Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 5



Đêm tối đã đến, khắp nơi yên tĩnh.

Chỗ tốt của tu tiên lập tức hiện ra ở chỗ này.

Giang Ngư nàng động mấy đoàn linh lực, tạo chúng nó thành dáng vẻ ngôi sao bụ bẫm, ném lên giữa không trung. Đám sao này sẽ lơ lửng ở đỉnh đầu nàng, phát ra ánh sáng trắng ấm áp hài hòa. Trước khi linh lực của chúng nó cạn kiệt thì sẽ không tắt.

Dùng cực kỳ tốt.

Đây là tri thức mấy ngày nay Giang Ngư học được từ quyển “Vận dụng cơ sở linh lực” mà Chử Linh Hương đưa cho nàng lúc nằm trên giường dưỡng thương.

Đương nhiên, Chử Linh Hương vốn muốn giúp nàng nhớ lại hiệu quả tối cao của việc sử dụng linh lực dùng để chiến đấu hoặc là tự bảo vệ mình.

… Thế nhưng Giang Ngư là người chơi hệ đời sống.

Cả tòa tiểu viện nhanh chóng treo đầy sao nhỏ mượt mà đáng yêu, mang theo gió đêm lạnh lẽo thổi tới, ngôi sao lơ lửng ở trên không trung lắc qua lắc lại, vô cùng đáng yêu.

Giang Ngư lại khụ một tiếng, kéo chặt áo choàng trên người.

Thân thể tu sĩ Kim Đan vốn không sợ rét lạnh, bách bệnh bất xâm, nhưng kiếm quang hộ thân trên người Cơ Linh Tuyết kia thật sự bá đạo, làm căn cơ thân thể này bị thương. Giang Ngư vẫn luôn cảm thấy trên người mang theo một luồng hơi lạnh không vứt đi được.

Cũng may chỉ hơi sợ lạnh, cũng không bị sao nữa.

Lại đi nhìn thoáng qua linh điền, Giang Ngư mới về phòng nghỉ trên lầu, cầm lấy bút bắt đầu viết nhật ký:

Ngày bảy tháng hai.

Thu hoạch hôm nay: Gặp được thần điểu hai cánh sải ra trên trăm mét, vui vẻ; được một căn nhà hoàn mỹ, vui vẻ x2; còn có con rối chơi vui, còn có thật nhiều đất trồng và hạt giống... Vui vẻ x thật nhiều lần.

Linh Thảo Viên thật là nơi hào phóng lại xinh đẹp, ta rất thích.

Đã học được làm linh vũ, rải linh vũ chơi vui lắm. Ta cảm thấy ngày mai có thể thử nhiều hình dạng khác nữa.

Viết nhật ký xong, Giang Ngư cả ngày chưa nghỉ chút nào cuối cùng cảm thấy hơi mệt mỏi. Nàng dùng một cái Thanh Khiết Thuật cho mình, lập tức làm bản thân trở nên trắng trẻo thơm tho, tâm tình cực tốt vùi mình vào bên trong đệm chăn mềm mại, hạnh phúc nhắm mắt lại, chìm vào cảnh trong mơ thơm ngọt.

Giang Ngư ngủ say rồi nên không phát hiện, ở ngoài tiểu lâu, linh điền trụi lủi buổi chiều mới gieo giống, từng hạt giống chui từ dưới đất lên, bắn ra chồi non màu xanh lục.

Những hạt sáng li ti màu xanh lục cực nhạt từ bên trong linh điền dâng lên, như bị thứ gì đó hấp dẫn, bay vào bên trong tiểu lâu, dừng ở trên người Giang Ngư đang ngủ say.

Buổi sáng hôm sau, Giang Ngư bị tiếng chim kêu và ánh nắng sớm chiếu lên người đánh thức.

Nàng thoải mái rên rỉ một tiếng, hàng mi dài rung lên vài cái, mở mắt ra. Mấy tia sáng nghịch ngợm chiếu xuống mặt nàng, chim nhỏ bên ngoài đang mổ cửa sổ, vang lên tiếng cốc cốc cốc.

Nàng đi chân trần đứng dậy, lặng yên đi đến bên cửa sổ, đột nhiên đẩy cửa sổ ra, mấy con chim nhỏ bị dọa, kêu lên sợ hãi đập cánh chạy trốn tứ tán.

“Ha ha ha ha…” Cô gái đùa dai thành công ôm bụng cười to, cảm thấy mỹ mãn thay quần áo rồi xuống lầu.

Chuyện thứ nhất khi rời giường tất nhiên là nhìn xem linh điền mà mình âu yếm. Ra khỏi tiểu viện, Giang Ngư mới kinh ngạc phát hiện hạt giống ngày hôm qua vừa gieo, thế mà hôm nay đã mọc mầm hết rồi, đưa mắt nhìn ra là một mảng xanh mượt.

“Hiệu suất lại cao như vậy.” Trong lòng Giang Ngư kinh ngạc, chợt hiểu ra, khó trách trước đó Từ Hoa quản sự nói nhiệm vụ của các đệ tử Linh Thảo Viên cũng không khó hoàn thành, linh thảo ở thế giới tu tiên này lớn thật là nhanh.

Giang Ngư nhắm mắt hít sâu một hơi, trong không khí là hương cỏ cây chỉ thuộc về Linh Thảo Viên, trộn lẫn với linh khí đầy đủ trong đất trời, nàng chỉ cảm thấy thân thể của mình chưa bao giờ nhẹ nhàng căng tràn sức sống đến vậy.

Nàng bắt đầu làm mưa cho linh điền.

Tối hôm qua lúc viết nhật ký, nàng đã có một ý tưởng rất thú vị. Hiện tại, nàng quyết định nghĩ cách biến nó thành hiện thực.

Tay nàng như biến thành bút vẽ, ở trên không linh điền phác họa ra một đám mây, giống đám mây nhỏ dự báo thời tiết đời trước, mưa bụi lất phất từ trong đám mây rơi xuống.

Mảnh linh điền thứ hai, nàng biến hạt mưa rơi xuống thành hình bông tuyết, từng bông tuyết bay vào linh thảo.

Mảnh ruộng thứ ba...

Giang Ngư còn muốn thử xem mình có thể huyễn hóa ra một con rồng nhỏ phun mưa xuống không, ngẫm lại như vậy rất ngầu đó, đáng tiếc trước mắt nàng chưa thể nặn ra ảo giác linh lực phức tạp như vậy.

Vui sướng mà chơi trò trời mưa xong, Giang Ngư lấy lục lạc mà Từ Hoa cho ra, nhẹ nhàng lay hai cái.

Rất nhanh, một bóng dáng màu xám từ không trung bay nhanh đến, dừng ở trên đất trống bên cạnh người nàng.

Ưng xám đứng trên mặt đất, thân thể còn cao hơn cả Giang Ngư, cúi đầu nhìn nàng.

“Chào Tật Phong!” Giang Ngư nhớ rõ tên của nó, chào hỏi nó.

Ưng xám nhẹ nhàng kêu một tiếng, xem như đáp lại. Nó chỉ là linh thú cấp thấp, cũng không thể nói tiếng người như Kim Sí Trưởng lão.

Giang Ngư lấy ra một gốc linh thảo, đưa cho nó: “Ta muốn ngươi chở ta đi dạo một vòng Linh Thảo Viên, thuận tiện chào hỏi hàng xóm xung quanh, có được không?”

Nàng cần thêm một ít đồ dùng sinh hoạt, nhưng là không biết đi mua chỗ nào, tốt nhất đi tìm người dò hỏi một tiếng.

Tật Phong kêu một tiếng, lại không ngậm linh thảo trong tay nàng, mà là hướng về phía linh điền kêu lên một tiếng.

“Ngươi muốn linh thảo ở đó à?” Giang Ngư thần kỳ mà đọc hiểu ý của nó, lắc đầu: “Cái đó còn chưa được, chờ chín rồi, ta lại đưa ngươi hai cây, được không?”

Ưng xám nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đi đến trước bụi hoa màu tím bên cạnh sân, cúi đầu mổ đóa hoa, nuốt xuống.

Nó trở lại bên người Giang Ngư, kêu một tiếng, lúc này trong âm thanh rõ ràng thêm phần nhảy nhót, hiển nhiên nó rất vừa lòng.

Giang Ngư lại lần nữa hiểu ý nó: “Ngươi muốn lấy cái này làm thù lao à?”

Thấy ưng xám gật đầu, Giang Ngư quay đầu nhìn bụi hoa vô cùng đồ sộ một cái, cực rộng rãi duỗi tay lại hái thêm mấy đóa hoa, đưa cho nó: “Cho ngươi nè.”

Ưng xám cũng không khách khí, nuốt hết hoa trong tay nàng. Sau khi ăn xong, nó vui vẻ dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay Giang Ngư.

Cảm xúc mềm mại trong lòng bàn tay làm Giang Ngư nở nụ cười, nàng bò lên trên lưng ưng xám. Tật Phong không lập tức cất cánh, còn quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Giang Ngư sờ sờ lông chim nó: “Ta ngồi ổn rồi.” Tật Phong mới mở hai cánh ra, mang theo nàng thuận gió mà lên.

Phong cảnh bên dưới, ngày hôm qua Giang Ngư đã xem rồi. Nhưng phong cảnh như vậy, nàng cảm thấy sợ là cả đời mình nhìn cũng không chán.

Tật Phong bay không nhanh, cũng không bày kết giới chắn gió. Giang Ngư cảm nhận rất rõ ràng hơi lạnh của gió từ bốn hướng kéo đến, thổi qua người mình.

Loại cảm giác này thật sự tuyệt vời, chẳng trách từ cổ chí kim, con người đều hướng tới không trung và phi hành.

Giang Ngư đang xuất thần, ưng xám dưới thân bỗng nhiên kêu một tiếng, mang theo nàng đáp xuống, dừng ở trên mặt đất.

Nơi này có một rừng cây quả, là chủng loại mà Giang Ngư chưa thấy bao giờ, cây ăn quả cao tới trên trăm mét, trái cây màu vàng nhạt mượt mà.

Ưng xám thấy Giang Ngư ngửa đầu nhìn không động đậy gì, dùng cánh đẩy đẩy nàng, lại quay về phía cây ăn quả kêu hai tiếng.

Giang Ngư đã hiểu ý nó: “Ngươi muốn để ta hái trái cây?”

Ưng xám gật đầu.

Cây ăn quả này cành lá tốt tươi, thân cây thẳng thắn, một nhánh cây thấp nhất cách mặt đất cũng gần mười mét.

Giang Ngư nghĩ thầm nếu không có chút bản lĩnh ở Tu Tiên Giới thì đến hái trái cây cũng chẳng được, vừa nghĩ, mũi chân khẽ điểm, cả người bay tà tà từ mặt đất lên, dừng ở phía trên một nhánh cây to khỏe.

Kim Đan tu sĩ là có thể ngự kiếm mà đi, bất quá hiện tại Giang Ngư linh lực không đủ để chống đỡ nàng ngự kiếm, nhưng lăng không phi hành trong thời gian ngắn thì vẫn có thể.

Hôm đó vừa chạm đất, biết mình có thể bay, Giang Ngư nhảy nhót lung tung bay hơn một canh giờ vòng quanh sân của mình, chơi đến vô cùng vui vẻ.

Nhìn đến cảnh kia, ánh mắt Chử Linh Hương nhìn nàng đều là một lời khó nói hết.

Giang Ngư hái được một trái cây, trái cây này to bằng hai bàn tay nàng, nàng nhảy xuống, đưa cho ưng xám.

Nàng tưởng ưng xám muốn ăn.

Tật Phong lại dùng đầu đẩy đẩy về phía nàng.

“Ngươi bảo ta ăn á?” Giang Ngư hỏi.

Tật Phong nhẹ kêu một tiếng, tỏ vẻ khẳng định.

Giang Ngư đánh giá trái cây trong tay. Trái cây này da cực mỏng cực mềm, nhẹ nhàng bóc một cái là có thể lột ra, thịt quả trong suốt màu trắng ngà, ngửi rất thơm.

Nàng cắn một miếng, đôi mắt sáng lên: “Thật ngọt!”

Nàng không nhịn được lại ăn hai miếng rồi dùng tay bẻ trái cây ra, chia một nửa kia cho ưng xám: “Ngươi cũng ăn đi.”

Ưng xám lại xoay đầu đi, tỏ vẻ từ chối.

“Ngươi không thích ăn cái này?” Giang Ngư bừng tỉnh hiểu ra: “Ngươi đặc biệt đưa ta đến ăn?”

Nàng lại nếm một miếng trái cây, trừ cực ngon ra, bên trong cũng không linh lực. Nàng hỏi ưng xám: “Rừng quả này vô chủ đúng không?”

Sau khi ăn Tích Cốc Đan, nàng đại khái đã hiểu; đồ không có linh lực, ăn có ngon thì có lẽ phần lớn người trong Tu Tiên Giới đều sẽ không thèm liếc nhìn.

Quả nhiên, ưng xám kêu khẽ một tiếng, gật đầu.

Trong nháy mắt trong đầu Giang Ngư hiện lên một đống lớn đồ ngon như mứt trái cây, salad hoa quả, vân vân...

Nếu là vật vô chủ, nàng sẽ không khách khí, lại lần nữa phi thân lên cây, một hơi hái mấy chục quả.

Túi trữ vật bình thường có thể giữ vật phẩm tươi mới trong một tháng, túi trữ vật cấp hơi cao một chút, không gian lớn hơn nữa, đồ ăn có thể gửi một năm.

Về phần pháp bảo trữ vật đỉnh cấp trong truyền thuyết, nghe nói thời gian bên trong đóng băng, bỏ đồ vào, cho dù qua trăm ngàn năm, lấy ra vẫn mới nguyên như khi mới bỏ vào.

… Đương nhiên, Tu Chân Giới cũng không có mấy người sẽ đặt đồ ăn ở bên trong đó.

Thấy nàng thích, ưng xám lại mang theo Giang Ngư tìm vài loại trái cây khác, hoàn toàn không ngoài ý muốn đều là vật hoang dại vô chủ, Giang Ngư nói thầm trong lòng lần này thật đáng giá.

Nàng quyết định chờ linh điền linh thảo chín rồi, nhất định sẽ đưa cho Tật Phong nhiều vài cọng để tỏ vẻ cảm ơn.

Hái trái cây xong, đã sắp đến giữa trưa.

Tật Phong chở nàng bay về phía nam, không bao lâu, đã thấy được một cái kết giới ngũ sắc mông lung. Điều này chứng tỏ, ở nơi này có một đệ tử Linh Thảo Viên.

Lúc ưng xám đến, người bên trong lập tức nhận ra, Giang Ngư theo Tật Phong xuống đất, thấy được một tòa tiểu lâu giống của mình như đúc, bên ngoài sân có một thanh niên trẻ tuổi đang đứng.

Nhìn thấy Giang Ngư, hiển nhiên hắn rất giật mình, nhưng rất nhanh đã đi lên phía trước: “Vu Uy, bái kiến tiền bối.”

Hắn nhìn không thấu tu vi của Giang Ngư nên thái độ cực kỳ khách khí.

Giang Ngư liếc hắn một cái, là đệ tử Luyện Khí tầng năm: “Vu sư đệ khách khí rồi, ta cũng là đệ tử Linh Thảo Viên, họ Giang. Nếu ngươi không ngại, có thể gọi ta một tiếng Giang sư tỷ.”

“Chào Giang sư tỷ.”

Giang Ngư lấy ra một cái hộp từ túi trữ vật, đưa cho hắn: “Ta mới tới Linh Thảo Viên, rất nhiều chuyện đều không hiểu, tùy tiện bái phỏng quấy rầy, có chút lễ mọn, còn mong sư đệ đừng ghét bỏ.”

Vu Uy nào dám ghét bỏ, cực kỳ mất tự nhiên nhận lấy: “Giang sư tỷ muốn biết cái gì? Ta nhất định biết gì sẽ nói hết.”

Giang Ngư cười: “Vậy ta không khách khí. Ta muốn thêm một ít đồ, sư đệ biết chỗ nào có thể giao dịch không?”

Vu Uy cẩn thận hỏi: “Xin hỏi Giang sư tỷ, cụ thể muốn đồ gì?”

“À...” Đồ mà Giang Ngư muốn quá nhiều: “Ví như mấy thứ nồi chén gáo chậu, dầu muối tương dấm,… Còn có đồ ăn, sách, ta cũng muốn...”

Vu Uy: “... Hả?”