Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 96: Ảo mộng nhân gian 05



Mặt nước nổi lên từng vòng sóng gợn, mắt Mộ Lâm Giang phản chiếu trong nước, ánh sáng ngời tỏ dần tắt. Hắn thoáng điều chỉnh hô hấp, từ bóng hình gần trong gang tấc trông thấy kẻ địch không rõ tu vi kia trưng ra nụ cười phách lối.

“Tên công tử là? Muốn Phong Ma thạch làm gì?” Mộ Lâm Giang bình tĩnh hỏi.

“Tiêu Xuyên.” Diệp Vân Chu không chút nghĩ ngợi báo một cái tên giả. “Về phần sử dụng, hình như không liên quan gì đến ngươi.”

“Tiêu công tử, ngươi nên thấy may vì giờ ta đang tu thân dưỡng tính kiềm chế tính khí, bằng không hiện tại ngươi đã là một thi thể.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang bỗng lạnh lùng, hồ nước phút chốc vụt lên xoáy nước trăm trượng nhắm về phía Diệp Vân Chu.

Kiếm khí và giọt nước văng ra tứ phía, chớp mắt lại thêm một đợt chiêu thử tu vi. Mộ Lâm Giang trông như bị hạn chế, chợt thân hình thoắt biến, Diệp Vân Chu vội vàng buông tay, dùng ánh kiếm làm lá chắn, cản lại cái bóng nổ tung rầm trời.

Ánh sáng cực mạnh nhấn chìm hang động, tầm nhìn của Diệp Vân Chu trắng xóa như tuyết. Vụ nổ trôi qua, bụi bặm tản đi, y nghiêng đầu chỉnh lại đám tóc hơi rối, trong khoảng nhìn mông lung là Mộ Lâm Giang đang giẫm không khí đứng phía trên hồ nước, chắp tay sau lưng rặt vẻ thong dong.

“Xem ra là ta khinh địch, Tịch Tiêu cung chủ Mộ Lâm Giang quả không thể khinh thường.” Diệp Vân Chu cười khẽ, chắp tay thăm hỏi Mộ Lâm Giang.

Mộ Lâm Giang giữa không trung bình tĩnh nhận lại cổ tay mình (1), sau đó nhìn thấy ngay vật treo trên tay Diệp Vân Chu, rốt cuộc giận tím mặt.

(1) Đoạn này tôi tưởng mình hiểu nhầm ý tác giả, nhưng xuống dưới có nhắc lại, hình như lão Jang bị vặn rụng cả tay thật mọi người ạ.

“Chắc Phong Ma thạch ở trong túi càn khôn của ngươi nhỉ.” Diệp Vân Chu quơ túi càn khôn vừa nhón được, đối diện với ánh mắt dần lộ sát khí của Mộ Lâm Giang, “Mộ tiên sinh chớ nóng, với thực lực của ngươi và ta, nếu thực sự đánh nhau sống mái, thứ vỡ vụn trước chính là bí cảnh.”

Mộ Lâm Giang không đếm xỉa lời cảnh báo của y, đường cong màu tím đen từ từ lan ra trong không khí đằng sau, dần hợp thành bức đồ phức tạp. Bí cảnh không chịu được sức kéo của linh lực khổng lồ, mặt đất tức khắc chấn động.

“Tiêu công tử, mọi người ở hải vực tam đô đều biết…” Mộ Lâm Giang nhếch khóe miệng, lạnh lùng trào phúng, “Bổn tọa chưa bao giờ bị người khác uy hiếp!”

Mộ Lâm Giang ba trăm năm sau thở dài xa xăm, đoạn kí ức này đến nay hắn vẫn khó mà quên được, không chỉ bởi trận quyết chiến này khiến hắn thừa nhận thực lực của Tiêu Xuyên… nên nói là Diệp Vân Chu, thực lực của Diệp Vân Chu đích xác đã đến Đại Thừa, mà một kiếm tu quỷ kế đa đoan không giờ khắc nào quên tính toán, lại càng làm hắn mở mang tầm mắt. Họ đánh một ngày một đêm mà chưa phân được thắng bại, song theo ước hẹn, Ưng Hiên Dương chẳng mấy chốc sẽ đến bí cảnh chi viện.

Mộ Lâm Giang thúc linh lực, tăng tốc đoạn kí ức đã biết này. Phong Ma thạch có thể cố định một không gian độc lập, là nguyên liệu luyện chế pháp bảo phong ấn Yểm Ma Chủ của kế hoạch ban đầu, hắn không biết lúc ấy mình bị thuyết phục ra sao mà lại đồng ý để y dùng kiếm của mình trao đổi, lấy Phong Ma thạch đi. Khả năng cũng như những người bị hại khác dưới tay Diệp Vân Chu, mắc mưu bất tri bất giác.

Ba trăm năm biến hóa đủ để mài sạch ý kiến của Mộ Lâm Giang với người tên “Tiêu Xuyên” này, nhưng Mộ Lâm Giang trong trí nhớ Hồn Hải vẫn giữ phản ứng sống động nhất, quần chúng như hắn không ghìm được đủ vị bùi ngùi nổi lên trong lòng.

Hắn thấy Ưng Hiên Dương tới hiện trường, lại một lần nghe Diệp Vân Chu phát biểu tuyên ngôn khảng khái tru diệt tà ma việc nghĩa chẳng từ, hơn nữa còn sẵn sàng tạm giao Thường Hi kiếm cho Ưng Hiên Dương nghiên cứu. Mộ Lâm Giang lúc này biết thân phận y lại càng thấy không tài nào tưởng tượng.

Ngày thứ năm sau khi đưa kiếm, Thường Hi kiếm linh bèn xuất hiện bên cạnh Diệp Vân Chu.

Khuôn mặt luôn lãnh đạm của hắn mang vài phần giận dữ, chất vấn Diệp Vân Chu đang ở cứ điểm tạm thời chịu giám sát, không được tùy ý ra ngoài bằng giọng nặng nề: “Vì sao bỏ Thường Hi kiếm?”

Diệp Vân Chu cười trấn an: “Yên tâm, ta đương nhiên không định coi ngươi là công cụ phong ấn Yểm Ma Chủ, cứ đánh cược một lần thì đã sao?”

Kiếm linh trả lời bằng sự im lặng, Diệp Vân Chu bèn nói tiếp: “Ta cược Mộ Lâm Giang chắc chắn sẽ thất bại, hải vực tam đô toàn mạnh ai nấy lo, đồng minh không đáng tin còn nguy hiểm hơn kẻ địch, tay Ưng Hiên Dương này cũng là biến số, ngươi nghĩ kế hoạch thực sự có thể tiến hành đến bước chúng ta phải đích thân đối đầu với Yểm Ma Chủ sao?”

Kiếm linh săm soi y một lát, bóng dáng dần nhạt đi: “Nếu ngươi thua, Thường Hi sẽ không còn là kiếm của ngươi nữa.”

Diệp Vân Chu nhìn hắn rời đi, chắt lưỡi một tiếng, lẩm bẩm: “Mộ tiên sinh à, ta đặt hết cả tính mạng đấy, ta rốt cuộc có nên kì vọng ngươi có thể cho ta niềm vui bất ngờ không nhỉ.”

Mộ Lâm Giang rời khỏi đoạn kí ức này, trông về hư không vô tận, tưởng như lại về những năm tháng bận rộn trước kia. Hắn vẫn nhớ lần gặp mặt thứ hai với Diệp Vân Chu trong hình dạng Tiêu Xuyên, Diệp Vân Chu mời hắn uống trà ở cứ điểm bí mật xem như xin lỗi việc cướp túi càn khôn, nói đến hải vực tam đô và Tịch Tiêu cung, không khí đã ngột ngạt lại giậu đổ bìm leo.

Mộ Lâm Giang đứng dậy chậm rãi xuyên qua bể Hồn Hải, phủ tay lên một cầu sáng, cảnh vật biến hóa vừa hay thành hồi ức hắn nghĩ đến.

Diệp Vân Chu đang pha trà, thủ pháp rất chuyên nghiệp, nhưng Mộ Lâm Giang khi ấy hết sức bắt bẻ, đã tức Diệp Vân Chu từ trước nên càng thấy y không vừa mắt.

Diệp Vân Chu đưa cho hắn một chén trà, Mộ Lâm Giang nhận lấy nhấp nhẹ, rồi buông phắt xuống hừ một tiếng.

“Trà không đủ nhiệt, màu trà quá sai, người pha trà cũng không hề có thành ý, thật không hiểu tại sao ta phải lãng phí thời gian đến đây.” Mộ Lâm Giang lên tiếng mỉa mai, nhấc mi mắt lườm Diệp Vân Chu, âm thầm vận Minh Đồng.

Hắn chưa bao giờ gặp ai không sợ Minh Đồng, càng chưa bao giờ mới bắt đầu đã bị người ta vặn rời cả cổ tay. Trận chiến thể diện đã hạ màn sau khi Diệp Vân Chu giao ra Thường Hi kiếm, nhưng cảm xúc bất mãn lại chưa phát ti3t đủ, hắn không tin có người thực sự hoàn toàn không sợ Minh Đồng.

Diệp Vân Chu buồn rầu lắc đầu: “Ta thích rượu, trà chỉ là tiêu khiển thôi, dĩ nhiên không rành việc này bằng Mộ tiên sinh thu thân dưỡng tính. Có điều nếu Mộ tiên sinh dịu dàng hơn một chút, biết đâu ta có thể nghiên cứu kĩ lưỡng vì ngươi.”

“Hừ, đáng tiếc ở đây không có rượu, làm Tiêu công tử chịu ấm ức rồi.” Mộ Lâm Giang khoanh tay dựa vào ghế.

“Thực ra ta không ấm ức gì, so với Mộ cung chủ phải gánh vác trọng trách nặng nề mà không có lương tướng, thì ta ở đây áo tới duỗi tay cơm tới há hồm, có gì mà phải ấm ức?” Diệp Vân Chu như có điều ám chỉ, “Tuy ta không được ra ngoài, nhưng mấy ngày nay lại nghe được không ít tin tức. Mộ cung chủ đặt uy danh ở đó, rất nhiều thủ lĩnh môn phái nghe ngóng được bèn lùi bước, tuyệt nhiên không muốn hợp tác với ngươi.”

“Thì làm sao?” Mộ Lâm Giang coi khinh.

“Phùng đường chủ phái Lan Cương còn chửi thẳng ngươi không xứng ngồi lên chức minh quân chỉ huy, mà nên do Hoàng đô dẫn đầu mới là tấm gương chính nghĩa.”

“Thì làm sao?”

“Không ai biết thân phận ta, nên người Dạ đô đều đang bôi nhọ ngươi bắt nhốt ta ở đây để làm chuyện bậy bạ, rõ ràng họ không hề tin tưởng và tôn trọng ngươi.”

“… Thì làm sao?”

Mộ Lâm Giang tự rót trà cho mình, nghe Diệp Vân Chu đếm từng tin đồn nhảm nhí nghe được trong cứ điểm mấy ngày nay, mặt không đổi sắc. Chờ Diệp Vân Chu nói xong hết, hắn mới không kiên nhẫn giật nhẹ khóe miệng: “Ta chẳng muốn lặp lại ba chữ kia nữa, bất kể ngươi có mục đích gì, ta có thể nói cho ngươi một sự thật, ta rất mạnh, bọn ăn hại đó chỉ cần đóng góp được thì cứ bịa đặt sinh sự thoải mái, ta không quan tâm.”

Diệp Vân Chu li3m khóe môi, cúi đầu cười: “Không ngờ Mộ cung chủ rộng lượng thông suốt như thế. Vậy xin hỏi cung chủ đã là người đứng đầu một cảnh, vinh hoa phú quý hưởng mãi cũng không hết, tại sao phải làm việc mạo hiểm đến vậy?”

“Mặc Ảnh đô nằm dưới sự thống lĩnh của Tịch Tiêu cung, họ nguyện gọi ta là chủ, tức là ta có thể gánh được sức nặng đó, rất khó hiểu à?” Mộ Lâm Giang hỏi ngược.

Diệp Vân Chu nghĩ ngợi: “Nếu đã là sức nặng, liệu có ngày ngươi thấy mỏi mệt? Liệu ngươi có thất vọng, mất kiên nhẫn?”

“Ta không thể khẳng định chuyện sau này, nhưng hiện tại, ta đang rất mất kiên nhẫn với ngươi.” Mộ Lâm Giang chống tay vịn đứng dậy, “Ta đã bảo Ưng Hiên Dương không cần giam lỏng ngươi nữa. Hôm qua nhận được tin, cao thủ Hợp Thể kì quy thuận Yểm Ma Chủ đang trốn về hướng Mặc Ảnh đô, ngươi phụ trách bắt giữ gã, bày thực lực của ngươi ra, giành lấy sự tin tưởng của mọi người đi.”

Diệp Vân Chu cũng đứng dậy tiễn, nhẹ nhàng nói: “Câu hỏi cuối cùng, Minh Đồng có thể gợi lên sự sợ hãi ẩn sâu trong nội tâm, ngươi cho rằng, ai sẽ bằng lòng trở thành bạn của người có Minh Đồng?”

Bước chân Mộ Lâm Giang khựng lại, sau đó một chưởng lẫn với dao không khí đã quay lại đánh Diệp Vân Chu.

Hồi ức kết thúc trong căn phòng bừa bãi ngói vỡ bàn nát. Mộ Lâm Giang thừa nhận vùng cấm của mình hồi trước vừa không phải đám đồng minh giả vờ thuận lòng, vừa không phải ích lợi được mất.

Mà đó là việc hắn tưởng mình có bạn bè tri âm thật lòng kết giao. Diệp Vân Chu thử xong hồ như đã nhận định phóng đại điều này là có thể làm hắn thất thố, mà Diệp Vân Chu cũng đã thành công, phán đoán của y luôn chuẩn xác và sắc bén.

Từ đó về sau, Diệp Vân Chu bắt đầu một bên tận tâm tận sức bày mưu tính kế, một bên kíp nổ mâu thuẫn trong liên minh yếu ớt của họ. Mộ Lâm Giang xem từ góc nhìn của Diệp Vân Chu, ngạc nhiên phát hiện kẻ phản bội từng bị bắt về Tịch Tiêu cung là do y xúi giục; hắn đi ngang qua thao trường Túc Tiêu vệ nghe thấy có người nói mình sao không mù cho nhanh – thì “đi ngang qua” này cũng do y cố ý tính chuẩn thời gian sắp xếp; thậm chí cả về ngọc giản “tình cờ nghe được bằng hữu ngươi bàn tán về ngươi” Diệp Vân Chu hào hứng giao cho hắn.

Trong ngọc giản có vài câu tán gẫu ngắt đoạn, Nhạc Hoàng thành chủ luôn chững chạc nói: Làm bằng hữu của Mộ huynh mệt thật, hắn có Minh Đồng, dù là ai cũng không thể không tập trung tinh thần ứng đối, tránh không cẩn thận mà lơi lỏng trúng chiêu.

Mộ Lâm Giang lúc đó nghe thấy câu này đã thẳng tay bóp ngọc giản vỡ vụn, máu từ trong tay chảy xuống từng giọt. Máu ấy nóng bao nhiêu, lòng hắn lạnh bấy nhiêu.

Diệp Vân Chu thích thú vì được như ý, đổ thêm dầu vào lửa: “Ngươi phải tỉnh táo lại đi, ngươi là dị chủng, giống như sói trong đàn cừu ấy. Chúng sợ hãi ngươi nên mới cúi đầu với ngươi; ngươi không thể nào có bằng hữu, bất kể ngươi nghĩ thế nào, con người sao có thể kết bạn với kẻ mình e ngại chứ. Định mệnh của ngươi là cô độc cả đời.”

Mộ Lâm Giang hiện tại nghe những lời cực kì có khả năng đả kích của Diệp Vân Chu lại chỉ muốn cười, mà còn cười rất thư thái, bởi hắn nghe được câu nói hoàn chỉnh của Nhạc Hoàng thành chủ trong trí nhớ của y.

“… Nhưng nghiêm chỉnh mà nói, ta cũng không bởi vậy mà thấy mệt. Minh Đồng với Mộ huynh là sát khí đối đầu với kẻ địch vô cùng thuận lợi, nhưng đối với chính hắn lại càng là gánh nặng. Ta ngược lại mong hắn có thể thẳng thắn và tự nhiên hơn một chút, đừng bắt ta lần nào cũng phải uốn gối khom lưng xem dưới dù hắn có biểu cảm gì, ha ha…”

Tiếp câu này là lão các chủ Thu Thủy kiếm các, nữ tử vẫn chưa bạc đầu khoan thai ngồi bên cửa sổ, che miệng cười khẽ: “May mà ta lùn, không cần khom lưng đã thấy rồi. Ta thì không mệt, lần này đối đầu với thế lực Yểm Ma Chủ lén lút bồi dưỡng chúng ta hoàn toàn thắng lợi, không bằng mở tiệc chúc mừng một bữa, cũng coi như để tuyên thệ trước khi xuất quân cho kế hoạch Kình Lôi Sơn với mọi người.”

Mộ Lâm Giang đứng ngoài nhìn ánh mắt u ám của mình lúc đó, hắn nhớ khi ấy mình hầu như không nghe lọt đống ba hoa của Diệp Vân Chu, hắn muốn đối chất trực tiếp với Nhạc Hoàng thành chủ, hỏi hắn ta nếu thực sự mệt như vậy thì sao không nói thẳng ra, Mộ huynh và Mộ cung chủ chỉ đơn giản là một xưng hô thôi, sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ hai phái, hắn ghét nhất là tình cảm giả dối.

Song cuối cùng hắn vẫn nhịn lại, hắn muốn chờ bao giờ giải quyết xong Yểm Ma Chủ mới nói, nhưng sau khi Yểm Ma Chủ bị phong ấn, Nhạc Hoàng thành chủ cũng đã trọng thương bỏ mình.

Mộ Lâm Giang đoán Diệp Vân Chu không được thấy hắn lên cơn tại chỗ thì hẳn rất thất vọng. Đoạn kí ức này vẫn chưa hết, lão các chủ đề nghị mở tiệc, Hoắc Phong Đình luôn thích tìm người cùng uống rượu khắp nơi, đương nhiên đồng ý nhận việc phát thiệp mời này.

Lúc ấy Diệp Vân Chu quả thực rất thất vọng, nhưng sự thất vọng đi qua, lại mơ hồ có thêm một tia hưng phấn đã lâu chưa cảm nhận được xộc lên não. Y chưa bao giờ gặp phải con mồi khó giải quyết như thế, hắn nhắm mắt làm ngơ hết thảy mê hoặc của y. Y lần lượt xé nát những thứ Mộ Lâm Giang để ý, đánh với hắn không dưới mười trận, thắng bại về vũ lực không bàn đến, nhưng thắng bại về mưu mô nhìn cái là thấy ngay.

Y chưa thắng nổi Mộ Lâm Giang trận nào, y chưa thể khiến Mộ Lâm Giang dao động ít nào. Mộ Lâm Giang vẫn đầy trách nhiệm với Tịch Tiêu cung, vẫn tràn trề lòng tin với thứ được gọi là tình hữu nghị, y không thể thay đổi Mộ Lâm Giang dù chỉ một chút. Hắn tựa như bàn thạch trong gió bắc, lạnh lẽo mà kiên định, hành động lén lút của y ngược lại như châu chấu đá xe, nực cười đến tột đỉnh.

Diệp Vân Chu cảm giác mình sắp bắt đầu kính để Mộ Lâm Giang mất rồi, mục tiêu không tài nào phá hủy này làm y cảm nhận được lực đập của trái tim, dường như giờ đây y mới rốt cuộc sống lại. Y vừa bức thiết muốn đẩy Mộ Lâm Giang xuống vực sâu, vừa muốn khiến hắn vĩnh viễn sừng sững trước mặt mình. Y thậm chí không thể rút ra mình muốn kết quả nào từ dòng suy nghĩ hỗn loạn. Vì thế y dứt khoát loan tin giả xúi lão các chủ và Nhạc Hoàng thành chủ đi chỗ khác, chủ động tìm tới Hoắc Phong Đình.

Y chân thành đề nghị với Hoắc Phong Đình: “Yến hội mời cả Mộ cung chủ đi, tuy hắn không thích uống rượu, nhưng trong đình cảnh sắc phong nhã, lấy trà thay rượu cũng có ý vị khác. Huống hồ hai vị lão tiền bối đều không có mặt, nếu Mộ cung chủ không tham dự mà đọc diễn văn thì tiệc rượu này lại mất ý nghĩa.”

Hoắc Phong Đình khó xử vò đầu: “Diễn văn hay không diễn văn cũng không sao, nhưng hắn sẽ đi ư? Ta đoán kì thực hắn còn thấy ta rất phiền ấy chứ, lần trước ta tìm hắn uống rượu, hắn nhìn cũng chẳng buồn nhìn ta một cái, chẳng cho anh em tí mặt mũi nào.”

“Sao thế được, hắn chẳng qua không nói ngoài miệng thôi, chắc ngươi phải hiểu chứ, người như hắn cô độc hơn ngươi nhiều, ta chỉ muốn giúp hắn thôi.” Diệp Vân Chu giải thích thay Mộ Lâm Giang.

“Không nhìn ra đấy, hai ngươi ngày nào cũng đánh mà sau lưng còn có câu chuyện như vậy.” Hoắc Phong Đình ngạc nhiên nhìn kĩ Diệp Vân Chu, “Được rồi, vậy ta tin ngươi.”

Diệp Vân Chu hơi gật đầu nói cảm tạ. Hôm yến hội tổ chức y viện cớ không tới, rồi lại thừa lúc mọi người tụ tập hết ở đình viện bí mật đi đến cửa sau, đứng trước cửa.

Tiếng nói chuyện bay ra ngoài viện từ khe cửa khép hờ, ánh nắng ngày xuân vẩy một vùng ấm áp, hoa trải nền đất trắng hồng. Y nheo mắt tìm bóng hình Mộ Lâm Giang, sau đó thấy hắn đang tựa vào một bên của cây hoa, đầu đội đấu lạp, hiếm hoi mà bưng một chén rượu.

Cây hoa bị gió lay hạ xuống một cơn mưa phùn, cánh hoa trắng tinh xoay tròn trong ánh mặt trời. Hoắc Phong Đình hào sảng đi tới nâng vò rượu, Mộ Lâm Giang hơi ngẩng đầu, đáp lễ Hoắc Phong Đình một chút trong trận hoa rơi đầy đầu vai, phá lệ uống rượu.

Nhưng bạn bè Hoắc Phong Đình rất nhiều, hắn rời đi rất nhanh, mấy bàn bên cạnh Mộ Lâm Giang mọi người cố tính giả bộ thân thiện tán dóc với nhau, ra vẻ không rảnh để ý tới hắn, song cách ngụy trang này nực cười đến độ người khác lười lật tẩy. Mọi người trong yến hội chén chú chén anh chuyện trò vui vẻ, mà Mộ Lâm Giang chỉ có gió và hoa bằng lòng gần gũi.

Diệp Vân Chu đứng ngoài cửa nhìn hắn chằm chằm, y nghĩ, bằng hữu của ngươi tới chưa? Đây là bữa tiệc ngươi chờ mong ư? Nỗi cô quạnh của ngươi được giải quyết rồi? Tại sao ngươi vẫn chưa tỉnh táo lại? Từ bỏ những mong đợi đó, làm tất cả bọn chúng phải trả giá, làm chúng thần phục, làm chúng sợ sệt đi.

Y không nhúc nhích đứng sau cửa, mãi đến khi người đi trà lạnh, Mộ Lâm Giang mới tự uống một hơi nốt chỗ rượu còn lại, dựa vào cây hoa ngủ thiếp đi.

Diệp Vân Chu không cam tâm, y nắm chặt tay, Mộ Lâm Giang vốn là người đứng bên rìa vực thẳm, vô số lần y cảm thấy hắn chỉ cần tiến thêm một bước, tiến một bước nữa thôi là sẽ giống như y, cớ gì phải kiềm chế bản thân? Nhưng Mộ Lâm Giang đứng rất vững, bất luận y có kích động thế nào, hắn cũng không chịu nhuốm đen.

Khi ánh trăng trải xuống đình viện, Diệp Vân Chu cuối cùng cũng đá văng cánh cửa kia, đi vài bước đến tàng cây hoa. Mộ Lâm Giang bị âm thanh y đá cửa đánh thức, đang định tháo đấu lạp xuống thì đã bị túm cổ áo kéo lên.

Có hắn ngủ trong viện, thị nữ không dám vào quấy rầy. Động tác Diệp Vân Chu cộc cằn, đánh đổ bàn chén hất lên vạt áo hắn, khiến gấm vóc đẹp đẽ bị lấm tấm loang lổ.

“… Lại đến gây sự à?” Mộ Lâm Giang vẫn còn hơi đau đầu, giọng uể oải. Hắn luôn không hề có sức đề kháng với rượu, đấu lạp rơi xuống, trong mắt như chứa một dòng [email protected] thủy, đã buồn phiền lại nguội lạnh, “Hôm nay ta khó chịu, không muốn giáo huấn ngươi, buông tay.”

“Ngươi nên khó chịu, ngươi đáng bị khó chịu.” Diệp Vân Chu lành lạnh giễu cợt, “Đi, đừng phiền thị nữ làm việc.”

Mộ Lâm Giang bị ghế vướng một chút, ngọn lửa buồn bực tích tụ cả ngày rốt cuộc bị đốt bùng lên. Hắn trở tay cầm ghế đập về hướng Diệp Vân Chu, lần đầu tiên không màng phong độ dáng vẻ như thế, sau đó mặc nhiên, hắn lại đánh nhau với Diệp Vân Chu.

Kí ức lại chấm dứt trong ngói vỡ bàn nát bừa bộn, Mộ Lâm Giang mở hai mắt từ hư không. Xem đến đây, hắn đã có thể lạc quan coi việc nhìn Diệp Vân Chu ăn quả đắng làm vui. Nhìn chung trong lịch sử lừa lọc của Diệp Vân Chu, chính hắn cũng phải cảm thán mình thì ra khó chơi đến vậy, chẳng những không què mà còn làm y rụng không ít tóc.

Hắn cười mấy tiếng, trí nhớ trong Hồn Hải đã còn lại không nhiều lắm, hắn dạo vài bước, tìm được một cầu sáng chói lòa nhất, chìm vào ý thức.

“Mộ tiên sinh, hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta có thể tâm bình khí hòa nói chuyện không?”

Kí ức mở màn, Mộ Lâm Giang liền nghe thấy câu thương lượng của Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu đứng dưới bóng cây, cười tủm tỉm nhìn hắn, mà vẻ cảnh giác của Mộ Lâm Giang vẫn không giảm.

“Yên tâm, lần này ta thề, tuyệt đối không cố ý chọc giận ngươi.” Diệp Vân Chu giơ tay lên ra hình ra dáng.

“Hừ, có chuyện thì nói nhanh.” Mộ Lâm Giang giục.

“Nếu chúng ta có thể sống sót trở về từ núi Kình Lôi, ta sẽ nói cho ngươi biết ta đến từ đâu.” Diệp Vân Chu nhếch mép cười nói.

Mộ Lâm Giang cau mày: “Ta không quan tâm.”

“Mộ tiên sinh nói thế tổn thương người khác lắm đấy.” Diệp Vân Chu không để bụng, tới gần hắn, “Ngày mai là tử chiến, giờ ta xin lỗi ngươi, mong ngươi tha thứ cho sự càn rỡ từ trước đến nay của ta. Cứ như ta đang dùng tình thế ép ngươi, muốn chiếm hời gì ấy nhỉ. Như vậy đi, nếu ta có thể miễn cưỡng tính là bằng hữu của ngươi, thì ngươi đừng tránh, ta có lời muốn nói với ngươi.”

“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Lâm Giang không lùi, nhưng cũng không buông đề phòng.

“Nhắm mắt lại.” Diệp Vân Chu nghiêng đầu, “Yên tâm đi, ta sẽ không thọc ngươi một kiếm đâu.”

“Chậc.” Mộ Lâm Giang không kiên nhẫn nhắm mắt, muốn xem đến cùng y định làm trò gì. Ngay sau đó, hắn chợt cảm giác người mình nặng xuống, Diệp Vân Chu vươn tay ôm lấy hắn.

Diệp Vân Chu hơi nhón chân, hai tay gần như đã ôm cổ Mộ Lâm Giang, nói nhỏ bên tai hắn: “Mộ tiên sinh, ta thích ngươi, thích đến độ có thể chết vì ngươi.”

Mộ Lâm Giang sững sờ, quên mất phải đẩy Diệp Vân Chu ra, một lúc lâu sau mới định thần lại được, phản ứng lại hàm nghĩa của câu nói này.

Hắn không khỏi tê rần cả da đầu, Diệp Vân Chu mềm giọng cười trêu bên tai hắn, hắn không có gì kinh ngạc hay cảm động, dùng sức kéo y ra, đằng đằng nộ khí quát lớn: “Tiêu Xuyên! Mong ngươi tự trọng, đừng đùa kiểu này.”

“Ha ha ha…” Diệp Vân Chu loạng choạng đứng vững, che miệng cười rung hết cả vai, “Ai biết có phải đùa hay không.”

“B3nh hoạn!” Mộ Lâm Giang hung ác lườm y, phấy tay áo bỏ đi.

Diệp Vân Chu thấy hắn phất áo đi liền thì sờ cằm như có điều suy nghĩ: “Dù hiện tại ngươi cho đây là đùa, nhưng nếu ta vì cứu ngươi mà chết ở núi Kình Lôi, liệu khi đó ngươi còn cho rằng hôm nay ta đùa với ngươi sao? Mộ Lâm Giang, ngươi không muốn rơi vào vực thẳm… vậy thì rơi vào lưới của ta đi. Bao giờ đau khổ của ngươi đủ bổ sung cho niềm hạnh phúc thiếu thốn của ta, ta sẽ lại đến gặp ngươi.”

Mộ Lâm Giang đứng ngoài xem bắt đầu nhức đầu, năm ấy hắn gần như đã mê tín rằng mình và Tiêu Xuyên không hợp bát tự, giờ xem lại lần nữa, sự xấu xa của Diệp Vân Chu còn lớn hơn hẳn kí ức từ một phía của hắn. Y thậm chí còn định giả chết ở núi Kình Lôi, lấy đó để làm hắn khắc cốt ghi tâm.

… Một tên cặn bã… tồi tệ đến nhường nào…

Thường Hi kiếm linh im hơi lặng tiếng hóa hiện bên cạnh Diệp Vân Chu, giọng nói lãnh đạm.

“Ngươi tẩu hỏa nhập ma à?” Kiếm linh dùng ngón tay lạnh lẽo đặt lên mạch của Diệp Vân Chu.

Diệp Vân Chu không giãy giụa: “Có lẽ thế. Nhưng theo tình báo và phán đoán của ta, trận chiến này chắc chắn sẽ thua. Khi đám ô hợp Hoàng đô Dạ đô bỏ hắn mà đi, kẻ lợi kỉ Ưng Hiên Dương cũng co cẳng chạy như điên, có thể Ân Tư sẽ bảo hộ hắn đến cuối cùng, nhưng trơ mắt nhìn thân hữu chết trước mặt, hắn còn kiên định được như phút ban đầu ư? Người thắng sau cùng sẽ là ta, nhất định là ta!”

Kiếm linh buông tay y ra. Diệp Vân Chu nhìn trân trân bầu trời một lát, chấp niệm trong mắt gần như điên cuồng, y muốn một con đường dẫn vào bóng tối, không ai khuyên trở lại được.

“… Ngươi bỏ cuộc đi.” Kiếm linh thở dài nhẹ đến mức không thể nghe thấy, “Có đáng phải mất cả tính mạng vì hắn không?”

“Không phải vì hắn, ít nhất không chỉ vì hắn, ta thích đến nơi đến chốn mà.” Yết hầu Diệp Vân Chu nhấp nhô một chút, chầm chậm cúi đầu nhìn xuống tay mình, “Nếu ta bỏ cuộc, sau này ta… ta còn biết truy đuổi cái gì? Ta không nhìn thấy, ta không thể lạc đường ở đây được, ngươi hiểu không?”

Kiếm linh không thể hiểu y hoàn toàn, Mộ Lâm Giang cũng không thể hiểu y hoàn toàn. Hắn nhìn đăm đăm Diệp Vân Chu đang nắm chặt tay đến phát run, đột nhiên cảm giác, Diệp Vân Chu một mực nói định mệnh của hắn là cô độc, nhưng một Diệp Vân Chu hỏi ra câu “ngươi hiểu không” ấy, trong tâm rốt cuộc cô độc bao nhiêu?

Trận Kình Lôi Sơn đã tiến triển không theo dự đoán của bất cứ kẻ nào. Sấm sét liên tục không ngừng khiến tứ phía xung quanh hết đen kịt lại trắng tuyền, cát đá và vòi rồng có thể dễ dàng nghiền nát con người. Lúc trận đồ bắt đầu sụp đổ, Diệp Vân Chu vẫn còn ở bên cạnh hắn.

Diệp Vân Chu nhìn chằm chặp Thường Hi kiếm giữa phong ấn, một bóng người vặn vẹo vẫn còn đang ra sức vùng vẫy trên thân kiếm. Một người đàn ông tu vi hơi kém của Hoàng đô bị sét đánh trúng, hóa thành than cốc ngay tại chỗ. Bắt đầu từ người đó, phong ấn gần như hoàn thành thoáng chốc đã làm lòng người hoảng sợ, ai cũng có tính toán cho mình.

Trong tay Diệp Vân Chu cầm một bóng kiếm, trên người y có sức mạnh Thường Hi để lại cho, vẫn còn cố được một thời gian nữa. Y nghĩ bụng, chính là lúc này, chẳng mấy chốc sẽ có người lui lại, Mộ Lâm Giang, ngươi nhìn chiến hữu của ngươi đi…

“Mọi người riêng phần mình mang người bị thương đi, rút lui trước! Trận pháp sắp hỏng rồi, ta sẽ tiếp nhận, Ưng Hiên Dương, tức tốc dẫn cả đội rời đi!” Mộ Lâm Giang giơ tay vẽ một trận đồ vá mây đen, lạnh lùng quát trong tiếng gió thét gào: “Tiêu Xuyên, ngươi cũng đi!”

“Ngươi phải cẩn thận, ta dẫn người xuống núi xong sẽ quay lại giúp ngươi.” Ưng Hiên Dương cẩn thận gật đầu một cái, rút khỏi trận.

Diệp Vân Chu sửng sốt một chặp, cổ chợt thít lại, Mộ Lâm Giang thẳng tay nắm gáy áo định kéo y đi.

“Ta bọc hậu, các ngươi đi trước!” Diệp Vân Chu hiểu sao lại hô một câu như vậy, tránh khỏi tay Mộ Lâm Giang, mấy đường kiếm khí dệt thành tấm chắn tận lực cản sét cho tu giả bỏ chạy. Một số trận đồ trên không trung rơi xuống những chấm sáng như bụi ngọc lất phất, sấm sét từ khe nứt đánh xuống, tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên.

Khóe miệng Mộ Lâm Giang trào máu, một mình chèo chống trận pháp tiêu hao vượt xa dự tính của hắn. Đương lúc hắn định mở miệng thì cái bóng trên thân kiếm Thường Hi đột ngột nổ tung trong bão cát.

Bên tai chợt tĩnh lặng, âm thanh gió thét dần đi xa, đỉnh núi nơi tối mịt và sáng chói gặp nhau bỗng nhìn đâu cũng thế. Mộ Lâm Giang chớp chớp mắt thoát khỏi cơn mê muội, bấy giờ mới nhận ra mình đã bị cơn lốc linh lực cuốn bay ra rất xa, ngọn núi đã bị chặt đi quá nửa, đất đặt chân trên Kình Lôi sơn càng ngày càng ít.

“Tiêu Xuyên!” Mộ Lâm Giang bò dậy, khắp tay toàn là miệng vết thương do đá vụn cắt ra. Hắn lau mặt, dùng luôn máu viết một chuỗi phù văn lên mặt đất, nhưng rồi ngực chợt đau đớn, suýt nữa ngất đi.

Từ đỉnh Kình Lôi không có bất cứ âm thanh nào đáp lại, Mộ Lâm Giang chống gối ngỡ ngàng nhìn quanh. Ánh sáng trận đồ đã ảm đạm, một tia sét bổ xuống bên cạnh hắn, đỉnh núi tối om được chiếu sáng trong một nháy mắt. Hắn xách ống quần tả tơi, khập khiễng gian nan bôn ba giữa đống đá, gắng gượng mở mắt, rồi hoảng sợ ngẩng đầu trong gió lốc: chỗ phong ấn Thường Hi kiếm bị bao quanh bởi một luồng linh lực hỗn loạn, mây đen, cát đá, sấm chớp, tất cả những vật Kình Lôi sơn sở hữu đều bị cuốn vào đó, nó ngưng tụ thành một lốc xoáy đủ để xé rách cả không gian. Nếu Tiêu Xuyên ở đó, y chắc chắn phải chết.

Mộ Lâm Giang ba trăm năm sau thấy mình từ từ quỳ xuống bên ngoài vòng xoáy linh lực, bị cảm giác bất lực và thương tích ép cho không đứng nổi. Lúc này hắn mới biết mình chẳng hề bị bão linh lực hất bay, mà nhờ Diệp Vân Chu dùng kiếm khí bảo vệ, nên hắn mới không bị cuốn vào dòng chảy hỗn loạn, cũng không mất mạng tại chỗ.

Trong lòng Mộ Lâm Giang phức tạp, nỗi cảm động và chua xót cùng hóa thành tiếng thở dài não ruột. Đoạn nhấc chân bước vào cơn lốc kia, trông thấy một không gian yên ắng.

Thường Hi kiếm linh đứng bên người một Diệp Vân Chu cũng đang ngỡ ngàng. Không gian này giống như hư không chỗ Mộ Lâm Giang, là không gian ý thức Thường Hi tạo ra.

“Các ngươi thất bại.” Kiếm linh nói với Diệp Vân Chu.

“Đúng vậy, là Mộ Lâm Giang thắng.” Diệp Vân Chu ngẩn ngơ nói.

“Ta nói hành động phong ấn Yểm Ma Chủ của các ngươi, thất bại.” Kiếm linh không nhịn được nhắc nhở thêm vài từ, “Ngươi vẫn làm mất Thường Hi kiếm. Yểm Ma Chủ đã tự bạo vào phút cuối, nhưng giữ lại được một phần nguyên thần chuyển thành quỷ tu, ý thức hiện tại của ngươi đang ở không gian độc lập do ta tạo ra.”

Cuối cùng Diệp Vân Chu cũng định thần lại một chút: “Ta cứu Mộ Lâm Giang… Tại sao ta lại cứu hắn, chuyện quá đột ngột, hắn chắc chắn không phản ứng kịp, cũng không biết là ta cứu hắn, ta cứu hắn làm gì? Ta thua rồi, thật là mất cả chì lẫn chài, hắn sẽ không nhớ kĩ ta, ta…”

Kiếm linh bắt lấy cổ áo Diệp Vân Chu, trầm giọng quát: “Ngươi muốn chết à? Chủ nhân Thường Hi, muốn chết không minh bạch sao?”

Diệp Vân Chu chấn động cả người, hít sâu, im lặng xuống.

“Ngươi không còn bao nhiêu thời gian.” Kiếm linh buông tay nói.

“Ý thức của ta ở trong không gian, vậy cơ thể ta đâu?” Diệp Vân Chu rốt cuộc cau mày lại, trong mắt một lần nữa sáng lên hào quang.

“Bị Yểm Ma Chủ chiếm, trốn đi rồi. Ta có khế ước bản mệnh với ngươi, chỉ kịp cướp lại hồn phách ngươi giấu trong kiếm.” Kiếm linh hừ một cái lạnh lùng, “Gã phải tĩnh dưỡng không dưới trăm năm, nhưng cơ thể của ngươi không có Thường Hi thì không sống nổi trăm năm, còn hồn phách không có thể xác, thì một khắc cũng không sống được.”

“Chết tiệt! Có cách nào…” Hai tay Diệp Vân Chu ôm lấy đầu, lo lắng hít một hơi, “Ngươi còn tách ra được không? Trước hết phải dùng sức mạnh Thường Hi kiếm bảo vệ thân thể của ta, đừng để Yểm Ma Chủ lợi dụng.”

“Ngươi đòi hỏi nhiều quá.” Kiếm linh đồng ý, “Thường Hi kiếm bị phong ấn ở đây, ta cũng không còn dư sức cho gã lợi dụng.”

“Túi càn khôn vẫn dùng được, Hồn Hải, Kiến Mộc, còn cả Phong Ma thạch… Ta không biết thuật trận!” Diệp Vân Chu sờ về bên hông, c ắn môi dưới, vội vàng tìm kiếm trong đống đồ góp nhặt của mình, “Nghe đây, ta muốn đánh cược một lần nữa. Phía ngoài vòng xoáy linh lực đâu đâu cũng là vết nứt không gian, ta sẽ thử thiết lập một con đường, bám bừa lên một người nào đó, sau đó sẽ nghĩ cách tìm về.”

“Ngươi còn trở về được ư?” Kiếm linh rủ mi, “Ngươi không biết thuật trận, không cách nào định vị chính xác được.”

“Vì thế ta phải dùng Hồn Hải niêm phong kí ức mình, lưu lại trong Thường Hi kiếm.” Diệp Vân Chu chậm rãi nhếch lên một nụ cười đánh bạc, “Ta sẽ mang sổ Nghiện Từ đi, đó là pháp bảo tiên đoán cùng phẩm cấp với Sấm Ngôn Lục, có lẽ có thể định vị Thương Mân giới cho ta vào thời điểm mấu chốt. Còn nếu ta không về… thì cho Mộ Lâm Giang xem kí ức của ta đi, cho hắn biết là ai cứu hắn. Chỉ cần hắn có một xíu động lòng, cảm thấy ta bất đồng với người khác, vậy ta sẽ không thua!”

Diệp Vân Chu lùi về sau một bước, khôi phục ngọn lửa tự tin trong hoàn cảnh thập tử nhất sinh, quyết đoán xông vào đường hầm không gian không biết dẫn tới nơi nào.

Khi Mộ Lâm Giang một lần nữa trở lại hư không, Hồn Hải chỉ còn vài đốm sáng. Hắn ngồi về ngai vàng, vừa muốn khiển trách Diệp Vân Chu, lại vừa muốn cảm ơn y trực tiếp.

Mộ Lâm Giang nhớ lúc mình tỉnh lại trong sự vây quanh của các y quan ở tẩm điện Tịch Tiêu cung chỉ cảm thấy thế sự vô thường, ai chứ hắn không tin Tiêu Xuyên có thể hi sinh được.

Phản phệ do cưỡng chế thu trận đồ in một dấu vết khủng khiếp trước ngực, nóng như muốn đốt trụi tim hắn. Hắn biết rõ mình đau đến tỉnh tỉnh mê mê, nên không còn thời gian để bi thương một cách tử tế cho Tiêu Xuyên.

Hắn cũng không coi câu đùa thái quá kia là thật. Về sau khi lại cầm ô lên, hắn mới buồn phiền nghĩ chỉ có Tiêu Xuyên một thân một mình, nếu tử trận, vậy có một vật tưởng niệm cũng tốt, bèn khắc bốn chữ Xuân Giang Đình Nguyệt lên dù. Hiển nhiên, dù Diệp Vân Chu có thực sự giả chết, hắn cũng sẽ không cho y toại nguyện.

Mộ Lâm Giang không nhịn được phẩy tay trước ngực nở nụ cười. Lúc ấy hắn sa vào lưới của Tiêu Xuyên, nghiệt duyên qua ba trăm năm, tấm lưới này vẫn quấn họ lại với nhau, không ai thua, không ai thắng, cũng chẳng ai tránh thoát được.

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng cũng làm xong rồi, tôi không bao giờ muốn viết xuyên không nữa _(:з” ∠)_