Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 48



Ba người từ chối đề nghị giữ bọn họ lại ăn cơm nghỉ ngơi của Giang Ngư, đặc biệt đến đây một chuyến là vì nói với nàng rắng mình sẽ giữ bí mật, để nàng yên tâm.

Thật ra Chử Linh Hương và Văn Châu cảm thấy rất hứng thú với sofa lớn hình đám mây vừa mềm vừa xinh đẹp dưới tán cây lớn, còn ngồi thử lên trên.

“Cái này thoải mái hơn ghế dựa với trường kỷ!” Chử Linh Hương cẩn thận đi quanh một vòng: “Hôm nào muội cũng muốn làm một cái.”

Tu sĩ không phải không biết hưởng thụ, chẳng qua bọn họ bỏ nhiều thời gian và công sức ở trên việc tu luyện hơn, cũng không có người nào đặc biệt nghiên cứu làm thế nào để cuộc sống hàng ngày của tu sĩ càng thêm thoải mái thích ý mà thôi.

Tiễn ba người đi, Giang Ngư làm linh vũ cho linh điền của mình xong lại đi xem các cây nông nghiệp do mình trồng.

Hạt thóc giống đã cao đến bắp chân.

Giang Ngư so sánh tốc độ sinh trưởng với nhận thức bình thường của mình, phát hiện mặc dù không cần linh vũ, tốc độ này cũng nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ bình thường rồi.

Nàng ghi nhớ thời gian chính xác, quan sát một vòng, phát hiện không có vấn đề gì mới về nhà.

Đêm nay, nàng hứng thú nhiều nên nói cũng nhiều hơn.

Buổi tối, nàng ôm Tiểu Hắc đang chuẩn bị lên trên cây ngủ, cùng nhau nằm ở trên sofa đám mây ngắm trăng sao.

Nàng nói chuyện với Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc, Tiểu Hắc! Ngươi biết ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Ngươi nhất định rất tò mò đúng không?”

Tiểu Hắc: “...” Thật ra cũng không quá tò mò.

Giang Ngư còn đang hứng thú bừng bừng: “Ta kể cho ngươi nghe, ta chỉ nói với ngươi thôi, ta chưa nói cho ai đâu đó.”

Tiểu Hắc vốn dĩ không có hứng thú, vừa nghe nàng nói những lời này, thật sự cũng thấy hơi hứng thú. Có một chuyện, nó biết mà con hạc đáng ghét ở cách vách kia không biết, đúng là làm mèo động tâm.

“Hôm nay có ba người tìm ta gây rối, hai tu sĩ kia bị cho đi làm cu li cho tông môn chúng ta rồi.” Giang Ngư nói đến còn cảm thấy thú vị.

Nàng còn tưởng rằng giữa tu sĩ cũng chỉ có tu luyện và đánh giết, lúc nghe thấy xử phạt này nàng còn rất bất ngờ.

Chờ rời khỏi Chấp Pháp Đường, nàng hỏi Ninh Thuần Trưởng lão, Ninh Thuần Trưởng lão dùng vẻ mặt “trong đầu ngươi nghĩ gì đấy” trả lời: “Chỉ nói tông môn chúng ta, ngàn trọng cung điện lầu các, trong đó bao gồm mấy vạn trận pháp, chẳng lẽ mấy thứ này không cần người làm à? Trừ cái này ra, bảy hai quận Đại Chu, mỗi một chỗ đều cần tu sĩ tọa trấn. Còn nữa, mỗi năm phải phái mười hai lượt đệ tử thay phiên đi Quy Khư canh gác...”

Ông ta thuận miệng liệt một loạt, tỏ vẻ: “Thiếu người. Phế bỏ tu vi bọn họ, không bằng để cho bọn họ thực hiện những việc giá trị hơn.”

Về phần thiếu nữ áo tím, có lẽ bởi vì là phàm nhân, xử phạt thật ra không nặng như đối với tu sĩ.

Trước đó Giang Ngư đã phát hiện, Thái Thanh khá là khoan dung đối với phàm nhân.

Trước kia nàng không hiểu, sau đó là dần hiểu: Đối với tu sĩ mà nói, phàm nhân tuổi thọ không đủ trăm năm, rất khó làm bọn họ cảnh giác và để ý thật sự.

Rất nhiều tu sĩ cấp cao, bế quan một thời gian, đối với phàm nhân mà nói chính là tóc đen thành đầu bạc. Bọn họ bận bịu kinh doanh cả đời, cho dù quyền thế danh lợi nhiều đến đâu, qua vài chục năm sau đều chỉ còn một nắm đất vàng.

Ví dụ như thiếu nữ áo tím.

Lần này đi, có lẽ cả đời này nàng ta và Giang Ngư đều không còn cơ hội gặp lại.

Nhưng vài chục năm sau, nàng ta hấp hối. Mà có lẽ Giang Ngư vẫn là dáng vẻ hiện giờ, trẻ trung, xinh đẹp, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, thậm chí lực lượng tu vi sẽ trở nên càng thêm mạnh hơn.

Giang Ngư đang đi vào trong tưởng tượng, đều cảm thấy nếu không phải nàng nửa đường tới nơi này, mà là tu sĩ sinh ra ở thế giới này, e là cũng sẽ có suy nghĩ giống vậy.

“Ngươi biết Cơ Linh Tuyết không?” Nàng hỏi Tiểu Hắc, ngẫm nghĩ lại lắc đầu: “Hẳn là ngươi chưa từng thấy nàng. Nàng là thiên tài tông môn, một cô nương trẻ rất xinh đẹp, chính là tỷ tỷ của cô gái áo tím kia. Nàng xin ta đổi một cách xử phạt khác, đừng hạ chú cho muội muội nàng.”

Mèo đen vốn dĩ lười biếng ghé vào bên cạnh cánh tay nàng, nghe được lời này không vui meo một tiếng.

“Thật ra ta cũng không muốn đồng ý, nhưng ta thấy dường như nàng rất khổ sở.” Giang Ngư lén nói: “Ta nói ngươi nghe ta xem người rất chuẩn. Nàng thoạt nhìn lạnh như băng, nhưng chắc chắn để ý muội muội này.”

Sau đó nàng lại tra xét trong ngọc giản, đại khái đã hiểu nguyên nhân Cơ Linh Tuyết muốn đổi hình thức xử phạt: Khắc Kỷ Chú, một khi hạ xuống, sẽ ở để lại một phù ấn trên mặt người. Cho dù người nào nhìn thấy, đều sẽ hiểu người này đã từng phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng, bị Thái Thanh trừng phạt.

Lấy địa vị Thái Thanh Tiên Tông ở thế giới này, nếu tâm lý muội muội của Cơ Linh Tuyết yếu một chút, rất có thể sẽ không sống nổi.

“Trước đó không phải ta từng ám toán nàng ở đại bỉ tông môn ư? Nàng không có bất kỳ câu oán hận nào với xử lý của tông môn. Hơn nữa, bản thân ta cũng không có bất kỳ bồi thường gì cho nàng. Tuy rằng khoảng thời gian trước tra ra thức hải của ta có Yểm, việc ám toán có lẽ có nội tình. Nhưng cho dù như thế, ta là người bị hại và người đi hại, nàng chỉ hoàn toàn là người bị hại.”

Giang Ngư lảm nhảm: “Như vậy cũng tốt, nếu không ta vẫn cảm thấy thiếu người ta. Bây giờ đã không còn nợ gì nữa.”

Nàng nói rồi lấy ra một cái nhẫn màu đen tạo hình cổ xưa, cho mèo đen: “Nàng bồi thường cho ta, ta không định nhận, người ta lại ném thẳng cho ta. Chờ lần sau tìm một cơ hội, trả lại cho nàng.”

Mèo đen vừa nghe đến đây lập tức đầy tinh thần bò dậy, kêu meo meo meo meo với nàng.

Giang Ngư nghi hoặc nhìn nó vài giây: “Ý của ngươi là để ta cầm, đừng có bỏ uổng á?”

“Meo!” Lần này là một tiếng khẳng định đơn độc.

Giang Ngư bật cười, buông cái nhẫn chuyển tay chơi: “Ta mới không cần. Hiện tại ta lại không thiếu tiền, muốn mấy thứ này của người ta làm gì…”

Lúc Cơ Linh Tuyết vứt nhẫn cho nàng đã hủy diệt dấu vết thần thức, cho nên mới vừa rồi Giang Ngư không lưu ý đưa một sợi thần thức vào, nhìn lướt qua.

Lời của nàng lập tức nghẹn họng.

Phục hồi tinh thần lại, Giang Ngư lập tức ném nhẫn vào túi trữ vật, đặt ở bên trong chỗ mình không nhìn thấy, giấu đến kín mít.

“Ta đã giàu rồi.” Nàng ôm bé mèo con dùng sức hít một hơi, lẩm bẩm: “Ta cho rằng hiện tại ta đã rất có tiền, nhưng hiển nhiên, ta xem nhẹ lực lượng thiên tài.” Hơn nữa vị thiên tài này, còn là Công chúa của một vương triều.

Mèo đen lại tranh thủ meo vài tiếng.

“Không được, xem đồ bên trong, sợ là ngoài thanh kiếm kia ra thì tất cả gia sản của Cơ Linh Tuyết đều ở đây rồi. Ta càng không thể muốn.”

Giang Ngư xoa xoa đầu mèo đen: “Nhóc con, đừng nhớ thương đồ của người khác, mẹ sẽ cố gắng kiếm càng nhiều càng nhiều linh châu. Đến lúc đó, sẽ dùng linh châu làm một cái phòng nhỏ cho con, để con lăn lộn ở bên trong mỗi ngày.”

Mèo đen ghét bỏ quay đầu đi, đây là thẩm mỹ xấu hoắc gì chứ, nó mới chướng mắt đấy.

Nó cảm thấy nhân loại này ngốc chết đi được. Người ngốc như vậy, nó phải cẩn thận trông nom mới được, nếu không ngày nào đó có khi bị người ta bán còn đếm tiền cho người ta nữa mất.

Giang Ngư lẩm nhẩm lầm bầm xong chuyện ba người kia thì kể tiếp.

Nói đến linh thảo của mình hiển nhiên hứng thú của nàng cao hơn rất nhiều, hai mắt sáng lấp lánh. Lúc mèo đen ngẩng đầu xem, cảm thấy ánh sáng nơi đáy mắt nàng còn sáng hơn ngôi sao trên trời.

“Ninh Thuần Trưởng lão đưa ta đến ngoại môn xem thật nhiều đệ tử đều xếp hàng mua linh thảo của ta. Ninh Thuần Trưởng lão nói bên Dược Phong kia còn tranh khiếp hơn.”

Nàng dùng sức hôn một cái trên trán mèo đen: “Lần sau mẹ dẫn con đi xem xem, mẹ được hoan nghênh ở trong tông môn đó!”

Mèo đen nâng móng vuốt lên, che đầu mình lại.

Giang Ngư cười lớn chọc móng vuốt nó: “Làm gì mà không cho thơm? Không được ghét bỏ ta!”

Nàng cười tủm tỉm nhìn không trung, lẩm bẩm: “Tiểu Hắc, ngươi không biết ta nhìn linh thảo của ta có hiệu quả tốt như vậy, được nhiều người thích như vậy thì vui đến nhường nào đâu.”

Tiểu Hắc bỏ móng vuốt xuống, yên lặng nhìn nàng. Nó muốn nói ta biết chứ, ngươi nói đến sắp liệt lỗ tai ta rồi đây này, vui vẻ này còn rõ ràng hơn được nữa chắc?

Đáng tiếc nó há mồm, chỉ có thể phí công meo meo hai tiếng.

Tiểu Hắc tức giận đến dùng sức cào hai cái lên sofa.

Ngay vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân ngay ngắn, ngay sau đó, tiếng gõ cửa khẽ vọng từ ngoài sân vào.

“Ai thế?” Giang Ngư theo bản năng quay đầu nhìn. Nàng vẫn dùng ngũ quan quan sát thế giới này như phàm nhân, mà không phải phản ứng đầu tiên là dùng thần thức.

Nàng thấy được một đoàn ánh sáng màu bạc, dịu dàng lại lành lạnh.

Giang Ngư đứng dậy đi mở cửa, bé mèo con đi sát theo phía sau nàng.

Cửa phòng mở ra, Giang Ngư nghênh đón là một đôi móng vuốt lớn lông xù xù thịt mum múp.

“Chào ngươi.” Con thỏ phát sáng cao ngang người, vui sướng chào hỏi nàng.

Trong lòng bàn tay nó ôm một đoàn ánh sáng.

Khác với lần trước, đoàn ánh sáng này bị khóa ở trong một giọt nước, rốt cuộc không chạy thoát.

“Ngân Thụ Trưởng lão nói, Linh Thảo Viên quá quạnh quẽ, để cho ta đến chơi với ngươi, thuận tiện giúp ngươi trông linh điền.” Con thỏ lớn dâng giọt nước đựng ánh trăng đến trước mặt nàng.

“Ta rất dễ nuôi, ăn ánh trăng là có thể sống, đương nhiên có thể cho thêm một chút linh thảo thì càng tốt á.”

“Ngươi bằng lòng cho ta ở lại chứ?”