Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 10



Không biết là do cái nhìn phiến diện của cô với Trì Nghiên hay gì, cô luôn cảm thấy Trì Nghiên nói cái gì cũng giống như đang cười nhạo mình.

Thấy thể diện sắp mất, cho dù lúc này còn đang sốt, cô cũng phải đấu lý với Trì Nghiên một trận.

“Sao anh lại biết em chưa từng yêu đương? Trước đây anh từng quen biết em hay gì? Điều tra em?”

“Hồi nhỏ lúc đi học em từng kéo tay anh đẹp trai chia sẻ que cay, không biết lúc đó anh còn chơi trốn tìm ở đâu đó ấy.”

Tần Thời Dụ không biết mình bị sốt đến mơ màng hay thế nào, lúc này cô lại không thấy khó chịu, ngược lại chỉ muốn nói chuyện.

Nhưng cô không biết lúc này mình giống như con ngỗng nhỏ gấp gáp trong mắt Trì Nghiên.

Hai mắt trừng lên, cổ đỏ ửng, giọng ồm ồm tranh luận với anh, giống hệt đứa trẻ nhỏ.

Trẻ con.

Trì Nghiên cười một tiếng lười biếng.

“Tần Thời Dụ, anh lớn hơn em hai tuổi.”

Con ngỗng nhỏ nghe thấy câu này thì chỉ ngây ra vài giây, cả người lại tràn trề sức ngỗng, định xoay chuyển cục diện.

“Ai nói người lớn tuổi hơn thì có kinh nghiệm yêu đương phong phú hơn chứ.”

Nói rồi, Tần Thời Dụ cười xấu xa.

“Giống như có người, từ hồi mẫu giáo đã được mấy bạn nam theo đuổi rồi. Mà có người thì, hai mươi tám tuổi ngay cả ngón út của con gái cũng chưa từng chạm vào…”

Có lẽ vì đang sốt, cô lớn mật hơn thường ngày, nói ra những câu này cũng không phát hiện có gì không đúng, vẫn là bầu không khí đang yên tĩnh làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Xong rồi.

Hình như cô ám chỉ quá rõ ràng rồi…

Tần Thời Dụ không biết bản thân vừa giằng co vừa kìm chế như thế, lúc này khi nhìn thấy gương mặt đã lạnh đi hẳn của Trì Nghiên, cô lập tức ngậm miệng, thuận tay lấy một cuốn tạp trí trên cái bàn nhỏ, giả vờ đang đọc chăm chú.

Đó là một cuốn tạp chí tài chính, thường ngày cô không có hứng thú gì với phương diện này, chỉ muốn làm một con sâu gạo vui vẻ, vậy nên khi nhìn thấy một bài báo đầy thuật ngữ chuyên ngành thế này, da đầu cô bắt đầu tê rần.

Cô chau mày, không phải vì xem nghiêm túc gì cả, mà là vì thực sự xem đến hoa mắt choáng đầu, lại không dám đặt xuống.

Sợ khi vừa đặt xuống, Trì Nghiên nhìn thấy gương mặt này của cô lại bị chọc giận, nắm cổ cô hỏi tại sao lại chọc trúng nỗi đau của thiếu nam lớn đùng ngây thơ hai mươi tám tuổi.

Cô thực sự không cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của Trì Tiểu Nghiên, chỉ là không quản được cái miệng này của mình mà thôi.

Tần Thời Dụ ôm lấy cuốn tạp chí, giơ nó lên cao hơn một chút, che kín gương mặt mình.

Cô chau mày, liên tục tán thưởng chuỗi kiến thức tài chính đối với cô như ngôn ngữ ngoài hành tinh này.

“Ừm, cái này có đạo lý.”

“A, hóa ra là như vậy.”

“Trời ạ, người này lợi hại quá!”



Tần Thời Dụ tự nhận bản thân diễn rất nhập tâm, suýt nữa lừa luôn được chính mình, sao lại không lừa được Trì Nghiên chứ…

Một giây sau Trì Nghiên đã giơ một tay ra, kéo cuốn tạp chí cô cầm xuống, để lộ ra một nửa gương mặt.

Cô vừa ngẩng đầu đã chạm phải tầm mắt tìm tòi nghiên cứu không hề che giấu của Trì Nghiên, nhất thời cô còn phỏng đoán có phải trong mắt mình ánh lên ánh sáng tinh anh không mới làm anh nhìn cô như vậy.

Mà Trì Nghiên chỉ lạnh lùng cười một tiếng,

“Hạ sốt nhanh vậy sao?”

“Có sức để tranh luận, có sức để đọc báo rồi?”

“Vậy em nói thử xem, học được cái gì rồi?”

Tần Thời Dụ: …

Học được cách giả danh trí thức trước mặt anh có tính không?

“Học được…”

Tần Thời Dụ do dự một chút, cố gắng nhớ lại ngôn từ ngoài hành tinh vừa đọc được.

“Học được… Làm thế nào để xây dựng được doanh nghiệp gia tộc hưng thịnh lâu dài?”

May mà cô có trí nhớ tốt, có thể miễn cưỡng moi được vài chữ cái có ấn tượng từ trong đầu.

Trì Nghiên nghiêng người tựa lên cái bàn nhỏ, một tay đút túi, lười biếng mà vô lại.

Anh hứng thú nhìn chằm chằm Tần Thời Dụ, nghe cô nói xong câu đó thì cười ra một tiếng trầm thấp.

“Doanh nghiệp gia tộc, em có không?”

Tần Thời Dụ suýt nữa thì trợn trắng mắt, tên Trì Nghiên này, sao lại độc như vậy!

Chỉ anh mới có chỉ anh mới có được chưa!

Tần Thời Dụ mạnh mẽ nín nhịn cục tức trong lồng ngực, tốt nhất vẫn là giả vờ cười cười: “Em không có, nhưng không phải anh có sao.”

Trì Nghiên nâng mí mắt lên nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, dưới cằm có vài cọng râu ánh lên màu xanh.

Tần Thời Dụ cảm thấy ánh mắt anh có giấu sát khí, giống như đang nói: “Em còn nhớ thương đến cả doanh nghiệp nhà anh sao?”

“Không không không, anh đừng nghĩ quá nhiều, ý của em là, em cảm thấy chủ đề này rất hữu dụng đối với anh.”

“Anh nghĩ mà xem, tuy rằng nhà họ Trì anh nhà to nghiệp lớn, ở Giang Thành cũng chẳng có mấy nhà có thể so với các anh. Nhưng mà ấy, bốn chữ “hưng thịnh lâu dài” mà người ta nói rất kỳ diệu, nhà họ Trì các anh có nền móng lâu đời như vậy rồi, cũng không thể đến đời anh lại…”

Tần Thời Dụ lại mắc cái bệnh hễ kích động là nói năng không kiêng nể gì, may mà lần này cô kịp thời phanh lại.

“Không, ý của em là mặc dù anh là một thiên tài kinh doanh, ánh mắt cay độc, quyết sách quả đoán, nhưng con người luôn phải cẩn thận một chút, chuẩn bị nhiều hơn một chút, ngộ nhỡ một ngày nào đó có điều ngoài ý muốn xuất hiện còn có thể kịp thời đứng vững.”

Nói rồi, cô trải phẳng quyển tạp chí trên tay, chỉ vào trang đó, bắt đầu một đợt bịa chuyện bừa bãi mới.

“Em đã xem xong cho anh rồi. Anh nhìn trang này xem, ví dụ mà nó kể kích động lòng người biết bao.”

“Anh xem hai bố con này, bố là Trình Vận Thời, tiếp nhận gia nghiệp có lịch sử trăm năm từ trong tay bố, hơn nữa còn đuổi kịp trào lưu của thời đại, sát phạt quyết đoán, kế thừa sản nghiệp gia đình không được mấy năm đã trở thành nhà giàu nhất Hòe Thị.”

“Con của Trình Vận Thời, Trình Thuật Lâm, lúc vừa tiếp nhận công ty từ tay bố, ông ấy cũng không được mọi người xem trọng, cảm thấy nhà họ Trình có thể sẽ ngày càng lụi bại, ai biết được dưới sự dẫn dắt của vị Trình Thuật Lâm này, nhà họ Trình phát triển càng ngày càng tốt, sản nghiệp có liên quan càng ngày càng nhiều, xưng vương một phương đấy.”

“Em nghĩ anh nên đọc thật kỹ câu chuyện của bọn họ, hấp thu kinh nghiệm của tiền bối, sau này nhà họ Trì phải dựa vào anh rồi, nhiệm vụ nặng nề mà đường còn dài… Trọng trách trên vai anh phải nặng biết bao.”

Trì Nghiên cũng không biết sao cô có thể trịnh trọng nói với anh những lời cấp bậc trưởng bối mà không hề đỏ mặt như vậy.

Có lẽ da mặt dày còn có chút tác dụng.

Tần Thời Dụ đưa tạp chí đến trước mặt anh, ra hiệu anh xem thử, nhưng mà vị thiếu gia này không cảm kích một chút nào, liếc cũng không thèm liếc một cái.

Mà khi anh mở miệng, Tần Thời Dụ mới biết tại sao anh lại có dáng vẻ lười không để ý đến cô như vậy.

“Trình Vận Thời, ông ngoại anh.”

“Trình Thuật Lâm, cậu anh.”

“Hiểu chưa?”

Quá trình biến hóa tâm lý của Tần Thời Dụ lúc này: …..???!!!!

Xin lỗi, làm phiền rồi.

Là cô thất sách rồi.

Cô nghiêng đầu ho khan mấy cái, nhanh chóng quăng ra mấy chữ.

“Vậy thì không còn chuyện gì nữa.”

“Em đi ngủ đây.”

Sau đó cô vòng qua Trì Nghiên, chạy như bay về phía giường, nhét bản thân vào trong chăn.

Qua một lúc lâu mới phát hiện ra, bản thân mình dưới tình thế cấp bách, thế mà lại đem cả quyền tạp chí kinh tế tài chính qua đây, lúc này nó đang cuộn tròn trong lòng cô như một bảo vật.

Hừ, giống quả bom mới đúng.

Cô rút quyển tạp chí ra, tức giận đặt lên tủ đầu giường.

Ngay lúc ấy, cô cảm thấy phần đệm ở bên cạnh mình lún xuống, hình như là Trì Nghiên lên rồi.

Thế là cô lại xê dịch về bên kia.

May mà chiếc giường này đủ lớn, chắc là Trì Nghiên không cảm nhận được sự không tự nhiên của cô.

Dùng một câu hát chính là:

Tôi nằm bên trái anh, lại giống như cách cả một ngân hà, lẽ nào cứ ôm ngượng ngùng thế này đến điên sao, sau đó trời sẽ sáng?*

(*Parody bài “Em không thật sự hạnh phúc” của Mayday.)



Bóng đêm trầm lắng.

Tần Thời Dụ muốn ngủ, nhưng mãi không ngủ được.

Cơ thể của Tần Thời Dụ cũng khỏe rồi, lúc này bị bệnh cũng chỉ hơi choáng đầu, trong cơn mơ màng, thế mà lại nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia.

Hơn nữa con người cô từ nhỏ đã có một tật, chính là mỗi lần bị bệnh, amidan bị sưng, sốt cao hay gì đấy đều làm cô ít nói đi, nhưng cứ vào chính lúc này cô lại càng muốn nói hơn.

Tật xấu này cho đến bây giờ vẫn không thể sửa được.

“Trì Nghiên?”

“Trì Nghiên?”

Tần Thời Dụ khẽ gọi anh mấy tiếng, nghĩ nếu như anh ngủ rồi, bản thân chỉ có thể nghẹn một bụng thì mất ngủ đến sáng mất.

“Hửm?”

Tần Thời Dụ không ngờ tới thế mà anh lại trả lời, trong giọng nói còn mang theo sự buồn ngủ lờ mờ, mệt mỏi.

“Anh chưa ngủ hả?”

Tần Thời Dụ hỏi.

“Chưa ngủ.”

“Dọa chết em rồi, em còn tưởng em đánh thức anh cơ.”

“Hôm nay sao anh không đi đánh bài?”

Nói rồi, cô cảm thấy người bên cạnh lật người.

“Không muốn đi.”

Trì Nghiên rõ ràng không muốn để ý cô cho lắm, nhưng cô vẫn tự nói tự nghe.

“Ài, rốt cuộc sao anh lại biết em chưa từng yêu đương vậy…”

“Tư liệu của em, Tinh Linh Vui Vẻ, bên trên đó có.”

Tần Thời Dụ chỉ cảm thấy khóe miệng mình cứng ngắc.

Sao cái tên Tinh Linh Vui Vẻ này lại xuất hiện vậy!!!

Cô khẽ ho một tiếng.

“Cái đó… Cái đó là tư liệu mẹ em điền, bà ấy cũng không rõ em đã từng yêu đương chưa mà…”

“Vậy thì em từng yêu đương chưa?”

“Yêu thầm…. Có tính không?”

Sau khi Tần Thời Dụ trả lời xong, anh lại trở nên trầm mặc.

“Chuyện này cũng khá thú vị, anh muốn nghe không?”

“Không muốn.”

Hai chữ lạnh lùng, biểu đạt sự từ chối của anh một cách kiên quyết.

Mà Tần Thời Dụ tự động không tiếp nhận hai chữ đó, bắt đầu kể lại.

“Lúc đó học cấp ba, em thích một bạn nam ở lớp bên cạnh, thế là luôn muốn thu hút sự chú ý của cậu ấy.”

“Nghe ngóng được cậu ấy thích kiểu đáng yêu, hôm ấy em mặc một chiếc váy liền màu hồng, xõa tóc, còn cố ý cắt mái bằng.”

“Em canh giờ đến sân thể dục, trong miệng còn ngậm kẹo mút, em nghĩ, như vậy có lẽ nhìn mình sẽ đáng yêu hơn một chút.”

“Sau đó em nhìn thấy cậu ấy, em đi qua, muốn chào hỏi, kết quả anh biết xảy ra chuyện gì không?”

Người bên cạnh vẫn im lặng.

“Em lấy kẹo mút ra, kết quả một cơn gió thổi tới, tóc của em trực tiếp dính lên kẹo, sau đó bạn nam ấy nói với em một câu “Bạn học, bạn cần giấy không?”.”

“Ha ha ha ha có phải rất buồn cười không…”

Tần Thời Dụ nhớ lại chuyện này vẫn cảm thấy ngượng đến mức ngón chân có thể đào ra được một tòa thành mộng ảo.

“Bây giờ nhớ lại, thật ra rất nhanh em đã không có cảm giác với cậu ấy nữa rồi, có lẽ không tính là quá thích đi…”

Người bên cạnh vẫn không có một chút phản ứng nào, chỉ để lại tiếng hít thở bình ổn không sâu.

Có lẽ là ngủ mất rồi.

Tần Thời Dụ đột nhiên thở dài.

Cô ngây ngốc nhìn lên trần nhà, một mảng đen như mực, không nhìn thấy thứ gì cả.

Cô đột nhiên nhớ đến chuyện Trì Nghiên bón thuốc cho mình tối nay.

“Con người anh ấy, thật ra có những lúc cũng rất tốt, chỉ là thẳng quá.”

“Tại sao em lại sốt chứ, còn không phải tối hôm qua đợi xe bên đường đến mức đông cứng sao. Nói không cho đưa về là không đưa về luôn, sau này em với anh…. sau khi cái đó, anh tìm được bạn gái kiểu gì chứ.”

“Haizz….”

Tần Thời Dụ nói mãi nói mãi, âm thanh càng ngày càng nhỏ.

Cô cũng buồn ngủ rồi, dần dần ngủ mất.

Vậy nên cô không biết, lúc này Trì Nghiên xoay thẳng người, nằm trên giường, nhìn lên trần nhà giống như cô lúc nãy.

Thật ra anh vẫn không ngủ.

Anh chỉ là… Có chút không biết nên trả lời Tần Thời Dụ như thế nào.

Lớn như vậy rồi, ngoại trừ em gái, anh thật sự chưa từng tiếp xúc với một người phụ nữ cùng thế hệ nào.

Anh không biết phải tương tác thế nào.

Cũng may Tần Thời Dụ có tính cách như vậy, nếu không có lẽ hai người thật sự không khác gì người lạ.

Ngoài cửa sổ có một chút ánh sáng xuyên vào.

Trì Nghiên quay đầu qua nhìn Tần Thời Dụ.

Lúc này cô ngủ rất ngon, tướng ngủ điềm đạm, không có dáng vẻ líu ra líu ríu như bình thường, đúng là có hơi không quen được.

Còn nhớ mấy ngày trước đánh bài cùng vài người anh em tốt, bọn họ hỏi mình một loạt câu hỏi.

Ví dụ như.

Sao lại đột nhiên kết hôn?

Bên nữ là ai?

Tại sao lại không công khai?

Anh chỉ cười cười, không trả lời một câu nào.

Nhưng khi có người hỏi cô thế nào, anh đã trả lời.

Hình như anh nói thế này.

“Cô ấy?”

“Rất ồn.”

“Nhưng cũng… không đáng ghét.”