Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 120



Giang Ngư dùng xong bữa tối, ngủ đủ rồi cũng không muốn ngủ tiếp, ngồi ở đình viện nói chuyện với Cơ Trường Linh.

“Nhan Xán sư tỷ, các nàng có khỏe không? Mọi người trong bí cảnh đều ra rồi chứ? Còn có hai đệ tử bị đoạt xá.”

Cơ Trường Linh nói cho nàng: “Các đệ tử đã bình an đã trở lại. Nhan Xán mang theo con Sí Nhật Diễm Thú kia đến tìm muội, biết muội còn chưa tỉnh bèn đi về trước. Về phần hai đệ tử kia, trải qua kiểm tra, ma vật bám vào người trên người bọn họ đã biến mất.”

Chẳng qua tình hình của hai người đều không tốt lắm.

Đệ tử áo đen bị đoạt xá trong thời gian quá dài, thần hồn bị hao tổn nghiêm trọng, đến ký ức đều xuất hiện chỗ trống. Mà thương thế trên thân thể Lam Tương càng nặng hơn một chút, sư môn của nàng ta đã đón nàng ta về trị liệu.

Lần thí luyện chiến trường cổ này, các đại tiên môn tổng cộng có hơn bảy trăm đệ tử ngã xuống, bị thương càng là nhiều không đếm xuể.

Giang Ngư nghe thấy con số này thì im lặng một lúc lâu.

“Vậy đại bỉ tiên môn kia thì sao? Còn tiếp tục chứ?”

Cơ Trường Linh lắc đầu: “Còn đang bàn bạc.”

Chàng nhắc nhở: “Sau đây chắc chắn sẽ có người dò hỏi muội làm thế nào đối phó những sương xám đó.”

“Trưởng lão tông môn nói với huynh, nếu muội không tiện thì nói là trên người mang theo dị bảo có thể tinh lọc sương xám kia.”

Đây đúng là chuyện Giang Ngư muốn nói nhất với Cơ Trường Linh.

Nàng nói: “Sư huynh, huynh hẳn còn nhớ chuyện ngày đó muội bị xúc động vì Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp, kích phát huyết mạch trong cơ thể, trọng tố Kim Đan chứ?”

Cơ Trường Linh gật đầu.

Giang Ngư nói tiếp: “Ngày đó, muội không chỉ có thương thế khỏi hẳn, tu vi khôi phục, đan điền còn nhiều ra một hạt giống. Muội vẫn luôn cho rằng, nó thay thế tác dụng của Kim Đan. Nhưng trải qua chuyện bí cảnh, muội mới phát hiện cũng không phải.”

“So với trở thành Kim Đan của muội, hạt đậu xanh nhỏ càng như là một thân thể đơn độc, chỉ ở tạm trong đan điền của muội.”

Nàng thẳng thắn: “Ở bí cảnh, không phải muội cắn nuốt sương xám mà là nó. Hơn nữa sau khi cắn nuốt sương xám, nó trưởng thành hơn, hiện tại đã có bốn chiếc lá con.”

Cơ Trường Linh nghĩ đến lúc ra khỏi bí cảnh, ảo ảnh cái cây trên đỉnh đầu Giang Ngư như nối liền với đất trời.

Lúc ấy tất cả các Trưởng lão nhìn linh quang kính đều chú ý tới. Không cần nghĩ cũng biết, sau khi các đại tiên môn trở về tất nhiên sẽ lật hết các loại điển tịch, muốn làm rõ xem đó là cây gì.

Nhưng mặc dù là nội tình thâm hậu như Thái Thanh Tiên Tông cũng không tìm được bất kỳ ghi chép nào liên quan.

Hạt giống có thể đối phó với quái vật đến từ Quy Khư.

Nghe được Giang Ngư miêu tả, trong lòng Cơ Trường Linh càng thêm nghiêng về suy đoán của mình.

(*) Đoạn này trong bản gốc tác giả bị viết ngược tên, người chuyển ngữ xin phép chuyển về cho đúng.

Trong lòng nàng không chắc chắn, dò hỏi Cơ Trường Linh: “Tông môn chưa bao giờ dò hỏi năng lực thiên phú của muội, muội cần phải kể cho các Trưởng lão nghe à?”

Cơ Trường Linh hỏi lại: “Bản thân muội muốn nói à?”

Giang Ngư thật sự không nghĩ gì cả, chỉ có một băn khoăn, sợ mình bị trở thành dị loại gì đó mà nghiên cứu.

Nàng nói ra băn khoăn của mình, Cơ Trường Linh giật mình, nhìn về phía Giang Ngư, bất đắc dĩ: “Muội có lẽ không ý thức được chỗ đặc thù thật sự của mình. Rốt cuộc cây này có gì ảo diệu, chúng ta tạm thời không rõ ràng lắm. Nhưng huynh có thể xác định, trước mắt với tông môn mà nói, năng lực có thể mang đến sức sống cho các Trưởng lão già cả mà muội có được, hiển nhiên càng trân quý hơn.”

Như Tuế Văn Trưởng lão vốn tuổi thọ sắp hết. Nhưng đồ ăn do Giang Ngư tự tay làm có lực lượng sự sống, không chỉ có có thể kéo dài tuổi thọ cho ông ấy, thậm chí trở thành cơ hội đột phá của ông ấy!

Tu vi đi vào Độ Kiếp Kỳ, tuổi thọ tăng lên mấy ngàn năm. Một Thái thượng Trưởng lão Độ Kiếp Kỳ không hề nghi ngờ là có ý nghĩa trọng đại với tông môn.

Nhưng sau khi Thái Thanh Tiên Tông biết bản lĩnh độc đáo của nàng, ngoài tăng mạnh bảo vệ nàng ra, cũng không áp dụng quá nhiều biện pháp.

“Cho nên, muội lo lắng thừa.”

Giang Ngư thẹn thùng nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao đan điền chính là chỗ quan trọng nhất của tu sĩ, nàng cũng muốn biết rõ rốt cuộc hạt đậu xanh nhỏ là thứ gì. Nếu có thể có sự giúp đỡ của tông môn thì sẽ nhanh chóng có được kết quả.

“Một khi đã như vậy, đợi ngày mai muội đi bái phỏng Hồng Quang Trưởng lão, cùng nhau thỉnh giáo.”

Tuy rằng tông môn rất săn sóc, để nàng nghỉ ngơi trước, cũng chưa bảo nàng làm gì. Nhưng rất nhiều chuyện, sau khi Giang Ngư khôi phục vẫn phải đi báo cáo với tông môn.

*

Ngày hôm sau, Giang Ngư dậy sớm, cùng Cơ Trường Linh đi bái phỏng Hồng Quang Trưởng lão.

Đến chỗ viện của Hồng Quang Trưởng lão, bên trong đã ngồi đầy người.

Giang Ngư nhìn thoáng qua, lần này đại bỉ tiên môn, Trưởng lão các phong có thể làm chủ cơ bản đều tới, hiển nhiên bọn họ cũng đều biết tin Giang Ngư tỉnh lại.

Tuy đều là Trưởng lão Thái Thanh, nhưng tuổi của Giang Ngư còn nhỏ hơn mọi người quá nhiều, thậm chí còn không bằng số tuổi lẻ của một vài Trưởng lão. Cho nên phần lớn ánh mắt nhìn về phía Giang Ngư, đều mang theo một loại ý vị “con cháu nhà ta thật biết tranh đua”.

“Nghỉ ngơi tốt rồi chứ?” Hồng Quang Trưởng lão ôn hòa dò hỏi.

Giang Ngư lại lần nữa đã nhận ra xấu hổ vi diệu: Được rồi! Hiện tại toàn tông môn đều biết nàng là tu sĩ kỳ quái thích ngủ.

Nàng gật đầu: “Nghỉ ngơi tốt rồi.”

“Đừng câu nệ như vậy, ngồi đi.” Hồng Quang Trưởng lão liếc một đám người bên cạnh một cái: “Ta đã bảo các ngươi không cần lại đây, có tin tức gì, ta sẽ nói cho các ngươi, làm Tiểu Ngư căng thẳng rồi.”

Hắn có bối phận lớn tu vi cao, tuy rằng dáng vẻ trông trẻ tuổi nhưng hiển nhiên cực có uy tín ở bên trong đám Trưởng lão.

Chỉ có Ngôn Nhạc Trưởng lão không sợ hắn, cười tủm tỉm nói: “Cái đó không được. Lần này Tiểu Ngư lập công lớn, chúng ta nhàn rỗi lại không có việc gì, vì sao không thể đến xem đại công thần?”

Hồng Quang Trưởng lão cũng lười chọc phá bà, ngươi muốn nhìn công thần á? Ta cược chưa vượt qua ba câu, đuôi cáo của ngươi sẽ lộ ra ngay.

Trên thực tế, Ngôn Nhạc Trưởng lão đến ba câu xã giao cũng lười nói.

Bà đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Ngư Trưởng lão, ta muốn hỏi một chút rốt cuộc nước thuốc kia của ngươi làm thế nào có thể thành?”

Không có Luyện Đan Sư nào nhìn thấy nước thuốc của Giang Ngư mà có thể giữ bình tĩnh.

Lúc ấy Giang Ngư từ bí cảnh ra, bà không lên tiếng dò hỏi trước, mà để nàng nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối là cực kỳ săn sóc yêu quý hậu bối.

Tò mò cũng không chỉ có Trưởng lão Dược Phong. Nước thuốc của Giang Ngư gần như đã đánh vỡ thường thức trong Tu Tiên Giới, không có người nào không khiếp sợ.

Bị hỏi vấn đề này cũng ở trong dự kiến của Giang Ngư.

Nàng thản nhiên đối diện với các Trưởng lão, nói: “Ta nói bản thân ta cũng không biết, các Trưởng lão tin chứ?”

“Ta đúng là không có bản lĩnh này.” Cũng không thể nói nàng chỉ thử “nấu thuốc bắc”, vậy mà sẽ tạo thành chấn động lớn như vậy.

“Nhưng ta có một suy đoán, có lẽ liên quan đến lực lượng thiên phú của ta.”

Giang Ngư: “Quá khứ của ta có lẽ các Trưởng lão đã rất rõ ràng.”

Các Trưởng lão tất nhiên biết rõ, mặc dù có người cá biệt trầm mê tu luyện trước kia không chú ý Giang Ngư, qua mấy ngày này Giang Ngư vào bí cảnh, cũng đã sớm tìm tòi hết một trăm năm từ khi nàng sinh ra đến Thái Thanh tu luyện rồi.

“Ta ở trong Linh Thảo Viên, may mắn chứng kiến Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp, có được cơ duyên thức tỉnh khôi phục tu vi. Lại có chút cảm giác đặc thù với cỏ cây.”

“Ta nghĩ có thể hoàn mỹ dung hợp dược tính linh thảo nấu ra nước thuốc, có lẽ là vì nguyên nhân này.”

Giọng nói của nàng thành khẩn, sắc mặt thản nhiên, hiển nhiên là nói thật.

Các Trưởng lão hai mặt nhìn nhau, Ngôn Nhạc Trưởng lão thở dài, nói: “Năng lực thiên phú đúng là thay đổi thất thường, làm người ta không thể thăm dò hết.”

Giang Ngư không đợi các Trưởng lão đề cập đến điều khác, chủ động nói: “Chờ trở lại tông môn, nếu các Trưởng lão có hứng thú, có thể gần gũi quan sát ta làm nấu thuốc như thế nào.”

Nếu mọi người tò mò, nàng dứt khoát để bọn họ tự đến xem. Nếu mọi người thực sự có thể học kỹ năng này, lại mở rộng ở Tu Tiên Giới, nàng cảm thấy cũng khá tốt.

Đám người Ngôn Nhạc Trưởng lão ngẩn ra, nhìn biểu tình nghiêm túc của Giang Ngư, đều lộ vẻ xúc động.

Ngôn Nhạc Trưởng lão than nhẹ: “Uổng công chúng ta lớn tuổi hơn ngươi như vậy, còn không rộng lượng bằng một tiểu cô nương.”

Quy tắc ở thế giới này, rất nhiều người cho rằng nếu mình có một bản lĩnh riêng lợi hại, tất nhiên là phải truyền thừa xuống, trở thành độc môn tuyệt kỹ của nhà mình.

Giang Ngư hiểu loại quan niệm này, nhưng bản thân nàng cũng không có loại ý tưởng này.

Huống chi, nàng cười cười: “Bản lĩnh này không thể hiểu được, vốn cũng không phải ta mất công sức lớn nghiên cứu ra, thật sự không nhất định phải giữ riêng lại.”

Lúc sau, quả nhiên Hồng Quang Trưởng lão hỏi sương xám kia.

Giang Ngư bèn nói lại một lần những điều hôm qua đã kể với Cơ Trường Linh, thuận tiện nhờ các Trưởng lão tra giúp mình gốc gác của cái cây kia.

Nghe được thứ này ở trong đan điền của Giang Ngư, các Trưởng lão quả nhiên đều có sắc mặt rất tập trung.

Hồng Quang Trưởng lão do dự một chút, hỏi Giang Ngư: “Ngươi có biết Quy Khư không?”

Đây là lần thứ hai Giang Ngư nghe người ta nhắc đến Quy Khư.

Lần trước là ở huyện Trường Lưu.

Trước đó, nàng ngửi được mùi trên người gã áo đen kia, đã suy đoán, thứ này sợ là có liên quan đến ‘Linh tộc’ ở huyện Trường Lưu ngày đó.

Lúc ấy Liên Khuyết Trưởng lão từng nhắc đến “Quy Khư”, hiện tại Hồng Quang Trưởng lão lại một lần nữa nhắc tới. Trong lòng nàng lóe lên một suy nghĩ, trên mặt chỉ lắc lắc đầu.

Hồng Quang Trưởng lão muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Thiên phú của ngươi hình như có tác dụng khắc chế những quái vật đến từ Quy Khư kia. Nếu có rảnh, ngươi có thể đến chỗ đó nhìn một cái.”

Giang Ngư cũng trầm mặc một lát, thật cẩn thận hỏi: “Chỉ nhìn một cái thôi à?”

Hồng Quang Trưởng lão nhất thời chưa kịp hiểu ý nàng.

Giang Ngư thấy thế, trực tiếp thẳng thắn: “Hồng Quang Trưởng lão, quy hoạch của ta về tương lai chính là sau khi đại bỉ tiên môn kết thúc, nhanh chóng về Linh Thảo Viên.”

Hồng Quang Trưởng lão: “Cái gì?”

Giang Ngư tiếp tục công khai: “Chuyện duy nhất ta am hiểu và thích là ngồi xổm ở Linh Thảo Viên trồng linh thảo, vì tông môn tỏa sáng cống hiến.”

Ngụ ý, chuyện khác không cảm thấy hứng thú.

Hồng Quang Trưởng lão “...”

Hắn không kìm được nhìn về phía Cơ Trường Linh.

Hiện tại hắn rất ngờ vực, tính cách Thanh Huyền và Tiểu Ngư Trưởng lão thoạt nhìn thật sự là khác nhau một trời một vực.

Cơ Trường Linh bình tĩnh gật đầu: “Linh Thảo Viên rất tốt, trồng trọt cũng rất tốt, ta rất thích.”

Hồng Quang Trưởng lão: “...”