Cả Trường Trung Học Đều Biết Bạn Trai Tôi

Chương 19



Sau khi nói mã khóa cửa nhà cho Lâm Mộc Nhuận, Tư Bân tranh thủ bay sang thành phố Z ngay trong đêm.

"Chú ý an toàn." Lâm Mộc Nhuận vừa đi vừa mở WeChat nhắn cho hắn: "Đến nơi có ai đón cậu không?"

"Người thân sẽ đến đón tôi." Tư Bân nhắn lại: "Phải bật chế độ máy bay rồi, khi nào hạ cánh chúng ta nói chuyện tiếp nhé."

Lâm Mộc Nhuận cất điện thoại, xách đàn violin đẩy cánh cửa nhà Tư Bân.

Tiểu Bạch khá dũng cảm, nghe thấy tiếng động liền chạy ra xem, thấy người quen đến thì vui vẻ đi tới dụi dụi.

Đại Bạch nấp sau cầu thang âm thầm quan sát, chờ đến khi Lâm Mộc Nhuận đổ thức ăn vào bát của nó, nó mới kêu "meo meo" mà sán tới.

Đại Bạch ăn đồ ngon, tạm thời nghĩ Lâm Mộc Nhuận là người tốt.

Lúc Thẩm Hành Tri đẩy cửa tiến vào, đèn trong phòng khách vẫn đang bật, Đại Bạch thì nằm ngủ trên sô pha.

Anh đoán người giúp trông mèo kia chắc vừa tới.

Khi đi lên cửa phòng sách ở tầng hai, Thẩm Hành Tri lờ mờ nghe được tiếng đàn violin du dương truyền ra từ trong phòng, vì thế anh nâng tay gõ cửa vài cài.

Lâm Mộc Nhuận không ngờ sẽ gặp lại một người qua đường trong nhà của Tư Bân, cậu hạ cây vĩ, lịch sự hỏi: "Cho hỏi anh là ai vậy?"

"À! Là cậu sao nhóc đẹp trai." Thẩm Hành Tri vẫy vẫy tay với cậu: "Lại gặp nhau rồi, cậu là người đến giúp trông mèo cho em tôi đúng không?"

"Ừm." Lâm Mộc Nhuận gật đầu: "Tôi tập trong này có làm phiền đến anh không?"

"Không đâu không đâu, là tôi làm phiền cậu mới phải." Thẩm Hành Tri giải thích: "Tôi không biết cậu luyện đàn trong này, còn tưởng có ai bật nhạc bên trong đấy."

Lâm Mộc Nhuận nhìn đàn trong tay, nghi hoặc nói: "Tôi còn tưởng ở đây cách âm rất tốt."

"Cách âm chắc chắn rất tốt mà! Trước đây có lần Tư Bân còn chơi heavy metal rock trong này, tai tôi thính vậy mà còn phải đứng gần cửa mới nghe thấy đấy." Thẩm Hành Tri vừa nói vừa xoay tay nắm cửa: "Cậu cứ luyện đi, không cần để tâm đến tôi, tôi về lấy đồ tí rồi đi ngay."

"Anh không ở đây sao?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

"Không." Thẩm Hành Tri giải thích: "Tôi đặt phòng ở khách sạn rồi."

Lâm Mộc Nhuận trầm mặc một lúc rồi hỏi: "Có phải do tôi ở đây nên không tiện không?"

"Không phải không phải!" Thẩm Hành Tri vừa nói vừa hắt xì một cái thật to: "Tôi bị dị ứng lông mèo."

Lâm Mộc Nhuận:......

Anh còn hắt xì thêm mấy cái mới dừng lại được: "Thật mà, không lừa cậu."

Đại Bạch đang lấp ló ở cầu thang bị anh dọa sợ, hốt hoảng chạy trở lại.

"Thấy chưa, tôi không lừa cậu đâu." Nhìn thấy Đại Bạch chạy mất, Thẩm Hành Tri xịt nước mũi, nói: "Chắc do tôi thích chó hơn nên không thu hút mèo lắm."

Nói xong anh vẫy tay với Lâm Mộc Nhuận: "Cậu cứ luyện đi, đừng quan tâm đến tôi làm gì."

"Được......" Lâm Mộc Nhuận đưa khăn tay cho anh: "Anh lau nước mũi đi này."

Tâm trạng Thẩm Hành Tri đang khá tốt nên chảy nước mũi cũng không thấy xấu hổ, vô tư nhận lấy khăn tay lau mũi, ồm ồm nói: "Cảm ơn nhé."

"Không có gì."

Lâm Mộc Nhuận đóng cửa lại rồi bắt đầu luyện tập tiếp, không lâu sau đột nhiên nghe thấy tiếng móng vuốt cào cửa.

Cậu mở cửa ra, phát hiện cả căn nhà đều im lặng, chắc Thẩm Hành Tri đi rồi.

Tiểu Bạch gặp được người, uốn éo chui vào phòng sách, nó theo thói quen nhảy lên bàn, đôi mắt xạnh to tròn tò mò nhìn chằm chằm Lâm Mộc Nhuận.

"Mày muốn nghe à?" Lâm Mộc Nhuận hỏi.

Tiểu Bạch vẫy vẫy đuôi.

"Đối với mèo thì tiếng đàn violin có thể sẽ hơi ồn một chút." Cậu nói với Tiểu Bạch: "Nếu thấy sắc quá thì mày có thể chạy ra ngoài."

Thẩm Hành Tri bên kia vừa rời đi đã ấn vào avatar của Tư Bân, nhắn một câu: "Được đấy, cũng không biết đường mà hú anh mày một tiếng."

Một tiếng rưỡi sau, Lâm Mộc Nhuận hoàn thành buổi luyện tập hôm nay.

"Lát nữa tao sẽ khóa cửa phòng sách sau." Cậu cất đàn, ôm Tiểu Bạch ra ngoài.

Tiểu Bạch kêu "meo" một tiếng.

"Ban ngày mày không được vào phòng sách đâu đấy, tao lo mày sẽ làm đổ hết sách xuống đất mất." Lâm Mộc Nhuận giải thích.

Lúc đi Thẩm Hành Tri vẫn để bật một bóng đèn ở phòng khách, Lâm Mộc Nhuận thả Tiểu Bạch vào ổ nhỏ của nó, lại đổ cho nó thêm chút thức ăn.

Đại Bạch ngửi thấy mùi cũng chạy lại.

"Để dành một ít đi đấy." Cậu gãi gãi cái cằm mập mạp của Đại Bạch.

"Tao đi đây, tối mai lại đến gặp bọn mày."

Bóng tôi bao trùm căn phòng, Tiểu Bạch chui ra ngoài, nó nhanh nhẹn nhảy đến bên cửa sổ, lặng im nhìn thiếu niên đội ánh trăng dần đi xa.

Sau khi máy bay hạ cánh, Tư Bân đứng trước băng chuyền chờ hành lý lúc này mới kịp nhắn lại tin của Thẩm Hành Tri.

"Được cái gì cơ?"

Thẩm Hành Tri ngay lập tức gửi lại voice chat.

"Có bạn trai nhỏ ở nhà mà cũng không nói với anh mày một tiếng?"

"Bạn trai nhỏ nào?"

Tư Bân nghĩ nghĩ, đoán rằng chắc Thẩm Hành Tri gặp được Lâm Mộc Nhuận rồi.

"Đấy là bạn học của em, anh đừng nói bừa."

Thẩm Hành Tri cười khẽ: "Giả vờ với anh mày làm gì? Chẳng lẽ anh còn không biết ai có thể vào phòng sách của mày à?"

"Không phải thật mà." Ở đây rất đông người, Tư Bân không tiện nói chuyện nên đành gõ chữ giải thích: "Em yêu đơn phương đấy, anh nhớ đừng nói lung tung."

Lần này chờ hơi lâu, Thẩm Hành Tri gửi đến một đoạn ghi âm.

"Bảo sao cậu ấy lại khách sáo với anh thế, anh còn tưởng lần đầu ra mắt người nhà nên chưa thích ứng được đấy."

"Ừ." Tư Bân lo lắng hỏi thêm: "Anh không nói nhảm gì đó chứ?"

"Anh chẳng nói cái gì cả." Thẩm Hành Tri trả lời: "Hội diễn văn nghệ của Nhất trung sắp đến rồi, mày dựa vào lý do nhờ trông mèo mà lừa người ta về nhà, quá rõ ràng rồi đấy, không sợ bị ai nhìn ra à?"

"Rõ ràng làm à?" Tư Bân hỏi: "Em chỉ thấy ngày nào cậu ấy cũng đi đi lại lại để luyện tập rất mất thời gian."

"Ờ." Thẩm Hành Tri nói: "Lừa mình dối người."

"Cậu ấy không nghĩ theo hướng đó đâu." Tư Bân vừa nhắn xong đã thấy hành lý của mình chuyển đến.

"Hơn nữa em không định quấy rầy cậu ấy, cho nên tạm thời cứ thế này đi." Nghĩ ngợi một chút, Tư Bân gõ chữ bổ sung.

"Anh cảm thấy mày đã ảnh hưởng đến thói quen của người khác theo vài cách nào đó rồi." Thẩm Hành Tri hỏi: "Nếu đã lỡ quầy rầy thì sao không theo đuổi luôn?"

"Nói sau đi." Tư Bân rời khỏi sân bay.

"Dù sao người đồng tính cũng phải đối mặt với rất nhiều áp lực và chất vấn."

"Mày để ý đến những cái đó à?" Thẩm Hành Tri hỏi.

"Em không để ý, nhưng em sợ cậu ấy sẽ bị tổn thương." Đánh xong hàng chữ này, Tư Bân không ấn gửi ngay, hắn nhìn chằm chằm câu hỏi của Thẩm Hành Tri một lúc lâu, cuối cùng xóa hết chữ trong ô chat đi.

Hồi Thẩm Hành Tri come out với người nhà, Tư Bân còn đang học tiểu học, khi đó quan hệ hôn nhân giữa cha mẹ hắn rất tệ, Tư Bân lúc nhỏ đã ở nhờ nhà cậu mợ một thời gian dài, ngày nào cũng chứng kiến những cuộc cãi vã giữa cậu và anh họ mình. Nội dung bọn họ nói thì Tư Bân không thể hiểu hết, nhưng hắn biết anh họ Thẩm Hành Tri đã yêu phải một người không nên yêu.

Mợ ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, mấy lần tìm đến hiệu trưởng muốn làm thủ tục chuyển trường cho Thẩm Hành Tri.

"Không đời nào con đi đâu." Thẩm Hành Tri luôn lạc quan vui vẻ bỗng quấn đầy gai quanh mình, anh nhìn thấy Tư Bân nấp sau cánh cửa, quay đầu nói với bố mẹ mình: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện, đừng cãi nhau trước mặt trẻ con."

Ngày đó bọn họ nói gì với nhau Tư Bân không biết, nhưng cuối cùng, Thẩm Hành Tri vẫn ở lại Nhất trung, cậu Thẩm cũng cắt tiền sinh hoạt của anh, đuổi anh ra khỏi nhà.

Sau đó, Tư Bân mang theo tiền sinh hoạt ông ngoại cho đến nhất trung tìm Thẩm Hành Tri, lại phát hiện ảnh chụp của anh không còn dán trên bảng danh dự nữa.

Bảo vệ không biết Thẩm Hành Tri là ai nên phải ngăn Tư Bân ngoài cổng trường: "Không được, cháu không thể vào, đứng đây chờ anh tan học đi."

Thầy giáo đi ngang qua thấy hắn liền hỏi một câu: "Bạn nhỏ, con tìm ai thế?"

"Con tìm Thẩm Hành Tri, anh ấy là học sinh lớp 11-1 ban khoa học tự nhiên ạ." Tư Bân đáp.

Vẻ mặt của thầy giáo trở nên hơi kỳ lạ.

Ngày đó hắn đứng ở cổng trường đợi rất lâu, cuối cùng đợi được đến khi tiếng chuông tan học vang lên.

"Anh ơi!" Tư Bân vẫy tay với Thẩm Hành Tri, phát hiện bên cạnh anh họ còn một người nữa.

"Giới thiệu chút nha, đây là Tư Bân em trai tôi, tên này......" Thẩm Hành Tri nhìn sang nam sinh cao ráo đứng cạnh mình, cười cười nói với Tư Bân: "Đây là bạn trai anh, tên Bối Phàm."

Thật ra thì ấn tượng đầu tiên của Tư Bân về Bối Phàm không thể nào tốt được------- không liên quan đến diện mạo.

Đầu óc trẻ con rất đơn giản, chính vì Bối Phàm nên Thẩm Hành Tri mới bị những người khác cô lập, bị người nhà chỉ trích.

"Xin lỗi nha, em tôi hơi sợ người lạ." Thấy Tư Bân không nói gì, Thẩm Hành Tri cười giải thích với Bối Phàm.

"Không sao." Bối Phàm thân thiện nói: "Thời gian còn dài mà, sau này tôi và thằng nhóc sẽ làm bạn tốt của nhau."

Thời gian Bối Phàm và Thẩm Hành Tri qua lại với nhau đúng là rất dài, nhưng cuối cùng Tư Bân cũng không thể thành bạn của anh ta.

Ngay năm ngoái, Bối Phàm kết hôn, còn có một đứa con rồi, nhưng Trầm Hành Tri ở tận nước M lại chẳng hay biết gì suốt một năm, thẳng đến vài ngày trước mới phát hiện có gì đó không đúng.

Hai người cãi nhau ầm ĩ, dường như mọi nỗ lực sẵn sàng chống lại cả thế giới của họ đã biến thành một dấu chấm hết không hoàn hảo.

Tư Bân không ngừng tưởng tượng, nếu lúc trước Thẩm Hành Tri không come out thì câu chuyện này có phải sẽ không dẫn đến kết cục như vậy hay không? Thẩm Hành Tri gánh chịu tất cả sự chê cười và xem thường của người khác, cuối cùng nhận lại kết quả không khác gì truyện hài.

Nếu có chuyện như vậy xảy ra với Lâm Mộc Nhuận thì sao?

Tư Bân không dám nghĩ tới.

Lâm Mộc Nhuận chắc chắn sẽ có một cuộc sống trung học bình yên và an ổn, có một đám bạn không phải đều hiểu nhau nhưng vẫn đủ tốt, thời gian rảnh thì luyện violin hoặc là đọc sách. Cậu chắc chắn sẽ sống thoải mái dưới ánh mặt trời, chứ không như Thẩm Hành Tri năm đó bị người ta đâm một nhát sau lưng.

Huống chi Tư Bân cũng không biết xu hướng tính dục của Lâm Mộc Nhuận là gì, hắn không dám liều lĩnh thổ lộ, khiến mình trở thành một cái gai mềm trong lòng Lâm Mộc Nhuận.

Nhưng vẫn không nhịn được muốn đối xử tốt với cậu, vì Lâm Mộc Nhuận khác với Tư Bân.

Tư Bân ôm cái tâm lý mâu thuẫn này đứng ngơ ra ở sân bay A một lúc lâu.

"Anh nói đúng, em nên giữ khoảng cách với cậu ấy." Tư Bân mở khóa màn hình điện thoại đã tự động tắt đi, nhắn lại: "Em rất để ý đến ánh nhìn của người khác."

"Thanh niên còn trẻ, mối tình đầu chỉ có một lần thôi nên đừng có hối hận." Thẩm Hành Tri nhắn câu này xong thì không có động tĩnh gì nữa.

Mười bảy mười tám là tuổi tươi tắn phấn chấn nhất, yêu thì lớn tiếng thổ lộ, vui thì bất chấp mà cười, mọi ưu phiền và mệt mỏi của cuộc sống dường như đều không liên quan đến tuổi thanh xuân tươi đẹp ấy.

Nhưng điều kiện là, tình cảm đó phải là thứ xã hội có thể chấp nhận.

Tư Bân mở album trên điện thoại, nhìn đống ảnh mình chụp trước khi máy bay hạ cánh.

Xuyên qua tầng mây mờ ảo, ánh đèn giữa trời đêm của thành phố bên dưới có vẻ mềm mại và yên tĩnh vô cùng, bên trên máy bay là bầu trời đầy sao, phía dưới máy bay là ánh sáng của vạn ngôi nhà, cứ như những mảnh vỡ sao băng nóng bỏng vương vãi khắp nơi, tạo thành những mảnh sáng chói.

Tư Bân chụp rất nhiều ảnh như vậy, sau khi chọn lọc một hồi thì giữ lại tấm này, ban đầu hắn muốn gửi cho Lâm Mộc Nhuận xem, nhưng vừa rồi, ý tưởng này đã bị dập tắt.

Ngón tay Tư Bân vuốt qua màn hình điện thoại, do dự một chút rồi vẫn quyết định xóa ảnh đi.

"Có đến nội thành được không?" Hắn cất điện thoại, cất bước đến hỏi tài xế taxi đang ngồi xổm hóng khách ở sân bay.

"Được chứ, soái ca lên xe đi." Tài xế dụi điếu thuốc rồi nói.

Sau khi xe lăn bánh, Tư Bân mở lại tấm ảnh Cao Viễn gửi tới kia.

Thiếu niên kéo violin đứng cạnh kính cửa sổ sát đất, ánh đèn lấp lánh chiếu từ ngoài vào khiến đôi mắt cậu trở nên dịu dàng mềm mại.

Cứ như này thật tốt, Tư Bân nghĩ vậy.

Đôi mắt cậu vẫn sẽ trong sạch hệt như tấm ảnh này, qua nhiều tháng nữa, cậu sẽ thi được vào một trường đại học tốt, gặp một cô gái tốt, kiếm được một công việc tử tế và tự xây dựng gia đình cho mình.

Tư Bân buông điện thoại, nghĩ: "Tôi chỉ cần đứng nhìn cậu từ xa là được rồi, nhìn đến khi nào không còn thích cậu nữa mới thôi."

Xe cộ chạy như bay bên ngoài cửa sổ.

Tư Bân và Lâm Mộc Nhuận sẽ như những chiếc xe chạy trên đường cao tốc, ngắn ngủi giao nhau, sau đó mỗi người lại đi một ngả.

Cậu sẽ không biết tôi đã từng thích cậu.

Chỉ có một mình tôi vẫn nhớ, kỳ nghỉ hè lớp 10 năm ấy, tôi gặp một thiếu niên áo trắng kéo đàn violin trước cửa kính thủy tinh.

Như vậy cũng được rồi.

Tư Bân nhắm mắt an ủi.