Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 119



Các Trưởng lão Thái Thanh: “…”

Nói thì nói vậy, nhưng không chỉ bọn họ rất nghi hoặc mà chúng ta cũng rất nghi hoặc đó.

Hồng Quang Trưởng lão đã cười tủm tỉm tiếp lời: “Đúng là như thế! Lần này bọn nhỏ đều mệt mỏi, để nàng về nghỉ ngơi trước mới là chuyện đúng đắn.”

Hắn vừa nói như vậy, những Trưởng lão đó cũng không tiện tiếp tục chen qua. Huống chi Hồng Quang Trưởng lão nói rất có lý, đệ tử nhà bọn họ cũng đều trải qua cửu tử nhất sinh mới ra được, không ít người còn bị thương, thật sự là cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Giang Ngư được rảnh rỗi, lôi kéo Cơ Trường Linh còn có nhóm nhãi con lớn nhỏ, người một nhà bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Tiểu phượng hoàng đứng ở tại chỗ, ngây ra nhìn bóng dáng đoàn người rời đi.

Con mèo ngốc kia cũng bị nàng ôm đi. Hừ, mèo ngốc như vậy, thế mà nàng cũng không cảm thấy không thích hợp. Hắn nào có ngốc thế đâu!

*

Giang Ngư đúng là lo lắng cho bé mèo đen, trên đường trở về vẫn thỉnh thoảng cúi đầu nhìn nó.

Nhưng con mèo này là linh miêu cấp một hàng thật giá thật, mới có chút xíu, dù cho đã mở linh trí, thông minh cũng hữu hạn, không thể so với Tiểu Hắc trước đó.

Hơn nữa thức hải của nó từng bị thương, càng thêm thích ngủ hơn cả linh thú con. Gần như từ lúc bắt đầu gặp mặt, nó vẫn luôn nằm ngủ ở trong lòng Giang Ngư.

Giang Ngư thấy thế, cũng chỉ đành gạt nghi ngờ trước, đặt nó vào túi linh thú tĩnh dưỡng.

Trở lại trong phòng Thái Hư Tiên Tông sắp xếp, cả người Giang Ngư đều thả lỏng, chỉ cảm thấy toàn thân mềm như bông như một đám mây, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc đến trời u đất ám.

Nhưng nàng lại có rất nhiều chuyện muốn chia sẻ với Cơ Trường Linh.

Cơ Trường Linh phát hiện, ôn hòa cắt ngang lời nàng định nói: “Đi nghỉ ngơi trước đã. Chờ nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại chậm rãi nói.”

Thấy Giang Ngư do dự, Cơ Trường Linh nói cho nàng: “Trải qua việc này, đại bỉ tiên môn chắc chắn phải tạm hoãn, chuyện còn lại bên trong bí cảnh đều có các Trưởng lão xử lý. Sư muội có thể yên tâm.”

“Muội quá mệt mỏi, ngủ một giấc trước đi.”

Lời chàng nói dường như mang theo vận luật kỳ lạ nào đó. Giang Ngư vốn đã rất buồn ngủ, sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy hai mí mắt nặng trĩu, sắp không mở ra được.

Nhưng nàng vẫn dùng hết tự chủ cuối cùng, dùng thanh khiết thuật cho chính mình, lại đổi một bộ áo ngủ mềm mại, mới ngã vào trên giường ở phòng ngủ.

Một giấc này, nàng ngủ cực say.

Ở bí cảnh, cố kỵ gã áo đen, không chỉ là nàng, các đệ tử cũng chưa từng chân chính thả lỏng nghỉ ngơi. Cho dù là ban đêm đả tọa, cũng đều phải phân ra một sợi tâm thần thời khắc cảnh giác bên ngoài, để ngừa xảy ra tình huống bất ngờ.

Các đệ tử tiên môn đã quen lấy đả tọa thay thế giấc ngủ còn đỡ, người làm việc và nghỉ ngơi giống phàm nhân như Giang Ngư, tuy rằng có được thân thể kiên cường của tu sĩ Kim Đan nhưng luôn có một loại ảo giác tinh lực của mình sắp bị mài mòn hết rồi.

Cơ Trường Linh đi đến cạnh giường của nàng, thấy cả người nàng đều chìm vào bên trong đệm giường mềm mại, chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt ở bên ngoài, ngủ cực kỳ ngon lành.

Chàng không kiềm được bật cười, đứng nhìn một lúc lâu, mới duỗi tay nhẹ nhàng kéo chăn, không để nàng làm mình ngạt.

Nhận thấy được động tĩnh ở bên cạnh, trong lúc ngủ mơ, cô nương khẽ hừ hai tiếng, ôm chăn như là rồng bảo vệ báu vật, kiên quyết không chịu nhượng bộ.

“Huynh không đoạt chăn của muội.” Trái tim Cơ Trường Linh mềm thành một vũng nước, nhỏ giọng dỗ nàng: “Không làm ồn đến muội, ngủ đi.”

Bên cạnh là hơi thở cũng đủ làm người khác an tâm, giữa mày Giang Ngư giãn ra, lại lần nữa rơi vào trong giấc ngủ triền miên.

*

Một giấc này rất có một loại cảm giác ngủ đến không biết năm này là năm nào.

Cơ Trường Linh nhận thấy được động tĩnh tiến vào, nhìn thấy chính là Giang Ngư ôm lấy chăn ngồi ở đầu giường ngây ra.

Nàng ngủ đến đỏ bừng mặt, trên mặt mang theo lười biếng và mờ mịt lúc mới tỉnh, tóc dài hỗn độn tán loạn ở sau lưng. Nàng nghe được tiếng động, một đôi mắt to long lanh nước chậm chạp nhìn qua.

“Sư huynh?”

Cơ Trường Linh đi đến bên nàng, duỗi tay thay nàng vén một sợi tóc rối, đầu ngón tay ấm áp chạm đến tai nàng.

Giang Ngư cảm thấy ngứa, không nhịn được cười trốn sang bên cạnh, eo bị một đôi tay đỡ lấy, cái hôn mang theo hương lành lạnh phủ lên.

Nàng rất quen thuộc với hương vị này, kinh ngạc qua đi, thân thể trở nên mềm mại, thậm chí duỗi tay ôm lấy chàng, đáp lại nụ hôn này.

Hơi thở quấn vào nhau.

Cơ Trường Linh chống lên trán của nàng, thấp giọng nói: “Mấy tháng này, huynh vẫn luôn suy nghĩ huynh hẳn nên đi vào với muội.”

Giang Ngư rất hưởng thụ loại thân mật này, nàng cọ cọ Cơ Trường Linh, dựa đầu vào vai chàng buồn cười: “Đáng tiếc tu vi của huynh quá cao. Ôi, quá thiên tài cũng là một loại tội lỗi đó.”

Nàng nhắm mắt lại cười:“Sư huynh không cần nghĩ muội yếu ớt đến vậy. Trước kia muội cũng là người một mình dẫn đoàn đội làm hạng mục đó.”

Cơ Trường Linh khó hiểu nhìn nàng.

Giang Ngư cố ý nói: “Đây là bí… mật của muội.”

Cơ Trường Linh không hỏi nữa.

“Huynh không tò mò à?”

Cơ Trường Linh: “Không phải muội nói là bí mật à?”

Nếu là bí mật của nàng, đương nhiên chàng sẽ không hỏi nữa.

Giang Ngư cảm thấy có một người bạn trai lớn tuổi hơn mình, biết bao dung quả nhiên rất sướng.

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng không phải không thể nói, nhưng muội cần một chút thời gian.” Ngẫm lại xem nên nói như thế nào.

Nàng ngủ no rồi, chỉ cảm thấy cả người đều tràn ngập lực lượng, bèn đứng dậy dùng pháp thuật xử lý mình một chút.

Mới đi ra khỏi phòng, đã ngửi được một mùi thơm nồng đậm.

“Ồ?”

Tiểu Tử đang dùng dây leo chơi đánh đu với bé mèo đen phát hiện nàng, bay vèo một cái đến ôm lấy cánh tay của nàng.

“Ngư Ngư, ngươi tỉnh rồi à?”

Cô bé nhỏ giọng nói: “Hàn Lộ đại nhân làm rất nhiều đồ ăn ngon cho ngươi đó, dùng linh lực hâm nóng. Ngươi tỉnh lại là có thể ăn!”

Bây giờ đang là ban đêm, Hàn Lộ nằm ở đình viện phơi ánh trăng. Nó vào muộn hơn Tiểu Hoa Linh, vừa vặn nghe câu nói này bèn tiếp lời:

“Ta thấy ngươi chưa được ăn một bữa tử tế nào ở bí cảnh.”

Thỏ lớn đau lòng: “Lúc chúng ta ở Linh Thảo Viên, mỗi ngày đều phải ăn. Ngư Ngư nhất định đói lả rồi.”

Tiểu Hoa Linh gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế! Đúng thế.”

Cơ Trường Linh yên lặng đứng ở một bên, cũng không phản bác nhóm linh thú nói. Tuy rằng mọi người đều biết, tu sĩ cảnh giới Kim Đan sớm đã tích cốc, đừng nói mấy tháng không ăn gì, dù là mấy năm không dính ngũ cốc cũng sẽ không cảm thấy “đói”.

Giang Ngư đúng là động tâm, từ lúc ngửi được mùi thơm đã bắt đầu thèm.

“Ta đây phải nhấm nháp tay nghề Hàn Lộ mới được.”

Hàn Lộ lập tức nói: “Ngươi đi đình viện chờ một lát, ta chuẩn bị một tí.”

Nói xong nó hưng phấn xoay người chạy.

Giang Ngư rất phối hợp đứng ở tại chỗ chờ.

Nàng nhìn một vòng, hỏi: “Đan Lân đâu?”

Trong mắt Cơ Trường Linh lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Đi ra ngoài tìm người đánh nhau.”

Thấy vẻ mặt Giang Ngư nghi hoặc, Cơ Trường Linh ngắn gọn giải thích một câu: “Con bé không hợp với tiểu phượng hoàng Tức Sơn.”

Tiểu phượng hoàng? Giang Ngư nhớ tới tiểu thiếu niên rất xinh đẹp kia, ngạc nhiên: “Tiểu phượng hoàng đẹp như vậy, Đan Lân không thương hương tiếc ngọc à?”

Cơ Trường Linh thưởng thức bốn chữ “thương hương tiếc ngọc” này, rơi vào trầm mặc.

Hàn Lộ tới rất nhanh: “Ngư Ngư mau tới!”

Giang Ngư lập tức ném tiểu phượng hoàng ra sau đầu, hứng thú bừng bừng đi xem đồ ngon mà Hàn Lộ chuẩn bị cho mình.

Cho dù đã làm chuẩn bị tâm lý, khi nhìn thấy một bàn lớn đồ ăn, Giang Ngư vẫn kinh ngạc.

Bởi vì ở Thái Hư Tiên Tông, lấy tài liệu ngay tại chỗ, phần lớn đồ ăn đều là hải sản.

Thở lớn lải nhải nói chuyện với nàng: “Ngươi ngủ mấy ngày rồi, uống chút cháo lót dạ trước.”

Cháo nấu bằng tôm thủy tinh và sò ngao biển thơm ngon mềm trơn, ngoài cháo ra, còn có các loại đồ biển hấp, sợ Giang Ngư ăn uống không tốt, khẩu vị chua ngọt cay gì cũng có.

Sợ Giang Ngư không muốn ăn hải sản, còn có mấy đĩa đồ ăn bình thường từng ăn ở Linh Thảo Viên, còn cơm nấu bằng linh gạo, thậm chí Hàn Lộ còn đi hải thị mua thực đơn của nhân gian, học vài món mới.

Các loại đồ ăn màu sắc rực rỡ muôn màu bày một bàn.

“Phong phú vậy ư!” Giang Ngư hoan hô, không che giấu sự vui vẻ của mình tí nào: “Cảm ơn Hàn Lộ!”

Thỏ lớn vui đến ánh sáng trên người càng sáng hơn: “Ngươi thích là được.”

“Chúng ta cùng nhau ăn.”

Nàng kéo nhóm linh thú xuống cùng, Cơ Trường Linh cũng không buông tha.

Mấy tháng này, bọn Hàn Lộ đều do Cơ Trường Linh chăm sóc. Sớm chiều ở chung, nhìn vị tiên quân như ngọc lạnh này quan tâm mình giống như Ngư Ngư, Hàn Lộ và Tiểu Hoa Linh cũng bớt đi sự kính sợ với chàng, thân cận thêm hai phần.

Bé mèo đen vừa ra ngoài, trước mắt, mặc kệ là người hay là linh thú, hơi thở đều mạnh hơn nó quá nhiều rồi.

Mặc dù trên người Giang Ngư có hương vị mà nó rất thích rất muốn thân cận, nhưng bé mèo đen vẫn trốn lên trên một cái cây gần đó, dù thế nào cũng không chịu xuống dưới.

“Tiểu Hắc không quá thích hợp.” Giang Ngư bưng bát, lo lắng sốt ruột: “Cho dù thức hải bị hao tổn, không nhận ra người khác nhưng sao tính cách lại kém nhiều như vậy?”

Nàng còn nhớ rõ lúc vừa quen Tiểu Hắc, nó còn yếu hơn cả bây giờ đó. Cũng là đột nhiên đến một địa phương xa lạ, nhưng khi đó Tiểu Hắc rất thần khí, rất có khí thế của ‘quàng thượng’.

Cơ Trường Linh đang rửa tay bóc tôm cho nàng, nghe vậy nói: “Muội có thể đi hỏi con tiểu phượng hoàng kia.”

“Hả?” Giang Ngư hơi do dự, cuối cùng nói: “Hắn cứu Tiểu Hắc, muội đúng là nên cảm ơn người ta. Nhưng mà xưa nay không quen biết, sao hắn lại biết những việc này?”

Trong mắt Cơ Trường Linh hiện lên ý cười: “Muội không hỏi thì sao biết được?”

“Hơn nữa.” Chàng nhớ tới dáng vẻ thiếu niên kia, trầm tĩnh nói: “Có khi hắn rất vui lòng giải đáp cho muội ấy.”

Giang Ngư cắn đũa, suy tư một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng. Muội vừa thấy hắn đã cảm thấy thân thiết. Hôm nào muội mang một phần lễ vật đi bái phỏng hắn một cái.”

Tiểu phượng hoàng đang cãi nhau với hạc trắng, đột nhiên ngứa mũi, hắt xì một cái.

Hắn sờ sờ mũi, cứ cảm thấy sau cổ hơi lành lạnh.