũng có một gia đình như vậy nhưng khi ba Tạ có dự án lớn, công việc cũng nhiều hơn. Cậu rất ít ăn tối cùng ba của mình, nên khi thấy hai người cậu vô cùng ngưỡng mộ. Mẹ Lưu lúc này cũng từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy cậu bà tò mò hỏi ba Lưu.

" Đứa bé này là con ai thế?"

" Thằng bé tên là Tạ Quân Hành, là người thành phố, không may bị bắt cóc, tôi cũng chẳng hiểu sao thằng bé lại chui vào xe chở hàng từ khi nào. Lúc đến xưởng sắp xếp đồ trên xe mới phát hiện ra, tôi có báo cảnh sát rồi, thằng bé không chịu theo họ nên bọn họ nhờ chúng ta chăm sóc."

" Bé con, ta tên là Liêu Vĩ Cầm. Ta giúp cháu rửa tay rồi chúng ta cùng ăn tối nhé."

" Tớ tên là Lưu Thiển Thiển. Rất vui được gặp cậu."

Lưu Thiển Thiển nghe ba Lưu nói nữa hiểu nữa không, cô nhảy xuống từ người ba Lưu đứng trước mặt cậu rồi giới thiệu bản thân.

" Mẹ ơi, để con dẫn bạn đi rửa tay được không ạ?"

" Được chứ."

Trong nhà không có đồ của bé trai nên mẹ Lưu đã đi mượn hàng xóm kế bên. Lưu Thiển Thiển vừa dắt tay cậu vừa kể chuyện cho cậu nghe, miệng nhỏ cứ chu lên nói không ngừng nghỉ. Cô không ngần ngại người mới quen mà kể hết bí mật hồi nhỏ của mình cho cậu nghe. Những chuyện lúc nhỏ của cô đúng là khiến cậu mở mang tầm mắt, rất buồn cười.

" Cậu mau vào trong tắm rửa đi, đồ mình để ở đây cho cậu."

" Cảm ơn cậu."

 Lưu Thiển Thiển ngồi chống cằm trước cửa phòng tắm, cô sợ khi cậu khi ra lại không biết đường nên đành ngồi chờ. Khi đôi mắt muốn nhắm lại thì cánh cửa đã mở ra, hau người liền đi đến phòng ăn để dùng bữa. Ba mẹ Lưu không ngừng gắp thức ăn cho cậu khiến cô ngồi bên cạnh có ghen tị nhưng khi nghĩ đến cậu đã bị bắt cóc bởi người xấu nên rất đáng thương, cô bắt trước ba mẹ Lưu gắp thức ăn cho cậu.

" Cảm ơn."

" Cậu ăn nhiều vào, mẹ tớ nấu ăn rất ngon đấy!"

Dùng bữa xong xuôi, vấn đề chỗ ngủ khiến ba mẹ Lưu đau đầu. Lưu Thiển Thiển lại nhanh trí nói với họ, để cho cậu cùng ở phòng với cô. Hai người nghĩ như vậy cũng được, sau khi nhận được lời đồng ý, cô hí hửng kéo cậu lên phòng của mình, còn bày nhiều đồ chơi xếp hình cho cậu chơi.

" Cậu là người bạn đầu tiên vào phòng mình đấy. Sau này tớ sẽ gọi cậu là A Hành."

" Vậy tớ sẽ gọi cậu là Thiển Thiển."

" Chúng ta cùng chơi nào!"

Chơi một lát thì cả hai đã không thể trụ được cơn buồn ngủ ập tới. Cả hai đành dẹp đồ chơi sang một bên mà nằm ngủ, tuy không kén chỗ ngủ nhưng cậu không thể nào vào giấc được. Cậu nhìn cô đã ngủ say bên cạnh, miệng còn chép chép vài tiếng khiến cậu bật cười, sợ đánh thức cô nên chỉ lấy tay bụm miệng lại cười. Cậu còn lấy tay chọt vào má phúng phính kia nữa, cảm giác mềm mại rất thích, phá cô một lúc cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Nữa đêm ba Lưu sợ cậu không quen chỗ ngủ nên đã vào phòng cô, nhìn thấy cậu ngủ ngon như vậy, ông cũng yên tâm hơn rồi. Ông đi lại đắp lại chăn cho hai người rồi mới đi ra ngoài.