Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 18



Sau giờ tự học, Lâm Mộc Nhuận thu dọn đồ đạc rồi như mọi khi đi đến tiệm Tinh Nguyệt luyện đàn.

Lớp 11 khai giảng sớm nhưng kỳ nghỉ Quốc Khánh vẫn chưa kết thúc, H thị là một thành phố du lịch, ngõ lớn ngõ nhỏ đều chật kín du khách nước ngoài.

"Bạn học sinh ơi, cho hỏi muốn đến trường trung học số 1 thì đi đường nào nhỉ?" Có người ới Lâm Mộc Nhuận một cái.

Người kia da rất trắng, mặc áo sơ mi chữ T in hình rộng thùng tình, mắt hơi rũ xuống, thêm cả mái tóc dài hơi quăn, trông như còn ngái ngủ.

"Đi hết con phố này rồi rẽ trái vào đường Văn Uyên, qua trường nghề một chút là thấy." Lâm Mộc Nhuận nói.

"Cảm ơn nhé." Giọng anh hơi dài ra: "Ăn kẹo không?" Nói xong thì lấy ra mấy viên kẹo trong ba lô đưa cho Lâm Mộc Nhuận.

"Không ăn được." Lâm Mộc Nhuận khoát tay: "Tôi đi đây."

"Ừm." Hình như thanh niên phản ứng hơi chậm, đến khi thấy người đi xa mới chậm rãi bóc vỏ kẹo, nhét kẹo vào mồm.

Trong phòng học lớp 11-1 có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Tư Bân lấy điện thoại trong ngăn bàn ra, phát hiện người anh họ ở xa tít cách một đại dương gọi cho hắn.

Tuy đã hết giờ nhưng hơn nửa lớp vẫn đang nán lại tự học, Tư Bân nhìn trái nhìn phải, mở điện thoại ra khỏi phòng.

"Ê, anh đứng ngoài cổng trường mày này." Không chờ Tư Bân mở miệng, đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng biếng nhác: "Bảo vệ ngăn không cho vào."

"Sao anh đã về nước rồi?" Tư Bân vừa xuống cầu thang vừa hỏi.

"Về xem mày như thế nào, anh đứng ở cổng chờ nhé." Nói xong thì cúp máy luôn.

Tư Bân chậm rãi chạy ra cổng, thấy bác bảo vệ đang mắt to trừng mắt nhỏ với anh họ.

"Cháu tên Thẩm Hành Tri, trước từng là học sinh nhất trung đấy, bác vào làm muộn nên chắc không biết cháu thôi." Thanh niên xoa mớ tóc quăn, cố gắng thuyết phục để bảo vệ không nghi ngờ mình.

"Cháu tới tìm em trai, nó học ở đây......Không mà không mà! Cháu không lừa bác, nó xuống rồi đây này."

Thẩm Hành Tri vẫy vẫy Tư Bân.

"Anh mày ở đây."

Tư Bân giải thích với bảo vệ vài câu, lúc này mới dẫn Thẩm Hành Tri vào trường dưới ánh nhìn ngờ vực của đám học sinh.

"Già rồi." Thẩm Hành Tri vừa nhai kẹo vừa nói với Tư Bân: "Nhớ hồi đó, anh cũng là một nhân vật có tiếng tăm trong trường, bây giờ ngay cả cổng cũng chẳng bước qua được." Anh một bên cảm khái, một bên lấy thêm mấy viên kẹo đưa cho Tư Bân: "Ăn không?"

"Không." Tư Bân hỏi anh: "Sao anh tìm được chỗ trường mới xây thế?"

"À." Thẩm Hành Tri cất kẹo, đáp: "Lúc đi gặp một nhóc đẹp trai học nhất trung, cậu ấy chỉ đường cho anh đấy."

Lúc này, điện thoại của Tư Bân lại rung lên.

Hắn nhìn thoáng qua tên người gọi, sắc mặt bỗng tối đi.

"Em có việc chút." Tư Bân giơ điện thoại nói với Thẩm Hành Tri.

"Đi nhanh đi." Thẩm Hành Tri phất phất tay, quay đầu xem bảng danh dự của cựu học sinh.

Năm phút sau, Tư Bân trở lại.

"Ầy, mày xem ngày xưa anh mày đẹp trai thế này, còn cả lão Bối......Yo! Ảnh cậu ta vẫn dán cạnh ảnh của anh sao? Lúc trước lão Thang xé hết một loạt đống ảnh của bọn này xuống, không ngờ sau khi tốt nghiệp lại dán trở về."

Lão Thang trong miệng anh chính là chủ nhiệm khối trường này, chủ nhiệm Thang đã làm việc ở nhất trung hơn hai mươi năm, tiễn hết lứa học sinh này đến lứa học sinh khác, bây giờ đã thành chủ nhiệm khối 11 của Tư Bân.

Trên ảnh, Thẩm Hành Tri còn để tóc ngắn, đeo một cặp kính gọng mảnh, đuôi mắt cong cong, cười rộ lên để lộ răng nanh nhỏ dưới môi, đúng là bộ dáng tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.

"Trước đây có tách cỡ nào cũng không rời nhau, giờ lại tự mình đạp đổ." Thẩm Hành Tri nhìn gương mặt non nớt bồng bột dán trên bảng danh dự kia, thản nhiên nói: "Giờ lão Thang rốt cuộc cũng dán lại ảnh, nhưng chắc chưa nghe nói anh và lão Bối đã chia tay rồi."

"Không nói chuyện của anh nữa." Thẩm Hành Tri vò tóc, nhìn Tư Bân: "Nhà mày còn thừa phòng nào thì cho anh ở tạm một đêm nhé, mai tìm khách sạn sau, việc anh về nước bố anh còn chẳng biết."

"Em thấy anh không giấu nổi đâu." Nghĩ đến con người và tính tình của cậu mình, Tư Bân khuyên: "Đi gặp cậu mợ đi, thật ra mấy năm này cậu cũng sớm buông tay rồi, chỉ là không muốn cúi người nhượng bộ trước thôi."

"Mày nói xem cái kiểu kỳ thị đồng tính này của ông ấy là thừa hưởng từ ai chứ? Ông nội anh không phải cũng hiện đại được khai sáng...... À, không, ông nội anh là ông ngoại mày." Thẩm Hành Tri đút tay vào túi quần, vừa nói vừa chậm rãi theo chân Tư Bân đi qua tòa nhà dạy học.

"Lần này anh về định ở lại bao lâu?" Tư Bân hỏi.

"Chắc ba bốn ngày." Thẩm Hành Tri uể oải đáp: "Anh dùng lý do đi chữa bệnh để nghỉ phép, giám đốc điều hành sợ anh sủi mất nên ngày nào cũng từ bên kia đại dương đánh điện thoại qua, anh mày xót tiền điện thoại lắm, chắc lởn vởn mấy hôm lại phải về ngay thôi."

"Vậy anh có thể giúp em trông mèo vài ngày được không? Dì Lý từ chức về quê rồi." Tư Bân hỏi.

"Chịu thôi, anh ghét mèo lắm, hay là anh tìm cho mày mấy người giúp việc theo giờ nhé, gấp thì cứ nhanh đi giải quyết đi." Thẩm Hành Tri trả lời.

Tư Bân sửng sốt: "Anh không hỏi xem chuyện gì sao?"

Thẩm Hành Tri giương mắt: "Hỏi làm gì, tự mày sẽ xử lý được."

Bóng hai anh em bọn họ kéo dài trên hành lang, sau một lúc lâu, Thẩm Hành Tri nghe thấy Tư Bân nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."

"Cảm ơn gì chứ." Anh nói: "Gặp khó khăn cứ hô một tiếng, anh mày tuy không có bản lĩnh, nhưng bạn bè sẵn lòng giúp đỡ trong thành phố Z thì có thừa."

Tư Bân gật đầu, có vẻ cảm động.

- ------mới là lạ ấy.

Đêm đó, Thẩm Hành Tri liền biết cái gì gọi là tình anh em plastic, anh bị thằng nhóc Tư Bân vô lương tâm kia trực tiếp đuổi ra khỏi phòng dành cho khách.

"Anh ngủ ở phòng em đi!" Tư Bân mặc đồ ngủ chiếm cứ cái giường trong phòng cho khách.

"Thật luôn......Vì sao chứ?" Thẩm Hành Tri với cái khăn tắm còn ở trên đầu đứng ngơ tại chỗ.

"Chẳng vì sao hết." Tư Bân đáp.

"Mày lên cơn gì à?" Thẩm Hành Tri nhướng mày.

"Em không điên." Tư Bân nói: "Chỉ đột nhiên muốn ngủ phòng này thôi."

Đối diện với vẻ mặt như đang nhìn đứa thiểu năng của anh họ, hắn nhấn mạnh thêm: "Thật mà."

Thẩm Hành Tri: "Anh mày không thích mèo."

"Em sẽ không để bọn nó ở trong phòng." Tư Bân lập tức đáp.

Cuối cùng mặc kệ ánh mắt chết chóc của Thẩm Hành Tri, Tư Bân vẫn một mực kéo anh ra khỏi phòng dành cho khách.

Lý do không để Thẩm Hành Tri ngủ ở đây rất đơn giản, sau khi Lâm Mộc Nhuận qua đêm ở phòng này, đồ dùng trên giường đều chưa giặt qua, dì giúp việc lại đột nhiên xin nghỉ nên trong nhà vẫn chưa chuẩn bị chăn ga gối đệm mới để thay, về công về tư, không thể để vị khách Thẩm Hành Tri ngủ ở đây được.

Còn về tỷ lệ công tư cái nào nhiều hơn......Có lẽ chỉ mình Tư Bân mới biết.

"Cứ vậy nhé." Tư Bân khách khách khí khí không chấp nhận lời từ chối mà mở cánh cửa phòng ngủ ra.

"Ngủ ngon."

Thẩm Hành Tri ngay ngày đầu tiên về nước đã phải đối mặt với đôi mắt xanh to tròn của Tiểu Bạch nằm trước cửa phòng, cảm thấy thằng em họ kia xấu xa vô cùng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc Nhuận gục đầu ngủ bù trên bàn học, mấy ngày nay nào là luyện đàn nào là luyện đề, hơn nữa tiếng ngáy như sấm của bạn cùng phòng khiến giấc ngủ ít ỏi của cậu còn trở nên ngắn hơn.

Khi Tư Bân đi ngang qua lớp 11-2 có ngó vào trong, lấy điện thoại ra nhắn tin hỏi: "Thấy khó chịu trong người à?"

Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy câu thăm hỏi này không đầu không đuôi chẳng ra sao nên bổ sung: "Tôi mới đi qua lớp cậu, thấy cậu nằm ra bàn."

Lâm Mộc Nhuận ngủ say, thẳng đến tiết tự học đầu giờ mới nhìn thấy tin nhắn này.

"Không sao." Cậu vừa nhắn lại, vừa mơ mơ màng màng lật sách tiếng Anh.

"Tôi ngủ thôi."

Cùng lúc đó, Tư Bân nhận được tin nhắn từ Cao Viễn.

"Bân ca, mày đoán hôm qua anh gặp ai ở tiệm Tinh Nguyệt nào?" Cao Viễn hỏi.

"Ai?" Thật ra Tư Bân cũng không hứng thú lắm, hắn mở khung đối thoại với Lâm Mộc Nhuận, đang tự hỏi nên nhắn lại như thế nào.

Nhắn "Chú ý nghỉ ngơi đi" có vẻ quá lịch sự khách sáo, nhắn "Ngủ không ngon à?" lại có vẻ hỏi hơi nhiều, cứ như đang xen vào chuyện riêng tư của người khác vậy.

Chậc......Thích người ta cũng khó thật đấy.

Giờ tự học buổi sáng đã bắt đầu, Tư Bân tay phải cầm bút, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ lên bài thi, tay trái thì xóa đi xóa lại đống chữ trong ô chat ở khung đối thoại với Lâm Mộc Nhuận.

"Không sao là tốt rồi." Xoắn quýt tận năm sáu phút, cuối cùng hắn rặn ra một câu cho là vừa không xã giao quá mức, vừa không quá phận vượt qua ranh giới, nhấn gửi đi.

Cao Viễn bên kia đã tuôn một đống tin nhắn.

"Mấy ngày nay được nghỉ, anh đây và bạn gái đến tiệm đàn ngồi uống trà tám chuyện cùng ông chủ, không ngờ bọn anh lại gặp được thầy Tiểu Lâm, khai giảng cũng hơn một tháng rồi, anh mày còn nghĩ cậu ấy xin nghỉ rồi cơ đấy."

Nói xong còn gửi ảnh tới.

Ảnh này là chụp góc nghiêng, Lâm Mộc Nhuận đứng trong phòng biểu diễn tay trái ấn dây đàn, tay phải cầm cây vĩ, cậu không đeo kính, sống mũi cao thẳng tạo một cái bóng trên má dưới ánh đèn mờ ảo, ẩn sau hàng mi dài là đôi mắt long lanh sáng như ngọn đèn dầu.

Tư Bân phóng to ảnh nhìn thật lâu, ngón tay di chuyển, lưu ảnh về.

Sau đó Cao Viễn nói thêm cái gì hắn cũng không để ý, chỉ nhanh tay gõ chữ: "Mấy ngày nay cậu ấy đều đi luyện đàn à?"

"Chắc vậy." Cao Viễn nhắn lại: "Nghe ông chủ nói chẳng phải trường mấy chú sắp tổ chức hội diễn văn nghệ hay sao, cậu ấy đến mượn phòng của tiệm để luyện đàn, nói sẽ trả bằng việc dạy đàn miễn phí một tháng cho tiệm."

"Ngày nào cũng thế à?" Tư Bân hỏi.

"Đúng rồi, ngày nào cũng đến, trừ hôm mùng 2 thì đã luyện được hơn một tuần rồi." Cao Viễn trả lời.

Nghĩ đến bộ dáng gục đầu xuống bàn đầy mệt mỏi của Lâm Mộc Nhuận, Tư Bân do dự mãi, cuối cùng vẫn nhắn cho Thẩm Hành Tri một tin: "Anh, không cần tìm giúp việc nữa đâu."

"Sao thế?" Hơn nửa tiết học Thẩm Hành Tri mới hồi âm.

"Em có người bạn này có thể giúp trông mèo."

"Thế tốt rồi, anh mày cũng vừa đặt được phòng ở khách sạn, chờ khi nào bố không ở nhà thì anh sẽ tạt qua thăm ông nội." Chốc lát sau, anh lại nhắn thêm: "Học cho hẳn hoi đi, đừng nghịch điện thoại."

Tư Bân đáp một chữ "Ờ", buông điện thoại bắt đầu ghi chép lại đống kiến thức trên lớp.

Giờ giải lao, Lâm Mộc Nhuận bị Tư Bân gọi ra ngoài.

"Có thể phiền cậu chuyện này được không?" Tư Bân nhìn sân thể dục cách đây không xa, làm bộ lơ đãng mà nói: "Tôi có việc phải về thành phố Z một chuyến, mà trước tháng 11 dì giúp việc đã xin nghỉ về quê rồi......"

Lâm Mộc Nhuận im lặng nhìn Tư Bân, chờ hắn nói ra yêu cầu kế tiếp.

"Nhưng trong nhà còn hai con mèo......" Giọng Tư Bân hơi lưỡng lự: "Có thể nhờ cậu trông chúng nó hai ngày giúp tôi được không?"

"Được." Lâm Mộc Nhuận đồng ý.

Tư Bân không đoán được Lâm Mộc Nhuận lại thẳng thắn đồng ý như vậy, nhất thời không biết nên chuyển sang chủ đề tiếp theo như thế nào.

"Còn việc gì nữa không?" Thấy hắn không nói gì, Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Còn......Nghe nói cậu đăng ký tham gia hội diễn văn nghệ hả?" Tư Bân hỏi.

"Vẫn chưa đăng ký, giờ tự học chiều thứ sáu sẽ có buổi sàng lọc tiết mục." Lâm Mộc Nhuận đáp.

"Vậy cậu có chỗ để luyện tập chưa?" Không chờ cậu trả lời, Tư Bân đã tiếp tục nói: "Nếu không có thì cậu có thể đến nhà tôi, trong phòng sách cách âm rất tốt, lại cũng gần trường nữa."

"Không cần, tôi đến tiệm đàn luyện là được rồi." Lâm Mộc Nhuận khéo léo từ chối lời đề nghị của hắn.

"Tiệm đàn xa trường lắm." Tư Bân phân tích: "Cả đi cả về mất một tiếng, sẽ rút ngắn thời gian ngủ của cậu."

Lâm Mộc Nhuận im lặng nhìn hắn một lúc, không nói gì.

Tư Bân bị cậu nhìn đến mức thấy hơi chột dạ, sợ mục đích của mình quá rõ ràng nên đành nghiêm mặt nói: "Nếu cậu cảm thấy không khí luyện tập ở tiệm đàn tốt hơn thì đến đó cũng được."

"Cảm ơn cậu, hôm nay tôi sẽ mang đàn violin sang." Lâm Mộc Nhuận nói.

Vậy xem như đã ưng thuận rồi.

Đạt được mục đích, tim Tư Bân liền hạ xuống.

"Không có gì, chúc cậu thông qua được buổi sàng lọc."

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn học Lâm: Bạn học Tư Bân quả nhiên là người nhiệt tình dễ gần.