Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 118



“Ngư Trưởng lão?”

Giang Ngư mở choàng mắt.

Nàng đứng ở bí cảnh tối tăm, đỉnh đầu là một vầng trăng sáng, bên cạnh là thông đạo đang phát sáng.

Cách đó không xa, gã áo đen và Lam Tương đều ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

Nàng đã trở lại.

Tất cả những chuyện vừa rồi như là một giấc mộng.

Nàng phát hiện những người khác đều dùng một loại ánh mắt kính ngưỡng nhìn mình.

Giang Ngư ngạc nhiên nói: “Làm sao vậy?”

Đông Sư Vân nói đại khái chuyện vừa xảy ra, nói nàng cắn nuốt tất cả sương xám, nói một gốc cây đại thụ che trời kia.

Còn có gã áo đen và Lam Tương.

“Bọn họ ngất đi sau khi đại thụ biến mất.” Suy đoán thứ đồ kia có thể đoạt xá, bọn họ cũng không dám tùy tiện đến gần hai người, e sợ là bẫy rập.

Giang Ngư không sợ thứ này, đến gần xem, phát hiện ‘mùi hôi’ kỳ lạ trên hai người đã biến mất. Nhưng giờ phút này, hai người đang hấp hối, hiển nhiên trạng thái cực kỳ không tốt.

Nàng nói: “Thứ đồ kia đã rời đi, mau dẫn bọn họ đi ra ngoài, mời các Trưởng lão ra tay cứu chữa.”

Trong khoảng thời gian này biểu hiện của Giang Ngư đã đủ đạt được sự tin tưởng của mọi người. Nghe nàng nói như vậy, lập tức có hai đệ tử bế hai người lên đi về phía thông đạo.

Triệu Gia nhìn về phía Giang Ngư: “Ngư Trưởng lão, bọn ta cũng đi ra ngoài trước nhé?”

Bọn họ đi theo Giang Ngư vào, tất nhiên phải che chở cho Giang Ngư đi ra ngoài. Tuy rằng, ở bí cảnh, rõ ràng là Giang Ngư bảo vệ bọn họ càng nhiều hơn.

“Được.” Giang Ngư cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhìn về phía thông đạo, trong lòng nổi lên chút chờ mong: “Chúng ta rời khỏi bí cảnh thôi.”

Cảm giác đi qua thông đạo này gần giống với Truyền Tống Trận. Lần đầu tiên Giang Ngư trải nghiệm Truyền Tống Trận còn sẽ có cảm giác choáng váng, hiện tại đã hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác khác thường gì.

Chỗ Truyền Tống Trận đi ra, đúng là đài cao mà Thái Hư Tiên Tông vốn chuẩn bị để cho đệ tử tỷ thí.

Lúc Giang Ngư đi ra, phát hiện bốn phía có rất nhiều người. Có các đệ tử cùng ra với nàng, còn có Trưởng lão các tông canh giữ ở gần đó.

Trong đám người mênh mông, Giang Ngư liếc mắt một cái đã thấy được Cơ Trường Linh đã đi về phía này. Nàng khẽ cười, vừa đi về phía chàng vừa giang hai tay.

Cơ Trường Linh hơi sửng sốt, mở hai tay ra, đón được cô nương nhào vào trong ngực chàng.

Giang Ngư bỏ đi tất cả sức lực, mặc kệ mình dựa vào trong lồng ngực quen thuộc, một cảm giác mệt mỏi mãnh liệt tràn ngập toàn thân nàng.

Nàng có rất rất nhiều lời muốn nói, nhưng nhiều lời như vậy, cuối cùng đến bên miệng, chỉ còn lại có một câu: “Sư huynh, muội mệt mỏi quá.”

Nàng đi vào bí cảnh mấy tháng, toàn bộ hành trình, tinh thần đều căng thẳng, không được nghỉ ngơi tốt một ngày nào.

Tuy rằng thân thể tu sĩ có thể chịu được, sẽ không có chỗ nào không thoải mái, nhưng mỏi mệt trên tinh thần lại không thể dùng linh lực tiêu trừ.

Đôi tay ôm nàng lập tức tăng thêm chút sức, làm nàng càng gần chàng hơn.

“Muội vất vả rồi.”

Giang Ngư hơi híp mắt, dựa vào trong ngực chàng, lười biếng ừ một tiếng.

Linh quang bên hông Cơ Trường Linh lập loè, hai luồng linh quang trước sau rơi xuống trên mặt đất, một lớn một nhỏ.

Là Hàn Lộ và Tiểu Hoa Linh.

Bọn họ không dám quấy rầy Giang Ngư và Cơ Trường Linh, chỉ trông mong nhìn nàng.

Giang Ngư nhìn thấy các nàng, đôi mắt cong lên, từ trong ngực sư huynh đứng thẳng dậy, nhào vào trong ngực mềm mại lạnh mát của Hàn Lộ, hung hăng hít một hơi.

“Cục cưng Hàn Lộ, ta nhớ các ngươi chết mất!”

Thỏ lớn tốt tính để mặc nàng dựa vào, vừa duỗi tay đưa Tiểu Hoa Linh bay quanh hai người lên trên vai Giang Ngư.

Chụt.

Tiểu Hoa Linh hôn một cái lên lỗ tai Giang Ngư.

Giang Ngư ngứa đến rụt người, nở nụ cười.

Đan Lân đứng ở bên cạnh Cơ Trường Linh, thấy Tiểu Ngư ra ngoài không chỉ trước tiên không nhìn thấy mình, ánh mắt thứ hai thứ ba thấy cũng không phải mình, không nhịn được chu miệng lên.

Nhưng cô bé còn chưa kịp tức giận, bất ngờ một bàn tay xuyên qua bên hông cô bé, ôm cả người cô bé lên.

Kiếm linh Bạch Phượng nổi tiếng gần xa, cho dù trước khi hóa hình hay là sau khi hóa hình đều hiếm khi có trải nghiệm như vậy.

Cô bé trợn tròn đôi mắt, theo bản năng ôm lấy bả vai Giang Ngư, ngơ ngác nhìn Giang Ngư.

“Ai làm cho bé Đan Lân nhà chúng ta tức giận? Vừa ra đã thấy dáng vẻ thở phì phì của ngươi thế?” Giang Ngư biết rõ còn cố hỏi.

“Hừ!”

Âm thanh này lại không phải Đan Lân phát ra, mà là đến từ một giọng nói xa lạ, vô cùng dễ nghe như tiếng nước suối róc rách trong núi.

Giang Ngư tò mò nhìn sang, thấy là một thiếu niên ăn mặc hoa lệ.

Nàng kinh ngạc cảm thán nhìn hắn.

Nàng vốn cho rằng, chỉ nói về ngũ quan bên ngoài, Phù Lệ thân là giao nhân đã là người đẹp nhất mà mình từng gặp trên đời này, nhưng tiểu thiếu niên này thế mà không thua kém mảy may.

Hơn nữa, vẻ đẹp của hắn không giống vẻ đẹp thiên về dịu dàng của giao nhân như Phù Lệ. Tuy còn ở vào tuổi tác khó phân nam nữ, nhưng mặt mày tràn ngập kiêu ngạo và khí phách hăng hái, như một ngọn lửa chói sáng loá mắt bức người.

Thiếu niên thấy Giang Ngư nhìn mình lộ ra ánh mắt tán thưởng, biểu tình bất mãn cũng thu lại nhiều, khẽ nâng cằm: “Ngươi cảm thấy ta đẹp à?”

Giang Ngư thành thật gật đầu.

Sắc mặt hắn lập tức hòa hoãn lại: “Coi như ngươi tinh mắt.”

Trong lòng Giang Ngư nghi hoặc, thần thái giọng điệu của thiếu niên này như là rất quen thuộc với mình. Nhưng nàng rõ ràng chưa từng gặp hắn.

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, thiếu niên đã chuyển cái ‘mỏ hỗn’ đến trên người những người khác.

Đầu tiên chính là hạc trắng.

“Ngươi không có chân à? Lớn như vậy rồi, còn để người ôm? Không thấy nàng mệt như vậy à?”

Đan Lân:???

Cô bé bảo mà ánh mắt đầu tiên nhìn thấy phượng hoàng này là đã cảm thấy đáng ghét, quả nhiên trực giác sẽ không gạt người. Đúng là đáng ghét!

Nhưng cô bé cảm thấy hắn nói thật ra không sai, bèn giãy giụa từ trong ngực Giang Ngư nhảy xuống, đổi thành kéo tay áo nàng.

“Liên quan gì đến ngươi? Tức Sơn cách xa nơi này vạn dặm, ngươi quản cũng rộng quá rồi đấy!” Cô bé châm chọc lại: “Tiểu Ngư thích ta.”

Giang Ngư thấy bọn họ cãi nhau, quay đầu nhìn Cơ Trường Linh: “Hắn là ai thế? Là bạn của Đan Lân à?”

Hai con chim đang cãi nhau:???

“Đương nhiên không phải!”

Cơ Trường Linh giải thích nói: “Hắn là một mạch phượng hoàng ở Tức Sơn, đến... xem đại bỉ tiên môn.”

Phượng hoàng:?

Giang Ngư không nhịn được nhìn về phía tiểu phượng hoàng. Lúc trước không nhìn kỹ, giờ nhìn kỹ lại quả nhiên thấy trên trường bào đỏ lửa của hắn, các nơi cổ áo góc áo đều vẽ hoa văn chìm phượng hoàng.

Khó trách đẹp như vậy.

“Không hẳn là vậy.” Tiểu phượng hoàng cởi một cái túi bên hông xuống, đưa cho Giang Ngư: “Cho ngươi.”

Giang Ngư không nhận lấy, cẩn thận hỏi: “Trước kia chúng ta có quen nhau à?”

Tiểu phượng hoàng biết suy nghĩ của nàng, sầm mặt mở túi linh thú ra.

“Meo.”

Một cái đầu đen tròn tròn dò ra.

“Tiểu Hắc!” Giang Ngư bất ngờ vui mừng nhìn nó.

Nàng ở bí cảnh, còn nói về nó đó.

Nàng bế bé mèo đen lên. Lá gan mèo đen không lớn, chợt bị người xa lạ ôm lấy, sợ tới mức tứ chi quào loạn, kêu lớn meo meo, thật là thê thảm.

Giang Ngư kinh ngạc: “Tiểu Hắc, con làm sao vậy? Không nhận ra mẹ à?”

Bé mèo đen chợt đổi chỗ, quào loạn một lúc mới muộn màng ý thức được: Nhân loại này thật thơm, thật dễ ngửi!

Nó bèn nằm yên không giãy giụa nữa, dịu ngoan đến gần trong ngực Giang, thậm chí bắt đầu thở khò khè.

Nhưng đây cũng không đúng, đến cả Đan Lân đều có thể nhận thấy Tiểu Hắc khác lạ, huống chi là Giang Ngư nuôi nó như con trai chứ?

Hiện giờ nàng đã rất quen với hành vi phương thức của tu sĩ, lấy tay dùng linh lực kiểm tra, phát hiện thân thể mèo đen rất khỏe mạnh, thức hải bị hao tổn cũng là vết thương cũ.

Sắc mặt tiểu phượng hoàng phức tạp nhìn Giang Ngư vừa dịu dàng vừa quan tâm. Hắn muốn nói gì đó, sau khi do dự cuối cùng vẫn im lặng.

Hắn lấy ra lý do thoái thác vừa rồi đã nghĩ kỹ: “Con mèo này lưu lạc đến Tức Sơn, vừa hay bị ta nhặt được. Nó đã từng bị vết thương rất nghiêm trọng, vừa yếu vừa ngốc. Ta nghe nói trước kia là ngươi nuôi, vừa hay muốn tới xem đại bỉ tiên môn nên đưa lại đây cho ngươi.”

Giang Ngư sửng sốt, nhìn bé mèo đen một cái: “Cảm ơn ngươi. Nhưng mà hiện tại Tiểu Hắc không biết nói, cũng không nhận biết ta. Sao ngươi biết nó là mèo của ta?”

Tiểu phượng hoàng: “...” Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ chế nhạo.

Trên khuôn mặt tinh xảo của hắn hiện ra chút đỏ ửng, dứt khoát không nói lý: “Dù sao ta biết thôi! Chẳng lẽ nó không phải mèo của ngươi à?”

Tiểu phượng hoàng đẹp như vậy không nói lý cũng là cảnh đẹp ý vui.

Giang Ngư dễ như trở bàn tay tha thứ cho hắn, cũng tỏ vẻ cảm ơn hắn.

*

Lực chú ý của các Trưởng lão tông môn đã đặt hết trên người Giang Ngư từ lúc nàng ra.

Ngư Trưởng lão vừa ra đã nhào vào người Thanh Huyền Chân Quân, ừm, có thể hiểu được, tình nhân nhỏ mà, ngọt ngấy một chút là bình thường.

Bọn họ kiên nhẫn chờ Ngư Trưởng lão và Thanh Huyền Chân Quân thân mật xong, lại cùng thân mật với nhóm linh thú mà mình nuôi, tiểu phượng hoàng điện hạ Tức Sơn cũng lại góp vui.

Thật vất vả thấy các nàng đã nói xong, Hồng Quang Trưởng lão cười tủm tỉm đi tới.

“Hồng Quang Trưởng lão.” Giang Ngư vừa thấy hắn đã nhớ tới chính sự.

Nàng lấy Bạch Ngọc tiên cung và linh khí khác trước đó Hồng Quang Trưởng lão giao cho mình hộ thân ra, trả cho hắn.

Hồng Quang Trưởng lão chỉ nhận Bạch Ngọc tiên cung và quyển trục phía sau kia, cười nói: “Ngươi đưa tất cả năm vạn đệ tử về an toàn, công lao to lớn. Mấy linh khí này vốn cho ngươi hộ thân, đã cho ngươi, đó là của ngươi.”

Hắn còn giải thích một câu: “Về phần Bạch Ngọc tiên cung và Thái Thanh Sơn Hà Quyển có ý nghĩ phi phàm với tông môn, không thể dễ dàng cho ngươi. Sau khi trở về, ta sẽ bẩm báo với Chưởng môn, khen thưởng thứ khác cho ngươi.”

Giang Ngư vội nói không cần.

Dù cho nàng, nàng cũng không dám lấy.

Chuẩn Tiên Khí, mặc dù ở tam đại tiên tông, cũng là tồn tại như bảo vật trấn tông.

Nàng đã đủ nổi bật rồi.

Quả nhiên, Hồng Quang Trưởng lão vừa nói như vậy, Trưởng lão các đại tông môn nhét pháp bảo linh khí cho Giang Ngư trước đó, cũng ngại đòi đồ về.

Nhưng bọn họ ngẫm kỹ lại, lần này đệ tử trong bí cảnh có thể gần như không có thiệt hại, thật sự ít nhiều gì cũng nhờ Giang Ngư, nên cũng cảm thấy không lỗ.

Nếu lúc này Giang Ngư tính sổ, sẽ phát hiện chỉ bằng vào thu hoạch lần này ở bí cảnh chiến trường cổ, nàng có thể từ một người nghèo rớt ở Tu Tiên Giới nhảy lên thành phú bà Tu Tiên Giới, còn là loại đại bảo bối dù trả tất cả tài sản cũng không có người bán ấy!

Hồng Quang Trưởng lão và đám người Ngôn Nhạc Trưởng lão ở bên cạnh liếc nhau, cười tủm tỉm nói: “Chuyến này, Ngư Trưởng lão vất vả. Ta không quấy rầy ngươi, Ngư Trưởng lão đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Giang Ngư hoan hô một tiếng ở trong lòng, kéo ống tay áo của Cơ Trường Linh muốn đi về.

Trưởng lão các tiên môn khác đã nhìn chằm chằm bao lâu chứ? Há có thể dễ dàng thả người.

Tông chủ Thái Hư thò qua, cười tủm tỉm nói: “Ngư Trưởng lão, biện pháp luyện dược kia của ngươi...”

Kiếm Minh Trưởng lão Thái Thương cũng đầy tò mò: “Ngươi làm thế nào cắn nuốt những sương xám đó mà không bị ảnh hưởng?”

Phù Lệ cũng rất kinh ngạc: “Nhìn khí tức của ngươi, mới chỉ mấy tháng, tu vi của ngươi trực tiếp từ Kim Đan sơ kỳ tiến giai đến Kim Đan viên mãn. Đây là tác dụng của đạo tâm không tì vết à?”

“Ngư Trưởng lão, rốt cuộc sương xám kia là thứ gì?”

“Ngư Trưởng lão...”

“...”

Giang Ngư: “...”

Cũng may không cần nàng tự mình ứng đối, băng tuyết đột ngột buông xuống, khí lạnh cứng rắn bức lui mọi người mấy bước.

Cơ Trường Linh nắm tay nàng, nhìn về phía mọi người: “Sư muội mệt mỏi, cần nghỉ ngơi. Các vị có nghi hoặc gì thì có thể dò hỏi các vị Trưởng lão Thái Thanh.”