Cá Bơi

Chương 29: Bướng bỉnh



Editor || Beta-er: Min

Sau khi từ Canada quay về mối quan hệ của bọn họ bỗng trở nên thật kỳ quái, nếu có thể gặp mặt cãi nhau một trận rồi khóc thét lên rồi hòa hảo thì cũng không đến mức quỷ dị thế này, hiện tại ai cũng như người bệnh không muốn nuốt hơi cuối cùng này vào người, tựa như con cá bị trôi dạt lên bờ khi thủy triều rút.

Trạng thái này kéo dài đến tận khi nghỉ đông.

Chu Từ quyết định ở nhà ôn thi, cả kì nghỉ đông cửa lớn còn không thèm đi ra, vùi mình trong phòng đọc sách, Tào Hân hẹn cô ra ngoài chơi, sau khi bị cô từ chối liền chê ni cô còn có cuộc sống phong phú hơn cô nữa, cô lại cảm thấy như thế cũng đúng lắm.

Đêm cuối của năm cũ, đang ở bên ngoài mua bánh chẻo về nhà, không ngờ rằng sẽ nhận được điện thoại của Khổng Tây Khai dọa cho cô nhảy dựng lên, lại nói cũng đã rất lâu rồi chưa được nghe thấy giọng nói của anh, quả thật đôi chút xa lạ.

“Bây giờ em có nhà không, anh ở dưới lầu nhà em, có thể xuống đây nói chuyện một lát được không?”

“Em đang đi ra ngoài mua đồ, sẽ về ngay thôi, anh chờ em chút.”

Cước bộ không tự giác mà nhanh hơn, nhìn thấy anh đứng dưới ánh đèn đường, bóng dáng kéo dài như que diêm, khoác cái áo màu đen.

So với lần gặp trước kia thì giờ anh có hơi gầy đi.

Vừa gặp lại không biết nên nói gì cho phải, cô thầm nghĩ rằng: Xem xem ni cô ngoài cuộc sống phong phú hơn cô, chắc chắn cũng biết ăn nói hơn cô.

“Chu Từ ơi…Chu Từ?”

“A?”

“Em nghĩ, em muốn gì thế hử?”

“Ni cô…à không, không phải, không muốn gì cả.”

Anh thở dài thườn thượt, chuẩn bị đối phó với cô nàng cứng đầu như đá này.

“Chu Từ à, rốt cuộc em đang suy nghĩ gì thế?”

Cô biết câu này anh nói hiện là có ý gì, suy nghĩ biết bao nhiêu là giả thiết, đến khi đứng trước mặt anh lại một chữ cũng không nói thành lời.

Trogn khoảng thời gian này cảm nhận được quá trình thích anh cũng là quá trình đánh mất chính mình, mỗi ngày đều chờ đợi tin tức từ anh, tìm tất cả những thông tin về anh, hận không thể tìm ra hết thảy những dấu vết của mấy bạn nữ quen anh để lại, chờ đến khi khôi phục lại lý trí lại cảm thấy bản thân thật buồn cười.

“Suy nghĩ, em mệt mỏi quá.”

Mỗi ngày đều cầm lấy hết thảy mọi sinh hoạt cuộc sống của anh không chịu buông tay, thật sự quá mệt mỏi.

“Chu Từ à, em cho rằng anh không mệt sao?” nhìn đôi con ngươi anh hằn những tơ máu đỏ rực, biết anh thật sự tức giận rồi, nhưng mất đi một người và đánh mất bản thân mình, thì cái sau rõ đáng sợ hơn rất nhiều.

“Chúng ta trước cứ tách nhau ra một đoạn thời gian bình tĩnh chút đi.” Tiếng theo miệng ra, cảm giác máu chảy trong lòng còn lạnh hơn so với bên ngoài.

Anh thật lâu không lên tiếng, cuối cùng thật khẽ thật nhẹ nói ra một câu: “Chu Từ à, em sao lại ích kỉ đến vậy chứ.” Rồi quay đầu rời đi.

Con sao lại ích kỉ đến vậy, đây là câu mà cô vẫn thường hay nghe mẹ nói với mình, những lời này cùng với sự tự ti vẫn luôn đá thẳng vào cô một cú, và cũng biến thanh căn bệnh tật theo cô suốt đời mà chẳng thể nào chữa khỏi.

Đối với tình yêu cô chỉ gói gọn trong những câu chuyện thần thoại Anderson, Anderson thật tàn nhẫn, nàng tiên cá cắt đứt đầu lưỡi, chịu đao nhọn đầy người vẫn không thể chiếm được tình yêu của hoàng tử, bởi vậy cô ấy không hề cầu xin thương xót gì mà cầu xin người thông qua ái tình trao trả cô ấy linh hồn.

Nói về ích kỷ, cô lại nhớ đến Anderson.

Có lẽ cô có thể như trước kia uống rượu say rồi chạy đi tìm anh như lần trước, nói với anh rằng cô không muốn rời xa anh chút nào, chỉ là lúc nhing anh rời đi, nhìn thấy bóng dáng anh như vậy, lại cảm thấy mình chưa từng cách xa anh như vậy, cô không có tư cách làm người ta thương tổn đầy mình, lại đến cầu người ban ơn tha thứ cho cô lần nữa.

Còn nhớ rõ lần đầu gặp anh, cảm thấy anh chẳng khác nào một chàng vương tử nhỏ, thiện lương và hồn nhiên của anh, cô không còn sức lực đón nhận, chỉ khi nào cô thẳng thắn và tự tin rồi, mới có thể thẳng lưng đứng cạnh anh.

Sigmund Freud từng nói: “Người nội tâm, đã muốn sống, cũng muốn chết. Chúng ta đã theo đuổi ánh sáng, cũng truy đuổi hắc ám. Chúng ta đã khát vọng yêu, thì đôi khi cũng sẽ tự tay ta hủy hoại yêu. Trong lòng con người luôn có một mảnh đêm đen hoang vu, lưu lại cho cho mình một bóng tối tĩnh mịch.”

Hơn hai mươi tuổi, cô đã quen được một người tựa như mùa hè vậy, ẩm ướt, sôi động, bồng bột. Để khi anh đi rồi, mùa hè vẫn cứ tiếp diễn như thế, chỉ là không còn được gặp qua một người nào như vậy nữa.