Cá Không Ăn Muối Cá Ươn

Chương 9



Tần Thời Dụ có lẽ đã quen với dáng vẻ không có tiền đồ này của mình, tự nhiên mở tủ lạnh ra, ngâm nga bài “Ngày tốt lành”, nhặt lấy vài thứ đồ từ trong tủ.

Nói cô thấy tiền thì sáng mắt hay như nào cũng không quan trọng, dù sao thì cô lại có thể kiếm thêm một khoản cho ngân sách trù tính của phòng làm việc mình.

Thật ra trước đây cô kiếm được không ít, nhưng lại không có khái niệm tiết kiệm tiền, dù sao tuy trong nhà không được tính là giàu sang nhưng cuộc sống vẫn thoải mái dễ chịu, cô tiêu tiền cũng không quá tiết chế.

Hơn nữa trước đây cô cũng không có chí hướng gì to lớn, chỉ muốn làm ở SK đến khi nghỉ hưu, bây giờ tự mình ra mở phòng làm việc mới phát hiện chỗ nào cũng cần đến tiền.

Lúc Tần Thời Dụ cắt thức ăn đã nghĩ xong năm trăm nghìn đó tiêu vào đâu rồi, từ máy chiếu đến thảm trải sàn, từ nhỏ đến lớn, ngân sách cho mỗi một món trong đầu cô đã được tính chuẩn xác đến ba chữ số sau dấu thập phân.

Cô nghĩ quá xuất thần, không phát hiện ra Trì Nghiên đã vòng đến sau lưng.

“Tần Thời Dụ.”

Lúc con người thất thần luôn dễ bị dọa sợ, tiếng gọi không nhanh không chậm này của Trì Nghiên làm cô sợ đến nỗi con dao trong tay suýt nữa lệch vị trí, ngón tay đang yên lành suýt nữa không còn giữ lại được.

“Mẹ, sao anh cứ xuất quỷ nhập thần dọa người khác thế, em đang cầm dao trong tay đấy.”

“Cắt vào tay thì làm thế nào?”

“Nói nghiêm trọng thì là không cẩn thận cắt đứt ngón tay, anh bảo sau này em còn kiếm tiền thế nào, tay của những người làm thiết kế bọn em quan trọng lắm đấy.”

“Nói không nghiêm trọng thì nếu như để lại sẹo hay cái gì đấy chắc chắn sẽ rất xấu xí, anh không biết người khác nói bàn tay chính là khuôn mặt thứ hai sao…”

Trì Nghiên hơi chau mày, lạnh lùng liếc cô một cái, giống như đang chê cô nhiều lời, cũng trực tiếp bỏ qua lời nói vừa nãy của cô, lười biếng hỏi.

“Em thật sự biết nấu cơm?”

“Anh đang nghi ngờ em?”

Tần Thời Dụ lập tức thấy không vui, ngữ điệu hơi nâng cao.

“Từ cấp ba em đã được giải nhất cuộc thi nấu ăn đấy, cấp ba anh đã biết nấu mì chưa? Biết luộc trứng chưa? Biết dùng nồi cơm điện chưa?”

Trì Nghiên khẽ nâng cằm, ánh sáng trên đỉnh đầu phác họa sắc nét và mịn màng của anh.

Anh có hơi mất kiên nhẫn mở miệng, yết hầu cũng lên xuống theo đó, âm sắc lưu manh.

“Vậy thì anh phải xem xem, giải nhất cuộc thi nấu ăn của em có hàm lượng bao nhiêu.”

Nói xong, tên đàn ông chó này lại quay đầu muốn rời đi.

“Đợi đã.”

Trì Nghiên dừng bước, quay đầu lại, hơi nhếch mày lên không hiểu.

Anh nhìn thấy Tần Thời Dụ đang đắc ý vênh váo lập tức cong mắt nhìn anh như lấy lòng.

“Trì thiếu, xin hỏi ngày mai còn cần em nấu cơm giúp anh không?”

Trì Nghiên nghiêm mặt, lạnh nhạt nói.

“Không cần.”

Tần Thời Dụ còn truy hỏi tiếp.

“Vậy ngày kia thì sao?”

“Ngày kìa thì sao?”

“Ngày kìa kìa thì sao?”

Có lẽ Trì Nghiên hoàn toàn phiền chán cô rồi, không thèm quay đầu lại mà đi ra khỏi nhà bếp.

Tần Thời Dụ quay đầu tiếp tục cắt thức ăn, trong lòng gảy bàn tính.

Nấu cơm cho Trì Nghiên, ba ngày có thể kiếm được một triệu năm, một tháng kiếm được mười lăm triệu, một năm một trăm tám mươi triệu…

Tần Thời Dụ càng nghĩ càng thấy việc này có lời hơn là mở phòng làm việc, sau này Trì Nghiên ly hôn với cô cô còn góp được khoản lớn, xe sang biệt thự bờ biển giai đẹp vây quanh từ đó không còn là giấc mơ khó thành hiện thực nữa.

*

Có lẽ bởi vì đã quá lâu không làm một bữa cơm hẳn hoi, hôm nay Tần Thời Dụ lại cảm thấy hơi khó xuống tay.

Cô cầm dao thái, trong lòng âm thầm nổi lên ý chí chiến đấu.

Vì để khua gươm múa giáo trước mặt Trì Nghiên, càng vì năm trăm nghìn kia, hôm nay cô có đứt mất tay phải cũng phải dùng tay trái làm xong một bữa cơm nên hình nên dạng bày ra trước mặt Trì Nghiên, làm lóa đôi mắt chó không nhận ra người tài của anh mới được.

Kết quả bận rộn một hồi lâu, tay thì không đứt, chỉ có điều không biết là mệt hay nóng, sau lưng cô đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Quay đầu lại nhìn, bầu trời cũng đã tối đi rồi.

Lại cúi đầu nhìn, thành quả sau một hồi khổ chiến của cô cũng chỉ có một đĩa cà chua xào trứng, một đĩa khoai tây thái sợi xào, còn có một bát cải trắng hầm đậu hũ.

Không nhìn thấy một cục thịt nào cả.

Hơn nữa điều Tần Thời Dụ không muốn thừa nhận chính là, đĩa cà chua xào trứng này còn là đĩa thứ hai cô xào, đĩa thứ nhất không biết bị làm sao, bị cô không cẩn thận xào khét rồi.

Đây tuyệt đối không phải là vấn đề của cô, nhất định là bởi vì cô không quen dùng đồ dùng nhà bếp ở nhà Trì Nghiên.

Nhất định là như vậy!

Đương lúc cô đang sửa soạn lại trong đầu lát nữa nên giải thích với Trì Nghiên như thế nào, cô nghe thấy âm thanh cánh cửa nhà bếp bị đẩy ra, người đi vào là Trì Nghiên.

Tần Thời Dụ hoảng hốt, vô thức di chuyển người, hai tay giữ chiếc thớt, giấu mấy đĩa thức ăn đó kỹ càng.

Trì Nghiên đi đến trước mặt cô.

Không giống với cô lúc này, trên người nhiễm toàn mùi khói dầu, mùi hương nhẹ nhàng lạnh lẽo vẫn lượn lờ trên người anh, hoàn toàn không ăn khớp với nơi này.

Anh nhìn đôi mắt ngập nước đang cười híp lại của Tần Thời Dụ, lông mày chột dạ cau lại, tay cũng di chuyển sang bên cạnh, che chắn món ăn đó thật kín.

Trì Nghiên nhìn ra được một góc, nhưng cũng giả vờ không nhìn thấy, nhàn nhạt mở miệng.

“Làm xong rồi?”

Tần Thời Dụ nỗ lực cười cười.

“Sao lại vào sớm như vậy? Mẹ về rồi sao? Chỗ em có thể còn cần thêm một chút thời gian.”

“Sáu giờ rồi, mẹ đang trên đường, sắp về đến rồi.”

Nói rồi, anh hất cằm về phía Tần Thời Dụ, còn hơi nghiêng người, muốn xem cô đang giấu gì đằng sau.

Làm Tần Thời Dụ cũng nghiêng người theo.

Trì Nghiên đột nhiên đứng thẳng người, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô, làm cô chột dạ trong lòng.

Âm thanh khàn khàn của anh lại lộ ra vài phần giận hờn.

“Tần Thời Dụ, đừng giấu nữa.”

“Anh nhìn thấy rồi.”

Thật ra anh chưa nhìn thấy gì hết, chỉ đoán thứ cô giấu đi chắc chắn không phải là thứ gì tốt.

Tần Thời Dụ tưởng anh thật sự đã nhìn thấy rồi, cực kỳ không tình nguyện dịch người ra, đĩa cà chua xào trứng, khoai tây thái sợi, còn có bát canh cải trắng đậu hũ đó hiện rõ hoàn toàn ra trước mặt Trì Nghiên.

Tần Thời Dụ nhất thời có chút không ngẩng đầu lên được.

Cô chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh của Trì Nghiên bên tai.

“Đây là thứ em mất một tiếng để làm sao?”

“Tần Thời Dụ, tác phẩm đạt giải nhì và giải ba trong cuộc thi nấu ăn đó của em là cải trắng nấu nước sôi hay nước lã luộc mì ăn liền?”

“Em xem xem ba món nay cộng lại có vẻ gì là năm trăm nghìn không?”

Tần Thời Dụ hình như chưa từng nghe anh một lèo nói với mình nhiều như vậy bao giờ, có lẽ anh không ngờ cô lại không đáng tin như vậy nên tức giận rồi.

Tần Thời Dụ nghiêng người, hắng cổ họng, bắt đầu giới thiệu kiệt tác của mình với Trì Nghiên.

“Khoai tây thái sợi một trăm nghìn, cà chua xào trứng một trăm năm mươi nghìn, cải trắng hầm đậu hũ ba trăm nghìn, tổng cộng năm trăm năm mươi nghìn, hôm nay giảm giá cho ngài, chỉ lấy năm trăm nghìn thôi.”

“Tiên sinh, nguyên liệu nấu ăn mộc mạc nhất luôn cần đến phương pháp chế biến cao cấp nhất, ngài và Trì phu nhân là khách quý của tôi, nhất định phải tiếp đón chu đáo. Lúc tôi làm ba món này, mỗi một muôi, mỗi một thìa đều cho thêm sự tôn kính của tôi với ngài và phu nhân, đương nhiên đắt hơn những món ăn cùng loại ở nơi khác… một chút rồi.”

Trì Nghiên không quan tâm đến chiêu này, một tay nhàn hạ đút trong túi quần, cứ lãnh đạm nhìn cô như thế.

“Nói tiếng người.”

Tần Thời Dụ nghiến nghiến răng.

“Ôi dào em còn không phải là vì anh sao. Anh nghĩ xem, bộ vuốt của anh còn chưa động vào cái nồi một lần nào, lần đầu tiên nấu ăn thì có thể làm tốt đến đâu chứ. Nếu như anh làm ra sườn xào chua ngọt… hừ, thịt kho tàu đó, mẹ anh mới càng nghi ngờ hơn.”

“Diễn kịch thì phải diễn cho chân thực một chút.”

Trì Nghiên liếc mắt nhìn cô lạnh nhạt lên tiếng.

“Trên thiên hạ này em có lý nhất.”

Sau đó anh chậm rãi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay nhẵn nhụi.

Anh hơi cúi xuống, tự nhiên bê đĩa cà chua xào trứng và khoai tây thái sợi đó lên.

Anh nghiêng người, chậm rì rì mở miệng.

“Ngây ra đấy làm gì?”

“Còn không bê kiệt tác của em lên bàn.”

Lúc này Tần Thời Dụ mới hoàn hồn, bê bát canh cải trắng đậu hũ lên, đi theo sau Trì Nghiên, bước đi vô cùng nghiêm túc.

Cô sợ mình không cẩn thận làm đổ bát canh này, vậy thì hai trăm năm mươi nghìn biến mất toi rồi.



Hai người bê đồ ăn lên bàn, lại đợi thêm một lúc mới nghe thấy tiếng mẹ Trì đi vào nhà.

Tần Thời Dụ vô cùng thấp thỏm, tuy mấy món ăn này được làm trên danh nghĩa của Trì Nghiên, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng cô vẫn lo lắng không thôi.

Trình Xu Ánh để túi xuống, đi rửa tay, sau đó mới bước đến bên bàn ăn ngồi xuống.

Tần Thời Dụ vốn tưởng rằng quý phu nhân đã quen với sơn hào hải vị như mẹ Trì sẽ chê mấy đĩa đồ ăn này, ai biết được bà lại lộ ra sắc mặt mừng, còn có chút khó mà tin được.

“Trời ạ, Trì Nghiên, mẹ không nghĩ thế mà con lại thật sự làm ra được!?”

Trì Nghiên: …

Tần Thời Dụ: …

Tui tưởng rằng mẹ chồng tui nghiêm túc muốn để Trì Nghiên học cách nấu cơm, không nghĩ đến bà ấy chỉ lấy anh ra làm trò cười?

“Nhìn còn không tồi nhé.”

Trình Xu Ánh cầm đũa lên, có hơi do dự, không biết bắt đầu từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Tần Thời Dụ chủ động tiến cử món cà chua xào trứng cho bà.

“Mẹ, mẹ thử món này trước xem.”

Trình Xu Ánh gật đầu, đưa đũa hướng về phía đĩa cà chua xào trứng đó.

Tần Thời Dụ nhìn chằm chằm bà gắp đồ ăn đưa vào miệng, sau đó cấp thiết chờ đợi phản hồi của bà, lo lắng sốt ruột như học sinh trung học đợi công bố kết quả thi.

Tiếp đó, cô nhìn thấy Trình Xu Ánh chau mày lại, lộ ra vẻ mặt đau khổ.

“Mặn quá…”

“Trì Nghiên, con cho bao nhiêu muối vậy?”

Cho bao nhiêu muối…

Tần Thời Dụ thầm nghĩ, hình như mình chỉ cho hai thìa muối thôi mà, sao lại mặn nhỉ.

Cô cũng thử một miếng cà chua xào trứng.

Vừa ăn một miếng, vị mặn xông thẳng vào cổ họng, cô cảm thấy bản thân như đang vẫy vùng trong hồ muối.

Không phải cô đã dùng cái thìa có kích cỡ XL để thêm muối đấy chứ?

Cô vội vàng bê cốc nước ở bên cạnh lên, uống ừng ực vài ngụm, sau đó cười nói.

“Mẹ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Trì Nghiên nấu ăn, tay vẫn chưa biết ước lượng, luyện thêm nhiều hơn là được thôi ạ.”

“Đúng không chồng?”

Cô quay đầu nhìn Trì Nghiên, đáy mắt tràn đầy ý cười, cùng Trì Nghiên mắt đối mắt, hai người như đôi vợ chồng ngọt ngào anh anh em em tương thân tương ái hôm nay quay về phòng là có thể tạo em bé luôn vậy.

Nhưng chỉ có hai người biết trong mắt của đối phương đang biểu đạt điều gì.

Trì Nghiên là “Thứ em làm là cho người ăn sao?”.

Tần Thời Dụ là “Anh chê bai cho lắm vào, em không phải là vì diễn cho giống một chút mới cho thêm gia vị sao, có bản lĩnh thì lần sau anh tự mình làm…”.

*

Tối đến, dưới lời mời hết nước hết cái của Trình Xu Ánh, hai người cũng không trở về nhà nữa mà ở lại đây luôn.

Tần Thời Dụ tắm nước nóng xong thì làm ổ trên sô pha trong phòng ngủ xem phim.

Cô xem mãi xem mãi, cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, hít thở khó khăn, cả người bắt đầu nóng lên, đầu óc cũng mê man.

Không đúng, không phải cô chỉ chọn một bộ phim giật gân để xem thôi sao, lúc này vị pháp y trong phim đang giải phẫu thi thể, sao cô xem lại ra một cảm giác như đang yêu đương nhỉ…

Không hợp lẽ thường!

Tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh đã dừng lại, mấy phút sau, Trì Nghiên đi từ bên trong ra.

Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đậm rộng rãi, nhưng lại vừa vặn làm nổi bật đường vai của anh. Tóc đen còn hơi ẩm, che đi một nửa con ngươi, nhìn thật thong dong lười biếng.

Anh đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Tần Thời Dụ cuộn tròn trên sô pha như con mèo con, sắc mặt tái nhợt, hai má lại phớt hồng. Màu phớt ấy tương đối sáng tươi, hiện lên vài phần mỹ cảm ngay cả khi bị bệnh.

Phim vẫn đang chiếu trên màn hình, nhạc nền chầm chậm mà quỷ dị, Tần Thời Dụ thì hơi híp mắt lại, không biết là vì không dám xem hay buồn ngủ rồi?



Tần Thời Dụ chỉ cảm thấy đầu mình càng lúc càng choáng, cô cố gắng mở mắt ra, trước mắt là một mảng mờ mịt, trong sự mờ mịt ấy cô hình như nhìn thấy có người đi về phía mình.

Cũng không biết Trì Nghiên đi đến trước mặt cô bao lâu, qua một lúc cô chỉ cảm thấy có một lực dịu dàng dán lên trán mình, trộn lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt.

Sau đó có một âm thanh trầm khàn lướt qua trước mặt cô.

“Em sốt rồi.”

“Hả?”

Tần Thời Dụ dường như tỉnh táo hơn một chút, chầm chậm mở mắt ra, tầm mắt cũng sáng rõ hơn không ít.

Trì Nghiên đang cúi đầu nhìn cô, đường nét của anh dịu dàng hơn nhiều so với bình thường, chỉ là đầu mày vẫn chau lại.

“Sao lại sốt được…”

Tần Thời Dụ nhớ lại chuyện gọi xe hôm qua, đứng trong gió lạnh lâu như vậy, hình như đã hơi bị cảm lạnh một chút.

Sau đó hôm nay lại lăn qua lăn lại trong phòng bếp một lúc lâu, mồ hôi nhễ nhại, nóng lạnh gặp nhau, cô không bệnh mới là lạ.

Cô nghĩ như vậy, ngẩng đầu lên nhìn, tên Trì Nghiên này không biết đã đi đến cửa phòng ngủ tự bao giờ, tiếp đó là tiếng đóng cửa lanh lảnh vang vọng trong phòng.

Anh cứ… đi như vậy?

Có phải anh đang ghét bỏ mình không?

Có phải sợ mình lây bệnh cho anh không?

Hừ đàn ông chó cũng không nghĩ thử xem hôm nay ai giúp anh nấu cơm, không có một chút lương tâm nào.

Lúc Tần Thời Dụ đang nghĩ như vậy, điện thoại của Lâm Ngữ Trì gọi đến.

“Thời Dụ, mày ngủ chưa?”

Giọng điệu Lâm Ngữ Trì hơi buồn bã, hình như đang có tâm sự.

“Sao vậy, chưa ngủ nữa.”

Tần Thời Dụ nói chuyện cũng mang theo giọng mũi ồm ồm rất nặng.

“Mày sao vậy, giọng nghe không đúng lắm?”

“Không sao cả, hơi cảm chút thôi. Mày nói đi, nghe mày có vẻ không vui.”

Tần Thời Dụ nghe thấy Lâm Ngữ Trì ở đầu bên kia thở dài một tiếng rất nặng nề.

“Cũng không có gì, chỉ là tao cảm thấy, bạn trai tao gần đây lạnh nhạt với tao quá…”

“Như thế nào?”

“Thì là, tao tìm anh ấy nói chuyện, anh ấy nói rất ít, sau đó bảo rằng mình bận, tuy rằng anh ấy đúng là rất bận thật.”

“Nhưng mà ấy, anh ấy và tao gặp nhau rất bình thường, còn khá nhiệt tình. Con người anh ấy hình như cũng là loại tương đối cấm dục.”

“Sao lại có loại như này chứ, tao thật sự không hiểu được đàn ông…”

Tần Thời Dụ ngày thường thích nhất là hóng chuyện, lúc này nghe thấy cô ấy kể như vậy, cô cảm thấy mình không còn khó chịu gì nữa.

“Cấm dục?”

Cô khẽ cười nói,

“Cấm dục thì cũng phải cởi quần thôi.”

“Hơn nữa, tại sao nhất định phải hiểu đàn ông chứ.”. Truyện Đô Thị

“Không hiểu được đàn ông mới là bình thường. Không hiểu được đàn ông mới gọi là yêu đương.”

“Hiểu được rồi thì gọi là cúng bái cho tình yêu.”

Lâm Ngữ Trì có hơi mù mờ: “Ý gì?”

“Có nghĩa là, nếu mày muốn nghiên cứu đến cùng nguyên nhân anh ta lúc nóng lúc lạnh, cuối cùng phát hiện kết quả làm người ta thất vọng, ví dụ như nguyên nhân là anh ta căn bản không muốn phản ứng với mày.”

“Nhưng trong một thời gian ngắn lại không buông bỏ được, không phải mày vẫn phải bưng anh ta trên tay mà thành kính dâng hương sao? Không phải mày vẫn sẽ nói anh yêu em yêu anh anh yêu đừng đi anh yêu chúng ta mãi mãi ở bên nhau sao?”

Tần Thời Dụ nói như vậy không phải là châm chọc Lâm Ngữ Trì, chỉ là cô quá hiểu người bạn này của mình, biết mỗi lần cô ấy yêu đương, chỉ cần bên nam không phạm phải một chuyện không có tính người nào đó, cô ấy đều sẽ tự che mắt mình một cách có chọn lọc, tiếp tục đi nịnh bợ. Có điều vẫn may, mỗi khi cô ấy nịnh không được đều quyết đoán từ bỏ, đợi đám đàn ông chó đó hối hận nhìn cô ấy và người tiếp theo triền miên ân ái.

“Hình như tao hiểu rồi…”

“Ha ha ha ha ha mày biết tổng kết thật.”

“Vậy nên sao phải đi phỏng đoán đàn ông nghĩ cái gì…”

Lúc Tần Thời Dụ nói đến đây, cô ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Trì Nghiên đang đứng trước mặt mình.

Ánh đèn mờ tối, đường nét mặt mày anh bị giấu kín, có hơi lẫn lộn.

Tần Thời Dụ chỉ nhìn thấy anh đứng ở đó, dáng người thẳng đứng thon dài, tay trái cầm một cốc nước, tay phải hình như cầm một bình gì đó.

“Uống thuốc.”

Lâm Ngữ Trì bên kia điện thoại còn đang líu ríu, vậy nên Tần Thời Dụ không nghe ra Trì Nghiên nói gì.

“Vậy nên mới nói, phải để bản thân vui vẻ trước, đừng có lúc nào cũng để tâm đám đàn ông chó nghĩ cái gì, không có chuyện gì thì tìm chuyện cho mình làm, sau đó mày sẽ phát hiện thế giới này thứ gì cũng đáng yêu hơn đàn ông…”

“Đúng…”

Tần Thời Dụ còn chưa nói xong, đã cảm thấy cằm mình bị một lực giữ lấy, giây tiếp theo, bàn tay ấy di chuyển đến hai má cô, khẽ bóp lại, khiến cho miệng cô mở ra như con cá vàng kiếm ăn.

Tiếp đó, cô chỉ cảm thấy vị đắng lan ra nơi đầu lưỡi, có điều rất nhanh đã có dòng nước ấm rửa đi, sau khi vị đắng biến mất, cô mới muộn màng nhận ra.

Vừa nãy Trì Nghiên nhét viên thuốc vào miệng cô, còn bón nước ấm cho cô để uống thuốc.

Trì Nghiên đút thuốc cho cô??

Cô bỗng ngẩng đầu lên.

Đột nhiên, có tia sáng tràn vào từ ngoài cửa sổ, lặng lẽ tô lên đường nét ngũ quan của Trì Nghiên.

Bộ phim trên màn hình đã im bặt, trong phòng đột nhiên trở nên yên ắng không thôi.

Qua mấy giây sau, âm thanh trầm khàn trộn lẫn trong màn đêm chán nản, truyền đến bên tai cô, không hiểu sao lại có chút buồn tai.

“Còn chưa từng yêu đương gì.”

“Ở đâu ra nhiều đạo lý như vậy?”