Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 97: Say cười cùng người ba vạn cuộc 01



Gốc: 何日功成名遂了,还乡,醉笑陪公三万场。

“Hà nhật công thành danh toại, hoàn hương, túy tiếu bồi công tam vạn tràng.”

Xuất xứ từ tác phẩm “Nam Hương Tử: Hòa Dương Nguyên Tố thì di thủ mật châu” (Nam Hương Tử: Lúc cùng Dương Nguyên Tố rời gác khỏi Mật Châu) của Tô Thức thời Đại Tống.

Giải nghĩa: Bao giờ công thành danh toại, áo gấm về làng, tôi nhất định sẽ cùng ông cười dài mà say ba vạn cuộc.

Phân tích: Văn nhân tưởng tượng khung cảnh mình và bạn nhìn nhau từ hai nơi, thể hiện ước muốn được thành công khi về quê, cùng với tình cảm lưu luyến, nhớ nhung sau khi phải từ biệt, song vẫn khiến độc giả cảm nhận được khí phách phóng khoáng của văn nhân.
Sau khi tia sáng cuối cùng biến mất khỏi hư không, âm thanh nước chảy xa xăm chầm chậm truyền đến, cảnh vật tối màu xa không thể với xung quanh như hóa thành làn mây mỏng. Mộ Lâm Giang đứng dậy, phẩy tay áo cất ghế dựa. Tiếng chim hót và gió nhẹ xuyên qua sương mù dần rõ ràng hơn, trong ánh sáng càng ngày càng tỏ, những chiếc đèn kéo quân mang cảnh sắc khác biệt lướt qua bên cạnh.

Thác nước trong veo, cổ thụ đong đưa tán lá và cỏ thơm tứ phía, khi một chiếc đèn ngừng lại, bầu trời và mặt đất bỗng dừng hình, chân Mộ Lâm Giang nặng xuống, đã đứng thẳng trên mặt đất rắn chắc.

Đây là một nơi hắn chưa từng đến, nhưng vẫn còn trong không gian của Thường Hi kiếm linh. Mộ Lâm Giang quay người, chợt ngừng lại, im lặng nhìn về phía trước. Diệp Vân Chu đang ngồi tựa dưới bóng cây, ánh sáng chiếu xuống từ kẽ lá, dát một lớp vàng nhạt mờ ảo như có như không lên khuôn mặt đang ngủ của y, tựa như một tầng bụi dạo chơi có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Mộ Lâm Giang nhấc tay, lại chậm rãi thả xuống. Hắn đã thấy quá nhiều Diệp Vân Chu hoạt động trong kí ức, cái tay quá ngoan quá yên tĩnh trước mặt này ngược lại làm hắn không quen lắm.

Hắn không gây tiếng động bước lên trước, từ từ ngồi xổm xuống, đầu ngón tay vén sợi tóc bên mái Diệp Vân Chu. Diệp Vân Chu chính là Tiêu Xuyên, hai gương mặt hoàn toàn khác biệt trùng lên nhau, vậy mà giờ hắn cũng không có gì khó chịu hay khó chấp nhận.

Khóe miệng Mộ Lâm Giang nhếch lên một độ cong như có như không, đúng lúc đó, Diệp Vân Chu bỗng mở bừng mắt.

Ánh mắt sắc bén đâm thẳng lên người Mộ Lâm Giang, một giây sau lại biến thành ánh nhìn dò xét tính toán, cười híp mắt quét hắn một lượt.

“Đã lâu không gặp, Mộ tiên sinh.” Diệp Vân Chu hơi duỗi người, dựa vào thân cây dang hai tay.

Mộ Lâm Giang xị mặt theo phản xạ, bàn tay dừng bên mặt Diệp Vân Chu nắm thành nắm đấm. Cơn lốc nuốt lấy Tiêu Xuyên trên núi Kình Lôi kia đã qua rất lâu, nhưng lần nữa nghe thấy giọng Diệp Vân Chu, nuối tiếc ẩn sâu trong đáy lòng liền hóa thành yên lòng và phẫn nộ vì ba trăm năm chẳng hay biết gì, nắm tay phải đã thu về lại hung ác đấm về hướng y.

Diệp Vân Chu không tránh không né, ngay cả mắt cũng chưa chớp. Dòng khí thổi tóc rối bên thái dương bay lên, nắm đấm của Mộ Lâm Giang ngừng ở chóp mũi y, cuối cùng vẫn không nỡ, tiếp đó lại từng chút hạ xuống, không nhẹ không nặng nện trên ngực.

“Ta còn tưởng ngươi rất muốn đánh ta một trận.” Diệp Vân Chu cười nham nhở.

Mộ Lâm Giang liếc xéo y một cái, đứng dậy quay lưng đi: “Còn chê ta đánh ngươi ít à?”

“Giữa chúng ta có thắng có bại, không tính.” Diệp Vân Chu cũng chống cây đứng lên, vòng ra trước mặt hắn, Mộ Lâm Giang bèn xoay đi hướng khác, lạnh lùng hừ mũi.

Diệp Vân Chu khoanh tay nhướng mày: “Ngươi nợ ta một cái mạng.”

“Ngươi còn dám nhắc?” Mộ Lâm Giang dùng khóe mắt liếc y, “Ngươi tính kế ta bao nhiêu lần, nhớ ra chưa? Ta tha cho ngươi một mạng, ngươi nên tạ ơn trời đất.”

“Tiêu Xuyên tính kế ngươi, liên quan gì đến Diệp Vân Chu ta.” Diệp Vân Chu trấn tĩnh nói.

“Vậy Tiêu Xuyên cứu ta, cũng không liên quan gì đến ngươi.” Mộ Lâm Giang đáp lễ y chang.

“Nhưng ngươi khắc Xuân Giang Đình Nguyệt vào pháp bảo, ta ghen với Tiêu Xuyên.” Diệp Vân Chu ngang ngược nói.

Mộ Lâm Giang hạn hán lời, ngoảnh đầu lại: “Xem ra ngươi rất muốn đánh thêm một trận nữa.”

“Ta nhớ rồi, nhớ ra hết rồi.” Mắt Diệp Vân Chu lấp lánh nhìn hắn, “Tại sao ngươi không thích thân phận Tiêu Xuyên này mà lại thích ta? Ta có gì khác với năm đó?”

Mộ Lâm Giang vốn không muốn trả lời, nhưng hắn nhìn chỗ nào Diệp Vân Chu bèn dịch sang chỗ đó, nhất định phải giành được một đáp án.

“Có quan trọng à?” Mộ Lâm Giang nặng nề hỏi.

Diệp Vân Chu cụp mắt nghĩ ngợi, ra vẻ ung dung nói: “Để không mất ngươi như năm ấy.”

Mộ Lâm Giang khẽ rung động trong lòng, cũng khó có thể làm mặt lạnh với y nữa, đành chắt lưỡi cảnh cáo: “Miễn là ngươi không tự đi tìm cái chết, còn ta luôn ở Tịch Tiêu cung, ngươi sẽ không mất ta.”

“Lời ân ái tẻ nhạt, trình tán giai của ngươi lại giảm xuống rồi.” Diệp Vân Chu lắc đầu thất vọng, nghe âm thanh nước bắn tóe lên đá, y nhẹ nhàng nói, “Ngươi cũng xem không ít rồi nhỉ, Thường Hi cứ thích quản chuyện không đâu, rõ ràng chỉ cần cho ngươi xem đoạn ta quên mình vì người cứu ngươi là được… Hình tượng ta hao hết tâm sức xây dựng đã bị hủy hoại trong khoảnh khắc, thật là lãng phí.”

“Ngươi sợ à?” Mộ Lâm Giang liếc xéo y.

“Ta không biết gì là sợ.” Diệp Vân Chu ăn ngay nói thật.

“Yên tâm, có kiểu người nào mà ta chưa từng thấy, tuy ta rất muốn đánh ngươi, nhưng ta sẽ cố hết sức kiềm chế việc thiện này.” Mộ Lâm Giang dí dỏm nói, “Một trong thập đại danh kiếm của đảo Hồng Mông, hừ, lần này xem như Tịch Tiêu cung được vớ bở nhỉ.”

Diệp Vân Chu nhìn ngang vài lần, thấy thái độ Mộ Lâm Giang đối với mình vẫn như bình thường, thậm chí so với khi y dùng Tiêu Xuyên làm tên giả thì quả thực có thể nói là dịu dàng, chút thận trọng và suy tính với hắn từ sau khi tỉnh lại lặng lẽ trôi đi, lại cười thầm mình vậy mà cũng bắt đầu lo được lo mất.

“Ê, ngươi nói chuyện này ta mới nhớ ra, Yểm Ma Chủ đã biết tên thật của ta, may là Thường Hi mang hồn phách ra kịp, không để gã xem trộm được nhiều kí ức hơn. Có điều gã dùng cơ thể ta hoạt động mà tên cũng không thèm đổi, chẳng may bị đảo Hồng Mông phát hiện, ta sẽ vướng phải rắc rối mất.” Diệp Vân Chu buồn phiền cắn khóe môi, “… Hiện tại là ngày mấy rồi? Lần này lại đối đầu với Yểm Ma Chủ, hay ta tiện đường giả chết thay tên đổi họ nhỉ.”

Mộ Lâm Giang không nhịn được, huyệt thái dương giật mạnh: “Ngươi chỉ có thể là Diệp Vân Chu của ta, đừng hòng trốn.”

“… Hừ, giờ ta chẳng muốn sửa lời ngươi nữa.” Ngón trỏ Diệp Vân Chu đặt trên cằm, “Quá khứ của ta ngươi đã rõ, ngươi biết ta cũng thích xem kịch mà.”

Mộ Lâm Giang miễn cưỡng vui hơn một chút: “Mười tám tháng tư, đừng làm mất thì giờ của ta, nếu ngươi đã khôi phục trí nhớ thì khẩn trương về Tịch Tiêu cung thôi, ta còn phải hoàn thành trận đồ.”

Diệp Vân Chu túm chặt hắn, thấy sai sai: “Ngươi xem nhiều bí mật của ta thế, đi luôn như vậy, không đúng lắm nhỉ?”

“Ngươi còn muốn thế nào nữa?” Mộ Lâm Giang thở dài, “Ta nhìn trí nhớ của ngươi, ngươi cũng nhớ ra quá khứ không ai biết, mọi người đều có thu hoạch, rất công bằng, chỗ nào không đúng?”

Diệp Vân Chu: “… Tiên sinh, còn không ai biết cơ à?”

Mộ Lâm Giang lưu loát sửa miệng: “Ít có ai biết.”

Diệp Vân Chu cho hắn một ánh mắt khinh thường: “Đừng tưởng logic của ngươi có thể phủ nhận được ta, trừ phi nói hết quá khứ từ nhỏ đến lớn của ngươi ra, bằng không ta sẽ không cho ngươi đi.”

“Ngươi cứ nhất định phải tính toán chi li như thế?” Mộ Lâm Giang đành chịu.

“Ngươi biết ta không thích bị thiệt mà.” Diệp Vân Chu hăng hái lên hẳn.

Mộ Lâm Giang ngoảnh đầu đi cò cưa: “Bao giờ có thời gian đi, chính sự gấp rút.”

Diệp Vân Chu bất mãn nhăn mày, không biết hắn có gì mà phải giấu giếm. Ngay cả thời thơ ấu bình thường mà bết bát của y cũng bị xem rồi, Mộ Lâm Giang còn sống tàn tệ hơn y được à.

Y trầm tư một lát, đoạn từng chút nhếch mép lên, trưng ra một nụ cười Mộ Lâm Giang cảm thấy rất không ổn.

“Năm ấy chính ta lưu lại Hồn Hải, mà thời gian này ngươi vẫn luôn ở trong đó, ngươi biết việc này nói lên điều gì không?” Diệp Vân Chu chắp một tay ra sau, cười khanh khách hỏi.

Mộ Lâm Giang sửng sốt, rồi mau chóng nhớ ra Thường Hi từng nhắc hắn kiềm chế cảm xúc.

“Tia linh lực cuối cùng còn sót lại này đủ để ta cũng tận mắt xem được chân tướng khiến ngươi phải nói năng thận trọng như thế.” Diệp Vân Chu cố ý nhắc nhở một câu, thừa lúc Mộ Lâm Giang đang suy nghĩ, đầu ngón tay tụ ánh sáng nhạt ở phía sau chợt chấm ra.

Một màn sáng trắng hiện lên, ý thức cảm giác như bị hút ra, Diệp Vân Chu bồng bềnh trong một vùng hư không, không tìm thấy bản thân, chỉ có thể xuyên qua và nán lại trong vô số cảnh tượng kí ức. Những hình ảnh hoặc sáng hoặc tối ấy như sao băng phía chân trời, y ra sức tập trung tinh thần mới chỉ bắt được mấy bức lác đác.

Y thấy Mộ Lâm Giang hồi nhỏ, khoảng chưa tới mười tuổi, rõ là một đại thiếu gia không lo cơm áo, mỗi nụ cười đều lộ nét ngạo nghễ tự phụ từ đáy mắt. Đôi mắt kia đen nhánh như màn đêm, còn nhỏ tuổi mà đã hết sức sắc sảo.

Trong một giây Diệp Vân Chu có phần ghen tị, tử hiếu của phụ từ chân chính là hắn, cao đồ của danh sư cũng là hắn, thiên hạ này thực sự có người hoàn mỹ như thế ư?

Nhưng rất nhanh y đã phải xóa bỏ ý nghĩ này. Y không có được các tin tức liền mạch, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng những đoạn ngắn lóe qua cũng đã đủ làm y kinh ngạc. Trong trí nhớ Mộ Lâm Giang xuất hiện một lão già có khuôn mặt nhăn nheo lem luốc, chỉ có một con mắt đục ngầu, có thể lờ mờ trông ra chút sắc tím, như sắp sửa dầu hết đèn tắt bất cứ lúc nào.

Trang phục luôn gọn gàng xinh xắn của Mộ Lâm Giang đã trở thành áo vải thô rách rưới. Cậu bị nhốt trong một hang động không có ánh mặt trời cùng với một đám gái trai như đống xác không hồn.

Diệp Vân Chu thấy tứ chi tan tác bị vứt xuống đất như rác rưởi, đống dụng cụ tra tấn ngay chính y cũng chưa từng biết đến, từng món đều loang lổ vết máu. Y thấy có người như đã điên khùng cười to khóc lớn, thấy Mộ Lâm Giang máu me khắp người co quắp trong góc tường, lén lau đuôi mắt đã ướt.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Diệp Vân Chu không hiểu Mộ Lâm Giang thế nào lại lưu lạc tới ngưỡng này. Liền ngay sau đó, lực hút đột ngột lập tức kéo y vào một đoạn cảm xúc sợ hãi.

Y không tài nào kiểm soát cơ thể mình, và đang bị người ta trói cổ tay đ è xuống đất. Diệp Vân Chu chưa kịp có suy nghĩ gì thì một luồng cảm xúc mãnh liệt khiến y muốn gào ra tiếng đã nổ tung trong đầu.

Đây là một sự đồng bộ cảm xúc hoàn toàn, cơn phẫn nộ và bất cam phun trào như dung nham, lũ gai căm hận sâu tận xương tủy đâm vào làm cả người y run rẩy. Diệp Vân Chu bất giác vùng vẫy, y thấy đằng trước có một thiếu niên bị trói trên cọc gỗ, cả đám người cầm đao chậm rãi tiếp cận, mà thiếu niên thì thấy chết vẫn không sờn.

Y cảm giác trong nội tâm có một tình cảm không thuộc về mình và hoàn toàn không thể hiểu nổi. “Dừng tay!”, “Đừng!” – nó dường như đang gào thét. Y thấy mình như rơi vào hầm băng, đến máu cũng bị đông cứng lại, mỗi dây thần kinh đều không tự chủ được mà run lên, thính giác và thị giác trở nên méo mó mê muội, lí trí cũng rời xa bản thân.

… Đây là nỗi sợ ư?

Diệp Vân Chu ra sức thở hổn hển, y nghe thấy có người đang gọi mình, tiếp đó ý thức đột nhiên bị rút khỏi đoạn trí nhớ này. Cảnh tượng cuối cùng là y bay càng ngày càng cao, trông thấy mặt đất sáng lên những hình vẽ phức tạp, các đường nét ấy giao nhau rồi lại chia tách, hình thành một trận đồ xa xưa khó hiểu. Một con mắt vĩ đại, quỷ quyệt và mỹ lệ mở ra trong trận, Mộ Lâm Giang thì đang quỳ ngay trung tâm trận đồ, hai con ngươi chảy huyết lệ dần nhuộm màu tím trong suốt.



Cùng lúc đó, Tịch Tiêu cung.

Điện chủ thay quyền Giản Tiền đang ngồi đối diện Yến Tình tiên tử, mặt họ đều cười, song tâm tư lại bất đồng.

“Ưng điện chủ bế quan đã lâu, ngay cả ta cũng không liên lạc được, thành thật xin lỗi, e rằng phải xin các chủ đợi thêm một thời gian nữa.” Giản Tiền khẽ gật đầu nhận lỗi, “Bao giờ điện chủ xuất quan, ta nhất định sẽ thông báo cho các chủ đầu tiên.”

“Xem ra ta tới không phải lúc, làm Giản ty chủ khó xử rồi.” Yến Tình tiên tử nâng li trà lên nhấp một ngụm, dừng lại một chút, đoạn mỉm cười nói, “Có điều được nếm thử tay nghề của Giản ty chủ, thực sự là một niềm vui bất ngờ.”

“Các chủ không chê là tốt rồi.” Giản Tiền lén lau mồ hôi. Từ khi cô nhận được tin Mộ Lâm Giang ra ngoài đến giờ, truyền âm đã phát cho Ưng Hiên Dương và Mộ Lâm Giang không một trăm cũng phải đến tám mươi, thế mà không một ai hồi âm. Tịch Tiêu cung lớn như vậy mà lũ sếp sòng chạy liền ba tên, công việc vứt hết cho cô, cũng không hiểu là tin tưởng thái quá hay vô trách nhiệm nữa.

“Đúng rồi, lần trước nhờ Ân thủ tịch đưa ta cùng Kiều đường chủ về Thu Thủy kiếm các, y quay về vội vã, chẳng hay hiện giờ có ở quý cung?” Yến Tình tiên tử đặt chén trà xuống, hỏi.

Giản Tiền bất chấp nói: “Ân đại nhân luôn hành tung bất định, ta cũng không liên hệ được.”

“Vậy à, cũng trùng hợp thật, thế mà đều không ở đây.” Yến Tình tiên tử trầm ngâm, “Lăng Nhai thành chủ thì sao?”

Giản Tiền sửng sốt: “Hôm trước hắn cũng tới tìm cung chủ, vẫn một mực đợi đến giờ.”

“Thì ra là thế.” Yến Tình tiên tử khép hờ mắt, hàng mi dài điềm đạm rung rung, đoạn đứng dậy nói, “Vậy ta không quấy rầy công việc của Giản ty chủ nữa. Nếu Lăng Nhai thành chủ cũng ở đây, ta đi tìm hắn ôn chuyện vậy.”

Giản Tiền đứng lên tiễn, rồi ngay lập tức phản ứng lại. Yến Tình tiên tử nói “nếu Lăng Nhai thành chủ cũng ở đây”, có ý rằng lúc trước không biết Hoắc Phong Đình ở đây, thì tại sao lại đột nhiên hỏi tới Lăng Nhai thành chủ?

Trong lòng khó hiểu, cô tiễn Yến Tình tiên tử rời khỏi Túc Tiêu điện, lúc quay về thì một cơn gió lạnh quen thuộc thổi tới từ sau. Giản Tiền vội ngoái đầu, nhìn thấy quả nhiên là Ân Tư thì hớt hải gọi y lại.

“Ngươi ở đây hả! Về từ bao giờ ít nhất phải nói với ta một câu chứ, Yến Tình tiên tử muốn tìm ngươi đấy, không biết có chuyện gì.” Mặt Giản Tiền đau khổ, cô tùy tiện buộc cái đuôi ngựa sau gáy, bận tới nỗi không có thời gian trang điểm kĩ càng, oán hận chặn đường Ân Tư, “Cung chủ đâu? Sao đến truyền âm hắn cũng không trả lời, ta đã không được nghỉ cả tháng rồi.”

“Vì sao Yến Tình tiên tử lại tìm ta?” Ân Tư còn ù ù cạc cạc hơn cô.

Giản Tiền thuật lại vắn tắt cuộc trò chuyện vừa rồi một lượt. Ân Tư đăm chiêu một lúc, hơi cau mày, bèn lấy một ngọc giản quẳng cho cô: “Đừng nói cho Yến Tình tiên tử ngươi đã gặp ta. Trong ngọc giản này có bản sao của một bộ phận trong Hồ Sơ các, lát thay ta chuyển giao cho Vệ Nhất.”

“… Này, ta đã bận lắm rồi đừng quăng việc của ngươi cho ta!” Giản Tiền nhức nhức cái đầu định ném ngọc giản về, thế mà Ân Tư nói đi là đi luôn, nhoáng cái đã không thấy bóng người.

Ân Tư chạy thẳng đến núi Kình Lôi, Yến Tình tiên tử tới đây vào lúc này chắc chắn là vì tra được manh mối gì đó. Lần trước y che hộ ô cho có lệ, đã thể hiện rõ cho đối phương biết mục đích mình không đơn thuần, lần này về Tịch Tiêu cung không ai ở đó, cô ta lại hỏi đến Hoắc Phong Đình thì nhất định là nghi ngờ những hoạt động đằng sau Xuân Hoa yến. Hoắc Phong Đình chưa chắc sẽ nói cho Yến Tình tiên tử rằng Trường Sinh Hỏa đang ở trên tay hắn, nhưng khó đảm bảo Yến Tình tiên tử sẽ không quá thông minh rồi tự nhìn ra manh mối.

Y có thể đoán được một ít, song không thể quyết định thay Mộ Lâm Giang, bèn dứt khoát tự đi tìm.

Khi tới đỉnh Kình Lôi, trong sấm chớp đì đùng, Ân Tư vừa liếc mắt đã thấy Mộ Lâm Giang và Diệp Vân Chu đang vây bên Thường Hi kiếm, không ư hử gì. Trong nháy mắt Ân Tư vụt lên một ý nghĩ hoang đường, tưởng hai người này đang bái thiên địa gì đó.

Y không biến sắc tiến đến gần, thấy trên mặt đất có một phong thư để lại.

Trong phong đựng một miếng linh ngọc, trên giấy viết cách sử dụng, có thể giao tiếp với Mộ Lâm Giang trong thời gian ngắn, không tất yếu thì chớ dùng.

Rốt cuộc có tất hay không nhỉ? Ân Tư thực sự phải suy tư một lát, giữa Yến Tình tiên tử có khả năng đến hỏi tội và Diệp Vân Chu đang không hiểu sao bái trước phong ấn Thường Hi, y càng không thể quyết định thay Mộ Lâm Giang, nghĩ đi nghĩ lại, bèn vẫn bóp nát linh ngọc.

Trong không gian ý thức, Mộ Lâm Giang cao giọng gọi Diệp Vân Chu vừa đột ngột ngã xuống. Hắn có phần bực bội, nếu Diệp Vân Chu khăng khăng muốn biết, hắn cũng không phải không nói được. Mới vừa hôn mê trên đỉnh Kình Lôi một lần xong, giờ lại tự hành mình té lăn quay, lúc nào cũng khư khư cố chấp không nghe lời người ta.

“Diệp Vân Chu!” Mộ Lâm Giang đỡ vai y ngồi xuống, gọi liền mấy tiếng, “Dậy dậy!”

Diệp Vân Chu hít một hơi mở đôi mắt đã đỏ ngầu, bắn lên như một con cá thiếu nước, rồi lại ngã về ngực Mộ Lâm Giang. Y đưa tay che trái tim đang đập kịch liệt, rốt cuộc không tìm lại được cảm xúc có tên là “sợ hãi” kia, song ảnh hưởng sót lại từ cơn chóng mặt vẫn còn lục đục trong đầu y, khiến y bị từng cơn nhức não.

“Ta không sao.” Diệp Vân Chu lấy lại bình tĩnh, phì cười nhìn Mộ Lâm Giang, đầu ngón tay chạm lên đuôi mắt hắn, “Màu đen hay màu tím đều đẹp, có điều ta vẫn thích màu tím hơn, cho nên ngươi cũng phải thích.”

Mộ Lâm Giang thả tay, Diệp Vân Chu thuận thế nằm xuống dưới tàng cây, giọng điệu lười nhác: “Ta chỉ thấy chút chút thôi, người chết dưới đám đao hỗn loạn đó là bạn của ngươi à? Ông già kia là người dạy ngươi Minh Đồng?”

“… Ngươi thực sự trăm phương ngàn kế muốn đào gốc rễ của ta.” Mộ Lâm Giang quả đã hết cách, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh y, “Hồi bé cha mẹ ta buôn vải vóc, kinh doanh hơn mười tiệm vải, có chút tài sản, cũng tìm mấy sư phụ không tệ dạy ta tu luyện. Nói đến cũng buồn cười, khi đó ta sợ đau sợ mệt, không chịu luyện công phu quyền cước, cuối cùng chỉ học thuật trận.”

Diệp Vân Chu cười phốc một tiếng, động cổ tay đập lên eo Mộ Lâm Giang: “Không nhìn ra đấy, Mộ đại tiểu thư.”

Mộ Lâm Giang ấn tay y về: “Còn ngắt lời nữa thì nghỉ, dù sao đoạn mấu chốt ngươi cũng xem rồi.”

Diệp Vân Chu đặt ngón trỏ lên môi mình, biểu thị rằng sẽ ngậm miệng.

“Sau đó ta bị đối thủ làm ăn của nhà mình hãm hại, bị chúng bắt đi, qua tay nhiều người bán cho tên chột điên kia.” Sắc mặt Mộ Lâm Giang nặng xuống một chút, “Lão đã luyện Minh Đồng, nhưng không trọn vẹn, đến chính lão cũng lúc tỉnh lúc điên, chỉ còn mỗi chấp niệm muốn Minh Đồng được truyền lại.”

Diệp Vân Chu cong ngón tay gãi gãi lòng bàn tay hắn, sau đó bị nắm ngược lại.

“Con mắt sợ hãi, âm thanh hoảng loạn, đều là tà đạo phá hủy nhân tâm không thể nào ngăn cản. Muốn luyện loại công pháp này, chỉ có cách tự rơi vào địa ngục kinh hoàng – muốn hủy nhân tâm, phải tự hủy mình trước.” Mộ Lâm Giang chầm chậm nói, đến giờ, hắn đã có thể ráng sức nhớ lại quá khứ, “Ta ở trong tay lão ba năm, từng thấy vô số kiểu chết, từng chịu vô số tra tấn… Mới hôm qua còn hẹn nhau với đồng bạn sau khi chạy trốn sẽ đi đâu, hôm nay ăn cơm trưa xong đã nghe lão điên kia đắc ý nói với ngươi trong nồi vẫn còn thịt cậu ta. Mỗi người ở đó, cuối cùng không phải bị dọa điên thì cũng là chết thảm.”

“… Xin lỗi.” Diệp Vân Chu bỗng nghẹn lại, có hơi hối hận vì đã ép hỏi Mộ Lâm Giang, “Ngươi không muốn nói, sau này ta đảm bảo sẽ không hỏi ngươi.”

“Hừ, ngươi vậy mà vẫn có lương tâm cơ à.” Mộ Lâm Giang đạp y một cái, “Giờ ngươi không muốn nghe cũng phải nghe.”

“Ta nghiêm túc lắng nghe, nguyện làm hốc cây của ngươi bất cứ lúc nào.” Diệp Vân Chu đường hoàng ngồi dậy.

“Ta thừa nhận cũng từng có ý định tự sát. Người ngươi thấy kia tên Lưu Nhị, cậu ta nói mẹ cậu ta là một người giặt quần áo, dị ứng nứt da, nên bị người chủ đuổi việc; để duy trì sinh kế gia đình cậu ta mới ra ngoài làm thợ thủ công, song lại bị lừa đến nơi đó. Cậu ta mà chết thì ai chăm sóc mẹ, nên dù khổ dù sợ ra sao cậu ta cũng không thể chết.” Trong mắt Mộ Lâm Giang nổi lên thương xót, “Bấy giờ ta mới tìm về hi vọng một lần nữa, bèn thuyết phục mấy người, chúng ta thay phiên đào địa đạo trong phòng chứa củi. Ta hứa với Lưu Nhị, khi nào ra ngoài sẽ dẫn cậu ta đến tiệm vải nhà ta. Mãi cũng đến ngày chúng ta thực sự đào thông ra vách núi, vui buồn lẫn lộn khóc lóc thảm thiết dưới ánh mặt trời đã gần như xa lạ.”

Trong lòng Diệp Vân Chu biết không đơn giản như vậy, bèn đưa tay bóp vai hắn.

Mộ Lâm Giang nhắm mắt lại, trầm mặc một hồi: “Lão già điên kia thình lình xuất hiện lúc chúng ta sắp sửa rời đi, lão vẫn luôn biết tính toán của ta, chỉ chờ ta tưởng đã giành được cuộc sống mới sẽ lập tức kéo ta về ác mộng… Những người cùng ta chạy trốn, lão bắt họ ra tay, chỉ cần xẻo thịt, chỉ cần dính máu cậu ta là sẽ được miễn chết. Ta mắng hết lời, van nài hết nước, nhưng vẫn phải trơ mắt nhìn cậu ta chết thảm trước mặt. Người kế tiếp chính là ta.”

“Căm phẫn, tuyệt vọng, sợ hãi, chỉ cách sụp đổ một bước, hoặc đã sớm vượt qua bước đó.”

“Sau đó Minh Đồng đã lựa chọn ta.”

Mộ Lâm Giang kết thúc câu chuyện một cách ngắn gọn, vẻ u ám đã bất giác phủ kín khuôn mặt.

Diệp Vân Chu cầm lòng không đặng thở dài: “May là có ta thích ngươi, nếu không đã bị buộc sở hữu Minh Đồng lại còn không có người yêu bằng lòng nhìn kĩ mình thì ngươi quá đáng thương.”

Chút căm hờn bị khơi lên do nhớ lại chuyện cũ của Mộ Lâm Giang bị một câu của y quấy lộn tùng phèo, hắn kết tủa lời liếc Diệp Vân Chu: “Tại sao lời hay của ngươi lần nào cũng gợi đòn thế.”

“Nếu ta phải trải qua những việc đó, không chừng sẽ còn trầm trọng hơn hiện tại á.” Diệp Vân Chu rất tự biết mình cười hừ một tiếng, đoạn nghiêng người ngửa đầu nhìn Mộ Lâm Giang, sau đó chạm nhẹ môi hắn một cái.

Mộ Lâm Giang nhướng mày, cứ thế xoay người đè Diệp Vân Chu xuống, phủ lên một nụ hôn tràn đầy sự cướp đoạt.

Diệp Vân Chu duỗi bàn tay ra sau lưng Mộ Lâm Giang, kéo tóc hắn, lúc này mới cuối cùng thở được một hơi, ngón cái cọ khóe miệng: “Làm chuyện lộ liễu như vậy trong không gian của Thường Hi, Mộ tiên sinh thật là đồi phong bại tục, suy đồi đạo đức.”

“Về Tịch Tiêu cung suy đồi tiếp?” Mộ Lâm Giang khoan thai đứng dậy.

“Rời khỏi núi Kình Lôi, ta sẽ lại phải nhịn ăn nhịn xài sức mạnh của Thường Hi.” Diệp Vân Chu nhìn tay phải, “Thực sự có hơi không muốn đi.”

Mộ Lâm Giang khom lưng kéo y dậy, rồi chợt nhớ tới Sấm Ngôn Lục đã bị thiêu rụi, cau mày hỏi: “Lúc trước quên mất Sấm Ngôn Lục ở chỗ ngươi, ngươi rốt cuộc đã hỏi gì? Đáp án ra sao?”

Mắt Diệp Vân Chu khẽ dịch: “Ta sẽ kề vai chiến đấu với ngươi ở núi Kình Lôi, chính đáp án rõ ràng này thôi, thế mà không ngờ Sấm Ngôn Lục lại bị phá.”

“Thực sự đơn giản như vậy?” Mộ Lâm Giang bán tín bán nghi.

“Yên tâm đi, thỏ khôn có ba hang, ta cũng có mấy chỗ giấu đồ, giờ nhớ ra, khi nào hết bận vụ này ta bồi thường cho ngươi hai pháp bảo là được.” Diệp Vân Chu hào phóng phất tay.

Mộ Lâm Giang cứ thấy Diệp Vân Chu hời hợt qua loa thái quá, hắn vẫn muốn hỏi đến cùng, nhưng một câu hỏi đã hơi lờ mờ truyền đến bên tai.

“Cung chủ, hình như Yến Tình tiên tử đến vì Trường Sinh Hỏa, không biết ý định của ngài thế nào.”

Mộ Lâm Giang nhìn thoáng qua Diệp Vân Chu, tạm nén lòng nghi hoặc: “Chính sự đuổi tới cửa rồi, đi thôi, Diệp công tử.”

Tác giả có lời muốn nói: Theo như thông lệ về tiêu đề thì cuối cùng đã bước vào những chương kết thúc rồi, hi vọng số từ đừng quá chỉ tiêu nữa _(:з” ∠)_

Shikki: Ân Tư cute vãi điên à!!!