Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 117



Giang Ngư không nhìn thấy đại thụ, cũng không nhìn thấy năng lượng kỳ lạ biến mất.

Nàng vẫn nhắm chặt hai mắt, ý thức đi đến một chỗ kỳ lạ.

Nhìn không thấy không trung, nhìn không thấy đất liền, nhìn không thấy biên giới bốn phương.

Nàng bị một cái bong bóng màu lam tối trong suốt bao lại, du đãng ở trong thế giới màu bạc yên tĩnh. Ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy bong bóng màu lam giống vậy lướt nhanh qua người nàng.

Giang Ngư giơ tay sờ sờ bong bóng bao lấy mình. Nó giống một cái thạch hoa quả cỡ lớn, cảm xúc mềm mại, chọc một cái mềm như bông, ngón tay sẽ lún vào đó.

Nơi này không cảm giác được thời gian trôi đi, không biết qua bao lâu, nàng lại thấy được từ rất xa đối diện có một cái bong bóng thổi đến.

Trong nháy mắt nhìn thấy bong bóng màu lam này, trong lòng Giang Ngư dâng lên một cảm giác mãnh liệt, nàng theo bản năng muốn nhìn xem bên trong là gì.

Như là cảm nhận được tâm tình của nàng, bong bóng màu lam chở nàng không chút do dự dựa vào đối diện.

Phốc.

Một tiếng khe khẽ.

Hai cái bong bóng đụng vào nhau, dưới chân Giang Ngư lắc lư một trận. Đợi khi nàng đứng vững, lại phát hiện hai cái bong bóng đã dung hợp.

Trước mặt nàng có một người đang đứng.

Giày xăng đan màu xanh da trời, hướng lên trên là váy liền áo cùng màu, lại nhìn lên trên, phía trên chiếc cổ trắng nõn là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Gương mặt này, mỗi ngày Giang Ngư đều có thể nhìn thấy ở trong gương.

Đối phương cũng thấy được nàng, trên khuôn mặt giống nhau như đúc hiện lên chút ngạc nhiên, rất nhanh lại nở nụ cười.

“Cô Giang.” Nàng duỗi tay với Giang Ngư, là một cái bắt tay không quá tự nhiên.

Giang Ngư chần chờ một chút, duỗi tay sang, hai bàn tay giống như đúc nắm lấy nhau.

Nàng không xác định hỏi: “Ngươi là Giang Ngư? Ý ta là người ở Linh Thảo Viên kia?”

Cô nương đối diện mặc đồ hiện đại gật đầu.

Suy đoán của Giang Ngư đã thành sự thật.

Trong lòng nàng xuất hiện vô số vấn đề, đến bên miệng lại không biết hỏi cái nào trước.

Cô nương đối diện hiểu rõ, đi thẳng vào vấn đề: “Ta không biết tại sao chúng ta xuất hiện ở chỗ này. Nhưng có lẽ là cơ duyên hiếm có, chúng ta tranh thủ thời gian, nói ngắn gọn.”

Giang Ngư gật đầu.

Giang cô nương không làm nàng thất vọng, mở miệng đã nói thẳng vào chuyện mà Giang Ngư để ý nhất: “Chúng ta trao đổi thân phận, là ta làm.”

Nàng không có ý giấu giếm, tiếp đó kể cho Giang Ngư nghe.

Từ nhỏ ở thành Tín Nguyên, Giang Ngư đã thích thu thập các thứ đồ chơi, cục đá hình thù kỳ lạ, lông chim màu sắc hoa mỹ, quả khô mượt mà đáng yêu...

Sau đó bái sư vào Thái Thanh Tiên Tông, tu luyện cần cù, mấy thứ đồ chơi này đã bị nàng thu vào tận cùng trong túi trữ vật.

Lại tiếp đó, theo cốt truyện phát triển, nàng mất trí đánh lén Cơ Linh Tuyết ở trong tỷ thí nội môn. Sau khi tỷ thí chấm dứt, Kim Đan rách nát, bị trục xuất khỏi Linh Thảo Viên. Không đến ba năm, buồn bực mà chết.

“Nhưng sau khi chết, linh hồn của ta vẫn chưa vào luân hồi.”

Giang Ngư lên tinh thần, ý thức được chỗ mấu chốt có lẽ ở ngay phía sau.

“Ta đã từng lấy được một hạt giống cây không bắt mắt. Sau khi ta chết, nó nuôi dưỡng thần hồn của ta ở bên trong. Ta thấy được rất nhiều chuyện xảy ra sau khi ta chết.”

Mới đầu ngày tháng rất buồn tẻ, thần hồn của nàng được nuôi dưỡng ở trong hạt giống, chỉ có thể hoạt động ở mấy thước gần đó, trên mấy cây bên cạnh có bao nhiêu cái lá cây, đều bị nàng nhàm chán mà đếm hết.

Không biết qua bao lâu sau, rốt cuộc phạm vi hoạt động của nàng lớn hơn. Nàng đã biết một vài bí mật của Linh Thảo Viên. Linh Thảo Viên, ngoài đệ tử tạp dịch, còn có nhiều tiền bối tông môn ở đó.

Những tiền bối đó không thiếu người có tu vi thông thiên, nhưng đều không phát hiện được nàng.

Cuộc sống của Giang cô nương dần dần trở nên thú vị chưa từng có. Ngoài mỗi ngày tu luyện, nàng còn có thể quan sát các tiền bối tông môn, người ngoài khó có thể nhìn thấy một mặt khác, nghe được rất nhiều nội tình mà người ngoài không biết.

Hạt giống thậm chí còn mang theo nàng đáp xuống một chỗ ngẫu nhiên ở thế giới Thương Lan.

Giang cô nương bắt đầu cảm thấy cuộc sống sau khi chết cũng rất không tồi.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Ở trong hạt giống, Giang cô nương cũng không biết rõ rốt cuộc đã qua bao lâu, tóm lại trên mặt các tiền bối Linh Thảo Viên dần dần đã không còn nụ cười. Lúc nàng bị hạt giống mang đi thế gian, nơi nơi đều là chiến tranh, ôn dịch, đệ tử tiên môn vốn nên phù hộ phàm nhân cũng không thấy bóng dáng.

...

“Ta cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ là phiền toái rất lớn.” Giang cô nương nói.

“Sau đó có một ngày, hạt giống chưa bao giờ nói chuyện với ta, bỗng nhiên cho ta xem rất nhiều hình ảnh.”

“Nó làm ta biết ngươi.”

Nàng lộ ra một nụ cười xin lỗi Giang Ngư: “Tuy rằng ta có rất nhiều lý do làm như vậy, nhưng chung quy trước khi làm chuyện này, không thông báo cho đương sự là ngươi. Thật sự xin lỗi.”

Giang Ngư hỏi: “Cho nên hiện tại, ngươi thành ta, phải không?”

Giang cô nương gật đầu. Nàng là một người rất dịu dàng, chỉ một cái gật đầu vô cùng đơn giản đều mang theo một phong vị giống như nước: “Nói chính xác thì ngươi chính là ta.”

Giang cô nương vươn tay trái, đưa chỗ cạnh cổ tay cho Giang Ngư xem, nơi đó có hai cái nốt ruồi nhạt.

Giang Ngư không kìm được vuốt ve cổ tay trái của chính mình. Vấn đề này, nàng đã sớm phát hiện, một vài chi tiết nhỏ trên thân thể này đều giống y như đúc của nàng.

“Tên của chúng ta, diện mạo, mệnh cách, đều giống nhau.”

Giang Ngư lại hỏi: “Vậy lúc ngươi đến trong thân thể ta, ta như thế nào?”

Giang cô nương nói: “Thân thể của ngươi chết rồi, đang ở một bệnh viện, tiến hành cấp cứu.”

Hiển nhiên nàng đã đến thế giới hiện đại một thời gian, nói mấy từ hiện đại như “bệnh viện” “cấp cứu” đều cực kỳ tự nhiên.

“Vậy ngươi không có gì phải xin lỗi ta cả.” Giang Ngư cười thản nhiên: “Theo lời ngươi nói nếu ta không tới nơi này thì đã chết rồi. Đi vào đại lục Thương Lan, mặc dù sau này nơi đây sẽ xảy ra biến cố, nhưng chung quy ta đã có thêm một đoạn thời gian sung sướng.”

So với cái chết, mặc dù chỉ sống lâu một ngày, đều đã quá hời.

“Có lẽ không hỏng đến vậy.” Giang cô nương nháy mắt với nàng: “Nó nói cho ta chúng ta trao đổi vận mệnh và cuộc sống sẽ có được niềm vui bất ngờ không tưởng.”

Nàng nhìn về phía Giang Ngư: “Tuy rằng hiện giờ tu vi của ta còn thấp, nhưng nếu ta không nhìn lầm thì tu vi của ngươi đã khôi phục?”

Giang Ngư lập tức nhớ đến hạt đậu xanh nhỏ trong đan điền, hiện tại là mầm xanh nhỏ, có lẽ bây giờ hẳn nên gọi nó là mầm xanh nhỡ. Bởi vì sau khi nuốt một đợt tiệc lớn cuối cùng mà người áo đen kia đưa, hiện tại nó đã có bốn chiếc lá con, thân thể cũng cao hơn một chút.

Ngày ấy, hạt đậu xanh nhỏ thức tỉnh, đan điền của nàng cũng được khôi phục vào lúc đó. Trước đó Giang Ngư vẫn luôn cho rằng, tất cả những thứ này là lực lượng huyết mạch Thần Nông, nhưng nghe Giang cô nương nói cộng thêm hạt đậu xanh nhỏ đại phát thần uy bản lĩnh cắn nuốt sương xám, nàng lại không xác định.

Mầm xanh nhỏ không nghe được nghi vấn của nàng, yên tĩnh nằm ở đan điền của nàng, ngủ vô cùng ngon.

Giang Ngư chỉ đành đè nghi hoặc này xuống, đánh giá cô nương trẻ tuổi đứng ở đối diện.

Nàng thở dài: “Ngươi có vẻ sống tốt hơn ta trước khi ta xuyên qua. Trước kia ta bị công ty áp bức, không có khí sắc tốt được như ngươi.”

Giang cô nương cười tủm tỉm nói với nàng: “Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi. Ta đã từ chức, hiện tại là một nhân viên công chức.”

Giang Ngư:???

“Ngươi xuyên qua đã bao lâu?” Nàng không nhịn được hỏi.

Giang cô nương suy tư trong chốc lát: “Sắp nửa năm nhỉ?”

Nửa năm đã từ hoàn toàn không biết gì cả về thế giới này đến thi đậu nhân viên công chức? Giang Ngư hơi hoảng hốt nghĩ: Đây là tu sĩ à?

Giang cô nương xem vẻ mặt nàng, không kiềm được cười khúc khích: “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Nàng nói với Giang Ngư: “Ta mới xuyên qua phát hiện linh khí thế giới các ngươi loãng, cũng không thích hợp để tu luyện.”

Giang Ngư thầm nghĩ đâu chỉ không thích hợp, thế giới kia của chúng ta rõ ràng chính là thế giới chủ nghĩa duy vật.

Câu nói tiếp đó của Giang cô nương làm nàng trợn tròn hai mắt.

“Nhưng không mấy ngày, ta phát hiện linh khí giữa đất trời đang dần dần gia tăng.”

Giang cô nương nói: “Ta bắt đầu xem tin tức, các nơi trên thế giới lục tục xuất hiện hiện tượng thiên văn không bình thường, cực nóng, lũ lụt, khô hạn, núi lửa bùng nổ, động đất thường xuyên...”

Ngày thứ mười ba đi vào thế giới hiện đại, Giang cô nương “nhìn” thấy linh hồn đầu tiên.

Hoặc nói là hồn ma.

Nàng ý thức được thế giới trở nên bất thường.

Giang Ngư trợn mắt há hốc mồm nghe nàng nói: “Linh khí tăng lên, phàm nhân chưa bao giờ tiếp xúc tu luyện phản ứng sẽ chậm hơn một chút. Mà những thể năng lượng như linh hồn, âm sát này sẽ càng nhanh chóng hấp thu linh khí theo bản năng. Chúng nó vốn chỉ có thể du đãng ở thế giới khác, sẽ có được năng lực cụ thể hóa ở trước mặt nhân loại.”

Mà “quỷ hồn” như vậy, mặc dù nhỏ yếu ở trước mặt Giang Ngư, làm phàm nhân không thể chống cự.

Nàng ý thức được thế giới này đã trở nên vô cùng nguy hiểm đối với người thường.

Sau khi xin giúp đỡ ở trên mạng, nàng lựa chọn báo cảnh sát.

Hai người hai mặt nhìn nhau.

“Tiếp theo sao nữa?” Giang Ngư tò mò hỏi.

Giang cô nương dịu dàng cười: “Sau đó ta biến thành một nhân viên công chức.”

Giang Ngư: “...”

Nàng thật lòng nói: “Ngươi giỏi hơn ta rồi.”

Giang cô nương lắc đầu: “Cũng không phải. Lúc vừa đến Linh Thảo Viên, ta buồn bực không vui suốt ngày, xa xa không bằng ngươi.”

Hai người nhìn nhau cười.

Giang Ngư thở dài: “Đây có lẽ là niềm vui bất ngờ mà hạt giống đã nói?”

Bong bóng chứa hai người bỗng nhiên run rẩy.

Giang cô nương nhìn ra bên ngoài một cái, tiếc nuối nói: “Lần gặp mặt này của chúng ta có lẽ sắp kết thúc.”

Giang Ngư nhìn người giống mình như đúc này, giang hai tay: “Ta có thể ôm ngươi một cái không?”

Giang cô nương cười đáp lại nàng, hai người ở thời không khác nhau, thế giới khác nhau, ôm nhau ở một nơi kỳ lạ.

“Giang Ngư, có lẽ chúng ta không còn cơ hội gặp mặt.” Giang cô nương nói khẽ ở bên tai nàng: “Chúc ngươi sau này mọi việc trôi chảy, vĩnh viễn nhẹ nhàng vui sướng như lúc này.”

Giang Ngư vỗ vỗ lưng nàng: “Ngươi cũng vậy!”