Cá Nằm Trên Thớt

Chương 75



Gà Rừng là đến trước cửa nhà A Đại khi trời vừa mới sáng, anh gõ cửa không thấy đáp lại, liền ở trước cửa gọi.

A Đại mở cửa, Gà Rừng vào phòng liếc mắt một cái, hỏi, A Từ đâu, A Từ đang ở chỗ của Vu y sao?

Lời này trong nháy mắt xối* A Đại đến hoàn toàn, hắn ngây người hai giây, đột nhiên túm lấy cổ áo Gà Rừng, hỏi tối hôm qua anh đi đâu?

(*Ý là đổ một chậu nước lạnh á.)

Gà Rừng không hiểu ra sao, anh gãi gãi gáy, nói tôi ở nhà, Bảo Liên sắp sinh rồi, nóng nảy thật sự, không có việc gì tôi nào dám chạy ra.

A Đại bừng tỉnh đại ngộ, hắn bỏ Gà Rừng ra, không nói hai lời liền đi về phía nhà Quạ Đen.

Hắn vừa không gõ cửa vừa không gọi, giơ chân liền đá văng cửa phòng ngủ của Quạ Đen.

Quạ Đen thức, anh ngồi bên bàn. Trên mặt bàn là nửa bầu rượu, mà anh cắn chặt răng, ngẩng đầu nhìn về phía A Đại.

A Đại tiến lên hất ngã cái bàn của anh, đá Quạ Đen lăn xuống đất. Hắn chỉ vào Quạ Đen mắng, “Anh để cho hai người bọn họ cùng đi, bọn họ còn có lý do gì trở về!”

Gà Rừng vội vã theo vào, lúc nhìn toàn bộ phòng chỉ có Quạ Đen cùng A Đại, cũng lập tức hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Anh nhanh chóng đóng cửa, nói A Đại nhỏ giọng một chút, đừng cho người khác biết, hiện tại việc này còn có chuyển cơ*, chúng ta bình tĩnh lại rồi hẵn nghĩ.

(*转机: có thể chuyển biến; bước ngoặt; khả năng chuyển biến tốt.)

“Có gì mà nghĩ!” A Đại quát, tay nhấc cổ áo Quạ Đen, lại nhấc Quạ Đen lên, hắn giận không thể át, rút loan đao liền gác ở bên cổ Quạ Đen ——

“Anh muốn Tiểu Ngôn đi, tôi có thể cho Tiểu Ngôn đổi A Từ, để Tiểu Ngôn đến trong trại tìm hiểu tin tức. Nhưng hiện tại hai người đều đi rồi, trên tay tôi không còn chút thẻ đánh bạc* nào —— Tôi hỏi anh, anh định để tôi giải thích với mọi người như thế nào!”

(*筹码 trù mã: thẻ đánh bạc, lợi thế.)

“Cậu không cần giải thích, tôi giải thích,” Quạ Đen nói, anh cầm loan đao trong tay A Đại, “Là tôi thả chạy, tôi sẽ thừa nhận với mọi người, tôi chấp nhận toàn bộ hình phạt.”

A Đại không buông tay, hắn không muốn như vậy, này không phải là chướng ngại* Quạ Đen nói anh chấp nhận liền có thể vượt qua.

(*坎 khảm: khó khăn trong cuộc sống.)

Nếu sớm biết rằng Quạ Đen không muốn để A Ngôn ở lại một mình, quả thật hắn có thể cho A Ngôn đi thay Từ Ca. Này đều có thể thương lượng, cũng có thể thay đổi.

Nhưng cố tình Quạ Đen cái gì cũng không nói, cái gì cũng nhận.

A Đại biết vì sao Quạ Đen lại như vậy, bởi vì anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của A Đại.

A Đại muốn Dì Vịt chịu chết, anh để cho Dì Vịt chịu chết. A Đại muốn giữ lại tù binh, lòng anh không thoải mái cũng sẽ gật đầu đồng ý. A Đại muốn nhét một khế đệ cho anh, cho dù lúc trước anh không có cảm giác cũng không tình nguyện, cũng sẽ có một ngày, nỗ lực mở rộng cửa lòng để tiếp thu, bởi vì —— đây là A Đại an bài, an bài của A Đại là không thể nghi ngờ.

Nhưng hiện tại, an bài của A Đại nổi lên xung đột với nơi trái tim hướng đến* của mình. Cho nên anh tự chủ trương, lén thả người đi.

(*心之所向 tâm chi sở hướng: khát khao cùng hướng tới của nội tâm.)

Anh khiến A Đại thất vọng rồi, cho nên trận phạt roi này, anh nhận.

“Anh cho rằng roi này là đánh vào trên người anh.” A Đại nói, nói xong thở dài một hơi đầy thống khổ.

“Tôi da dày thịt béo, còn chịu được,” Quạ Đen nói, “Nhưng cậu tin tôi, Tiểu Ngôn sẽ không bán chúng ta. Tôi… tôi không biết vì cái gì, nhưng tôi chính là biết.”

Đúng vậy, Quạ Đen chính là biết. Bởi vì khi anh hoảng loạn nhét quân phục vào trong lòng A Ngôn, A Ngôn còn mờ mịt hỏi anh làm gì vậy.

Quạ Đen nói đi đi, đêm nay cậu liền đi. Cậu lập tức thay quần áo, tôi đi ra ngoài cùng cậu.

A Ngôn vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê, cậu nói tôi không đi, tôi đi rồi Từ Ca làm sao bây giờ.

Quạ Đen nói Từ Ca không có việc gì, đêm nay Từ Ca cũng đi. Nói xong lập tức cởi quần áo của cậu, muốn cậu lập tức động.

A Ngôn mơ mơ màng màng mặc quần áo xong, bởi vì còn chút sốt nhẹ, động tác của cậu rất không linh hoạt.

Quạ Đen nhét thuốc vào cho cậu, đeo súng, sau đó phủ cho cậu một cái áo lông thú, thừa dịp cảnh đêm lẻn ra khỏi phòng.

Dọc đường đi A Ngôn đi đến nghiêng ngả lảo đảo, mỗi lần muốn mở miệng nói gì đó, Quạ Đen đều buộc cậu câm miệng, an tâm đi theo là được.

Đợi đến sau khi rốt cuộc bọn họ đi vào một mảnh rừng nhỏ, Quạ Đen mới thả chậm bước chân.

Anh dùng sức xoa trán A Ngôn, lau chút mồ hôi kia đi, lại vỗ vỗ mặt cậu, bảo cậu nhìn mình.

Quạ Đen nói cậu chạy thẳng về phía trước, đừng quay đầu lại, khoảng bốn mươi phút đến một tiếng, cậu sẽ nhìn thấy doanh trại của các cậu. Cậu, cậu cởi áo lông, đúng, cởi áo lông, cậu mặc quân phục đi qua, cậu liền có thể trở lại trong doanh trại của mình.

Áo lông của A Ngôn bị Quạ Đen lột ra, lạnh đến run lập cập. Cậu không đi, ngơ ngác không biết Quạ Đen muốn làm gì.

Quạ Đen đành phải đạp mông cậu một cái, nói cậu đi đi, cậu đi mau, không đi liền không kịp rồi!

A Ngôn dường như nghe hiểu một chút, do dự đi vài bước về phía Quạ Đen chỉ, nhưng cậu vừa quay đầu lại thấy Quạ Đen hung thần ác sát thúc giục cậu, cậu lại hấp tấp chạy về.

Cậu nói không được, tôi không đi, tôi đi rồi anh làm sao bây giờ, bọn họ có sẽ chém anh hay không.

Quạ Đen nói đừng xía vào tôi, tôi con mẹ nó là người của đầu Tây, dù sao tôi là anh kết nghĩa của A Đại, không chết được, cậu đừng để ý tới tôi.

Hốc mắt A Ngôn đỏ lên, cũng không biết là sợ hay là phát sốt. Cậu bẹp miệng muốn nói gì đó, nhưng cậu không nói nên lời.

Rối rắm một lúc, cậu thoáng cái ôm lấy Quạ Đen, Quạ Đen thì lại hung hăng đẩy cậu ra.

“Tiểu nương pháo nhà cậu… mẹ kiếp, con mẹ nó nếu cậu không đi, tôi liền chém cậu ngay lập tức!” Nói xong Quạ Đen rút loan đao ra, quơ về phía A Ngôn.

A Ngôn hoảng sợ, lui về sau nửa bước. Cậu đứng không vững, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Quạ Đen tiếp tục thấp giọng mắng, thẳng đến khi A Ngôn chậm rãi di chuyển bước chân, cuối cùng xoay đầu, chạy vào sâu bên trong cánh rừng.

Quạ Đen không thấy biểu tình của A Ngôn, anh cũng không biết thằng nhãi kia rốt cuộc có thể cầm cự đến doanh trại được hay không. Nhưng thật khó hiểu, anh chính là có thể xác định A Ngôn sẽ không bán đứng thôn trại này.

Thằng nhãi kia cũng không có đầu óc gì, gan thì nhát người thì yếu, đoán chừng một phen kinh hách* này, cũng không nhớ được chuyện gì.

(*惊吓: bởi vì kích thích mà sợ hãi.)