Cá Bơi

Chương 10: Loài ký sinh



Editor: Mini

Beta: Min

“Tiểu Từ, con ngủ chưa?” Giọng nói của mẹ Chu ở ngoài cửa vang lên.

“Vẫn chưa, mẹ vào đi.” Cô ngồi dưới đèn bàn chép lại công thức Toán học, ngẩng đầu lên nhìn bà một cái.

“Có chuyện gì mẹ nói nhanh đi, con còn phải chuẩn bị bài lâu lắm.”

“Vậy con dừng lại trước đi đã, mẹ muốn nói chuyện phiếm với con một hồi.” Chu Yến Thanh nghiêm nghị nói.

Chu Từ buông bút xuống nhìn bà, “Mẹ nói đi.”

“Vậy mẹ vào thẳng vấn đề, có phải con yêu sớm rồi đúng không?”

Nhất thời trong đầu đều tràn ngập sự sợ hãi và xấu hổ, làm cho cô không biết phải trả lời như thế nào.

“Sao mẹ lại biết được?”

“Nếu như ngay cả chuyện này mà mẹ còn không nhìn ra được, thì mẹ đã không phải là mẹ đẻ của con rồi. Mẹ biết, con oán con giận mẹ đem con cho bà ngoại nuôi, hễ có chuyện gì cũng không với mẹ, đến lúc mẹ muốn hiểu rõ con hơn thì thấm thoát con đã trưởng thành mất rồi, là mẹ gieo gió ắt phải gặt bão thôi, mẹ tự nguyện. Nhưng mà Chu Từ à, mẹ biết con tự có suy nghĩ của mình, thế nhưng con cũng chỉ mới mười bảy thôi, mẹ bắt buộc phải nói với con chuyện này, dù cho con có khó chịu có oán hận mẹ đi chăng nữa.

Ngẫm lại mà nói, cho dù con thật có thể cân bằng giữa tình cảm và việc học, nhưng chờ đến khi các con lên đại học, đối mặt với thế giới rộng lớn ngoài kia, con sẽ phải quyết tâm đến chừng nào mới có thể bên nhau đây chứ, gia cảnh của cậu học sinh kia mẹ cũng biết ít nhiều, không phải mẹ giữ quan niệm môn đăng hộ đối gì, mà là tầng lớp và địa vị của hai đứa cách nhau quá nhiều, chờ đến khi hai con đối mặt với hiện thực xã hội sẽ sinh ra không ít thì nhiều mâu thuẫn mà thôi.

Bây giờ mẹ nói với con nhiều như vậy, khẳng định con sẽ nghĩ là suy nghĩ của mẹ lạc hậu, vậy mẹ hỏi con một vấn đề đơn giản nhất thôi, con thật sự có thể cân bằng giữa tình cảm và việc học ư? Con cứ suy nghĩ thật nghiêm túc về vấn đề này, mẹ vẫn có thể dành chút tiền để con du học, nhưng mà Chu Từ, con hãy suy nghĩ cẩn thận về tương lai mình, và cả tương lai của cậu nhóc kia nữa. Mẹ không phải ép hai đứa chia tay, nhưng con phải suy nghĩ thật kỹ.”

Nước mắt của cô sớm đã không cách nào kiềm chế được nữa, “Đúng vậy đấy, Chu Yến Thanh, mẹ có tư cách gì nói với con về chuyện này chứ, chẳng phải lúc đó chính mẹ cũng như thế sao, nếu không thì con từ đâu mà có đây hả, bây giờ không phải mẹ đang bám víu vào kẻ có tiền để được làm phu nhân nhà giàu như chính mẹ mong muốn sao, trên thế giới này, người không có tư cách giáo dục con nhất chính là mẹ đấy.”

“Cũng bởi vì con đường mà mẹ đang đi này là sai lầm, vậy nên mẹ mới không hề muốn con lại dẫm trên vết xe đỗ đó đó!” Bà điên cuồng thét lên lớn tiếng.

Qua thật lâu sau vẫn không một ai nói tiếp nữa, cả căn phòng nhỏ chỉ nghe được tiếng nức nở của hai mẹ con, mẹ cô phá bỏ cục diện này trước, “Con tự mà suy nghĩ lại đi, đi ngủ sớm một chút.” Nói xong liền rời đi.

Đêm đó không biết Chu Từ nghĩ đến mấy giờ mới đi ngủ, chỉ là sáng sớm hôm sau đầu cô đau như búa bổ, đôi mắt sưng to như hai quả đào, Đường Hiểu Thiên còn hỏi cô có phải vì học Toán mà thành thế này không, cô lại cũng muốn như thế lắm đấy.

Chu Từ suy nghĩ cả một ngày, dựa vào cái gì mà tình yêu và các nhân tố khác phải kè kè bên nhau vậy chứ.

Có lẽ sẽ thật lâu thật lâu sau này, chúng ta mới có thể hiểu được, nếu yêu chỉ đơn thuần là yêu, thì làm sao nó có thể mong manh dễ vỡ đến nhường này cơ chứ, tình yêu có thể bị quật ngã bởi bất cứ thứ gì, chỉ khi mà nó kết hợp cùng với tiền tài, huyết thống máu mủ thì mới có thể kiên cố không gì có thể phá vỡ được, nhưng khi đó ta cũng chợt phát hiện ra được rằng thì, à, hóa ra yêu là loài ký sinh.

***

Ngày hôm sau khi đến trường, cô viết một lá thư nhờ Tào Hân đưa cho Khổng Tây Khai giúp mình.

“Thời buổi gì rồi, còn có vụ viết thư tình này nữa cơ à.”

Chu Từ chỉ có thể cười gượng vài cái, ai đưa thư tình mà lại khổ sở như cô này không cơ chứ.

Chỉ có vài dòng chữ ngắn ngủn nhưng cô lại viết đến tận hừng đông:

“Khổng Tây Khai, em rất thích anh.

Thế nhưng điều đó khiến thể xác và tinh thần em mệt mỏi quá.

Trong cả quá trình yêu anh em luôn tự hỏi rằng, khi tình yêu này bước vào con đường nhạt nhòa hờ hững rồi, liệu em có đủ dũng khí để đi cùng anh trên con đường mà chúng ta không thể biết được đích đến của nó là gì hay không, có thể anh nghĩ rằng bản thân có thể giữ vững được sức mạnh để không ngừng tiến tới, nhưng em thì quyết định dừng lại, vì em đã suy nghĩ rất lâu, mới phát hiện hóa ra mỗi người đều có một thế giới khác nhau, từ góc nhìn của anh, hoặc là anh đã trải nghiệm biết bao thế giới, hoặc giả anh bước qua một thế giới khác, thì đến cuối cùng anh vẫn sẽ bị hút về lại thế giới vốn thuộc về anh mà thôi.

Ngay bây giờ kết thúc là tốt nhất.

Chu Từ.”

Cô còn nghĩ rằng bọn họ sẽ không như thế, hóa ra cũng phải rơi vào kết cục máu chó như phim truyền hình tám giờ tối, tình yêu chưa được bao lâu đã bị ngăn cấm rồi chặt đứt, làm cho cô hiểu thấu nỗi đau này mang tên là yêu, cũng có lẽ là yêu thì phải đau.