Thông tin truyện

Cá Bơi

Cá Bơi

Thể loại: , ,

Nguồn: Minchubs.wordpress.com
Trạng thái: Full
Đánh giá: 6.3/10 từ 7 lượt
Thể loại: Hiện đại, thanh xuân vườn trường (một ít), sạch sủng sắc (18+), ấm áp, HE
Bìa: Manh Manh, Táo
Convert + Raw: Reine Dunkeln
Biên tập: Min
Vai chính: Chu Từ, Khổng Tây Khai

Văn án

Chu Từ và Khổng Tây Khai, hai người có vẻ chẳng mấy liên quan, cũng chẳng có gì tương đồng, nhưng lại cứ thế mà tình cờ gặp nhau, lại ở bên cạnh nhau.

Khổng Tây Khai cảm thấy Chu Từ kì lạ, Chu Từ cảm giác Khổng Tây Khai có gì đó u uất, lạc lõng, lại có vẻ tràn đầy hấp dẫn.

Lần đầu gặp nhau,

Chu Từ hệt như một tên hề đi nhầm sân khấu, còn Khổng Tây Khai chính là Hoàng tử bé của tinh cầu B612, anh mặc chiếc áo khoác màu xám ngồi trên ghế salon nhìn cô, đôi mắt to như cờ nhảy với con ngươi đen nhánh long lanh, miệng hơi mím và khóe môi vểnh lên, tựa như một chú mèo xám u buồn.

Lần thứ hai gặp lại,

“Đây là cá Khổng Tước mà tớ nuôi, không cẩn thận bị no chết, tớ định đem nó đến bãi đất gần hồ nhân tạo cạnh công viên đối diện chôn.”

“Hả? Tại sao phải chôn cạnh hồ?”

“Thì tớ đâu thể cho nó xuống ống cống thoát nước được.”

Sau này ở bên nhau, cô bèn hỏi,

“Em có thể hỏi anh chuyện này được không?”

“Hửm? Chuyện gì?”

“Thì là trước kia, tại sao anh lại thích em vậy?”

“Vì thấy em kì lạ lắm, nào có ai chôn cá xuống đất đâu chứ.”

“Anh mới kì lạ ấy.” Cô làm vẻ như muốn véo anh, “Em hỏi nghiêm túc đấy, anh không thể trả lời em một cách nghiêm túc sao?”

“Nhưng đó là đáp án của anh mà, vì em rất kì lạ.”

Chu Từ nhụt chí, quả nhiên mồm chó thì không thể mọc ngà voi được mà.

“Ai quy định yêu phải có lí do, em đứng ở nơi đó vừa lúc anh nhìn thấy em, có thể đối với người khác thì em chỉ đơn giản là một cá thể trong ngàn vạn con người, nhưng với anh, em chính là độc nhất vô nhị.”

Lần khác nữa, cô lại hỏi,

“Khổng Tây Khai, sau này anh muốn đi đâu? Ý em là tương lai ấy, anh biết mà.”

“Em đi đâu anh sẽ theo đó.”

“Em hỏi nghiêm túc đấy, Khổng Tây Khai, anh cũng biết em sẽ không ở lại Bắc Kinh. Mà người thân của anh, bạn bè của anh đều ở Bắc Kinh cả, vả lại…”

“Nhưng không có em.”

“Chu Từ, câu tiếp theo có phải em định nói, em sẽ cho anh một bảo vật vô giá, mang tên tự do?”

“Vậy thì tốt nhất em đừng nói ra, vì anh sẽ đau khổ.” Gió biển thổi tóc anh rối xù, trong lòng cô không rõ đấy là sự dịu dàng hay một cảm xúc nào đó không tên, tóm lại rất hoảng loạn và rối tung cả lên.

Bình luận truyện