Cá Nằm Trên Thớt

Chương 100



Tối hôm đó A Đại không ngủ được, hắn xoay trở mấy lần, cuối cùng liền rời khỏi giường khi trời còn chưa sáng.

Từ Ca mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn A Đại mở cửa rời đi.

Kỳ thật Từ Ca từng nghĩ, nếu A Đại vẫn cứ không cho cậu đi thì tốt rồi, vậy cậu liền không cần phải lựa chọn, cũng không có chỗ để hối hận.

Nhưng cố tình A Đại không làm vậy, hắn sẽ thả Từ Ca, cũng nhận được nhắc nhở từ trong lời nói của Từ Ca —— Từ Ca rốt cuộc là người bên ngoài, anh không thuộc về Khổ Sơn, cũng không thuộc về mình.

Từ Ca nguyện ý giúp hắn một cách toàn tâm toàn ý, là thiện cùng tình yêu của Từ Ca, nhưng Từ Ca phải đi, về tình về lý đều rất bình thường.

Mỗi người đều là mẹ sinh mẹ dưỡng, trẻ con Khổ Sơn là vậy, trẻ con bên ngoài cũng thế. A Đại nhận được nhiều trợ giúp từ Gà Rừng và Từ Ca như vậy, làm sao hắn có thể hủy diệt nửa đời sau của bọn họ một cách bá đạo như thế được.

Bảo Liên sinh một bé gái, Gà Rừng mừng đến nhảy nhót lung tung, khi đứa bé mới sinh Gà Rừng cùng chưa nói, khoảng thời gian trước Gà Rừng mới uyển chuyển đề nghị với A Đại.

Gà Rừng hỏi có thể cho anh mang theo Bảo Liên cùng đứa nhỏ về một chuyến hay không, không phải lúc này, là sau khi tất cả đều đã kết thúc.

“Cha mẹ tôi đã thật nhiều năm không thấy tôi rồi, tôi muốn cho bọn họ nhìn thấy cháu nội của mình.” Khi Gà Rừng nói chuyện giọng đều nhỏ đến nghe không được, A Đại biết anh sợ mình không đồng ý.

Đương nhiên A Đại có quyền không đồng ý, tới hiện tại hắn vẫn còn có quyền giết chết thôn dân đầu Tây có lòng phản bội chạy trốn, nhưng hắn nói không nên lời.

Không kể đến thân phận của mỗi người bọn họ, Gà Rừng làm cha cũng làm con, anh chỉ là một người bình thường, tỉnh tỉnh mê mê xông vào trong trại. Anh cưới cô gái trong thôn, nhưng điều này không có nghĩa từ đây về sau anh liền chặt đứt với bên ngoài.

A Đại hỏi, Bảo Liên nghĩ thế nào.

Gà Rừng vội nói Bảo Liên đồng ý, “Bảo Liên chưa từng ra ngoài, cô, cô ấy vừa vặn đi với tôi một chuyến, tôi cũng có thể mua cho cô ấy chút quần áo hợp thời.”

Nói xong thấy A Đại không lên tiếng, lại vội vàng cúi đầu.

A Đại nói chờ đến sau khi mọi chuyện chấm dứt, tôi sẽ suy xét.

Hắn không đồng ý ngay với Gà Rừng, bởi vì khoảnh khắc Gà Rừng nhắc tới việc này hắn liền nghĩ tới Từ Ca. Mà hiện tại Từ Ca tự mình nói, hắn liền biết chia lìa chính là kết thúc của bọn họ.

Chiến tranh kết thúc, cuộc sống sẽ khá lên sao? Ai cũng không nắm chắc.

Khi Quạ Đen nhập nhèm ra khỏi phòng, thấy A Đại đứng hút thuốc ở cửa.

A Đại gọi anh tới, hỏi có phải Tiểu Ngôn còn chưa dậy phải không.

Quạ Đen nói phải, thích ngủ cực kỳ, chưa đến chín mười giờ chưa dậy nổi, mỗi ngày đều là cái dạng này.

A Đại muốn nói ra suy nghĩ với Quạ Đen, nhưng nghe giọng điệu Quạ Đen nói về tiểu Ngôn, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

A Ngôn là A Đại cho Quạ Đen, vậy về phần hai người bọn họ xử lý con đường tương lai thế nào, cũng không phải do A Đại định đoạt.

Người của rãnh Nam khởi phát xung đột với quân đội ở hai tuần sau, vốn tưởng rằng sẽ thật thảm thiết, nào có thể đoán được binh lính căn bản không đánh, vừa bắt đầu ầm ĩ liền lui về sau.

Trại chủ rãnh Nam vô cùng đắc ý, cảm thấy bọn họ đánh thắng trận lớn, tuyên bố muốn làm tiệc ăn mừng khắp nơi, lại gọi toàn bộ A Đại tới đây.

Nhưng không có người động, mọi người đều biết rốt cuộc là người nào dẫn đầu một đám chống đỡ cho tới hiện tại. Không phải phản đồ của rãnh Nam, mà là đầu Tây ngoan cố nhất.

Giống như dự đoán của Từ Ca, thư của quan viên quân đội lại tới ở một tháng sau.

Lần trước A Đại còn không xem thư, Từ Ca liền xé nó ném vào thùng rác. Cậu nói hiện tại cậu không thể xem điều kiện, xem cậu liền sẽ động tâm. Cậu còn có thể muốn càng nhiều, cho nên phải nhẫn.

Còn lúc này đây Từ Ca nhận bức thư, cậu mở ra, tự mình đưa cho A Đại.

A Đại biết đã đến lúc, liền gọi Văn tỷ của dãy Đông, A Thúc của rãnh Nam, A Gia của gò Trung đến đầu Tây của mình, hắn mở ra cuộc họp đầu tiên của thành Thằn Lằn.

A Gia của gò Trung vẫn luôn hút thuốc, ông nói thật sự đến ngày này rồi, thật sự tới ngày này rồi liền không biết phải đối mặt thế nào.

A Thúc của rãnh Nam lại rất tự nhiên, chú xem cũng không xem thư kia, liền nói nếu muốn đàm phán, vậy thì đàm phán, đàm phán liền biết rõ bọn họ có mấy cân mấy lượng, chúng ta lại mở miệng chào giá như thế nào.

Văn tỷ vẫn luôn không tỏ thái độ, thẳng đến khi A Đại hỏi ý kiến của chị, chị mới nói —— đi, liền không có điều kiện đàm phán. Nhưng không đi, đoán chừng chúng ta cũng không gánh được, “Đi thôi, không sai biệt lắm, đi thôi.”

Nắng chiều ngày đó vô cùng lóa mắt, rọi đến mấy A Đại đi ra từ phòng họp. Từ Ca cùng Gà Rừng ngồi chờ ngoài cửa, còn có Một Mắt vẫn luôn ngồi xổm hút thuốc.

Ráng chiều chiếu sáng toàn bộ Khổ Sơn, Khổ Sơn giống như một ngọn lửa, phía dưới là nước sông chảy xiết, phía trên là trời xanh vô biên vô tận.