Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 29: Huynh Muội



Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 13.07.2018)

Chủ tớ hai người còn chưa đến sau phố, thì thấy phía trước có hai hòa thượng đang hoá duyên, trong đám người bọn họ có quả đầu trơn bóng không chú ý cũng khó, Trĩ Nương vừa thấy hơi sửng sốt, tiểu hòa thượng kia chính là Vong Trần sư phụ sao? Hắn không ở trong Thiên Âm trong chùa niệm kinh, chạy đến phố làm cái gì? ( Soái – Đào Quân Trang 13.07.2018)

Lúc này Vong Trần cũng thấy nàng, trên mặt ngượng ngùng tươi cười, tới chỗ nàng chắp tay trước ngực, trong miệng nói A di đà phật. Nàng cũng đi qua đáp lễ, cùng một vị hòa thượng khác chào hỏi.

"Nữ thí chủ, từ biệt mấy ngày, không biết thí chủ gần đây thế nào?."

" Cảm ơn tiểu sư phụ hết thảy đều tốt ạ."

Thiên Âm chùa có quy củ, đệ tử trong chùa mỗi một tháng thay phiên nhau xuống núi hoá duyên, lần này đến phiên Vong Trần cùng một vị sư huynh khác xuống núi. Dọc theo đường đi hai người cũng đã nghe nói chuyện nhà Triệu huyện lệnh, Vong Trần vừa nghe vội tìm cớ, tìm người tìm hiểu rõ ràng mới biết Triệu phu nhân bị người ta vạch trần gương mặt thật, hổ thẹn tự sát, trong lòng hắn mặc niệm A di đà phật. Nghĩ đến nữ thí chủ trong núi, Triệu gia xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không biết nàng sống như thế nào, độc phụ đó làm người cực ác, sinh thời tất nhiên không ít lần khó xử nàng. ( Soái – Đào Quân Trang 13.07.2018)

Hắn cố ý làm cho sư huynh lòng vòng quanh đến gần huyện nha hoá duyên, cũng chờ vận khí, không ngờ thế nhưng có thể gặp gỡ. Không khỏi vui mừng khôn xiết, nữ thí chủ vẫn xinh đẹp như vậy, tuyết da hoa mạo, eo như dương liễu đón gió, chim sa cá lặn, hắn muốn đến gần chút lại ngượng ngùng do dự không tới.

"Nữ thí chủ, tiểu tăng một đường đi tới đây, nghe một ít việc về Triệu phủ, quả thật là Phật tổ hiển linh, gieo nhân nào gặt quả ấy, ai cũng khó thoát mắt Phật tổ." ( Soái – Đào Quân Trang 13.07.2018)

"Tiểu sư phụ nói cực kỳ đúng, nhân quả luân hồi, gieo nhân nào gặp quả ấy." Sư huynh của Vong Trần cũng phụ họa, trong miệng nỉ non Phật tổ hiển linh, thiện tai thiện tai.

Trên đường người đến người đi, thỉnh thoảng lại có người nhìn bọn họ, Trĩ Nương ý bảo Vong Trần đến bên cạnh, Vong Trần tỉnh ngộ, ngượng ngùng sờ cái đầu trống trơn. Hắn ở trong núi ngây người một đoạn thời gian nên quên quy củ thế tục, bọn họ là hai người xuất gia, hơn nữa nữ thí chủ ở cùng nha đầu, người bên ngoài thấy kỳ cục tự nhiên sẽ tò mò nghiên cứu. ( Soái – Đào Quân Trang 13.07.2018)

Người xuất gia tứ đại giai không, hắn cùng sư huynh thì không sao cả, nhưng nữ thí chủ vẫn là cô nương, kiêng dè chút tốt hơn.

Trĩ Nương nhìn động tác của hắn mang theo vài phần trẻ con, không khỏi mỉm cười.

"Hai vị sư phụ xuống núi là có gì chuyện quan trọng ạ?"

"Cũng không có đại sự gì, chỉ là trong chùa có quy củ cứ theo lệ xuống núi hoá duyên thôi."

Nàng sáng tỏ, gật đầu. ( Soái – Đào Quân Trang 13.07.2018)

Vong Trần do dự chốc lát, rốt cuộc mở miệng, "Nữ thí chủ, tiểu tăng ít ngày nữa phải trở về nhà, rời khỏi Độ Cổ huyện, lần này gặp xem như là tạm biệt."

Trĩ Nương kinh ngạc mà nhìn hắn, hòa thượng còn có thể trở về nhà, sợ là hoàn tục. Không biết vì sao nhìn dáng vẻ của hắn không giống nhà nghèo, chắc gia thế không tồi, bọn họ mới gặp mặt một lần, giao tình còn thấp, không thân thiết lắm.

" Chúc tiểu sư phụ thuận buồm xuôi gió."

Vong Trần lại chắp tay, trong miệng nói A di đà phật. Nàng cũng học theo động tác đó, trả lời A di đà phật. Vong Trần đã xong tâm nguyện cáo từ.

Trĩ Nương nhìn bóng dáng hắn, bước chân hắn vui sướng, là thiếu niên có tinh thần phấn chấn, gắt gao đi theo sư huynh, có gió thổi tới, tăng bào phần phật bay trong gió. Nàng bỗng nhiên có chút không nỡ, ở trong chùa bọn họ mới quen biết sơ sơ mà Vong Trần sư phụ đã ra tay giúp nàng, cũng xem là bằng hữu, bằng hữu như vậy, chưa từng thâm giao đã phải biệt ly, ít nhiều cũng có chút thương cảm. ( Soái – Đào Quân Trang 14.07.2018)

Có lẽ là cũng không có nhiều người đối tốt với nàng, với mỗi sự trợ giúp trong đời, nàng sẽ chặt chẽ ghi tạc trong lòng. Vong Trần là một người, Tư đại công tử cũng là một người. Đám người thực nhanh đem thân ảnh Vong Trần chôn vùi khuất lấp, nàng thu hồi ánh mắt chậm rãi trở về.

Ô Đóa thức thời không mở miệng dò hỏi, Trĩ Nương tùy ý nói, "Vị này là Vong Trần sư phụ là tăng nhân của Thiên Âm, lần trước ở trong chùa có kết giao."

Ô Đóa đoán cũng không sai lắm, thầm nghĩ tam tiểu thư so với trước kia thay đổi không ít, chuyện giống như vậy vốn dĩ không cần giải thích, nhưng tam tiểu thư lại không giấu diếm. Ô Đóa càng cảm thấy tam tiểu thư chân chính xem nàng ta trở thành tâm phúc, trong lòng nàng ta thề, sẽ đối với tam tiểu thư thật trung thành. Đã qua buổi trưa, sau các cửa hàng trên đường mở cửa, bà lão bán mì nước cũng cọ rửa nồi chén, nhìn thấy các nàng trở về, đem tay lau hành lễ. ( Soái – Đào Quân Trang 14.07.2018)

Trĩ Nương gật đầu, bà ấy vui vẻ cúi đầu. Khi chủ tớ hai người trở lại hậu viện, Triệu Yến Nương đã sắp xếp xong, đông phòng đã im ắng, Mộc Hương canh giữ ở ngoài phòng, bộ dạng ủ rũ cụp đuôi. Không thấy Vân Hương, trong phòng hạ nhân mơ hồ có tiếng khóc, Trĩ Nương nhàn nhạt nhìn một cái cũng không để ý đến.

Ô Đóa nhẹ giọng nói, "Tam tiểu thư, nô tỳ nghe hình như là tiếng Vân Hương."

Trĩ Nương "Ừ" một tiếng, Triệu Yến Nương muốn nha đầu gả lấp miệng người Đổng gia, Vân Hương là nô tỳ, đương nhiên không dám nói không gả. Đổng gia là sài lang hổ báo, ai gả đi qua đều không có ngày lành. Vân Hương khóc thút thít, khóc thương tâm bao nhiêu cũng không sửa được vận mệnh gả vào Đổng gia. Lại nói hai nha đầu của Triệu Yến Nương lớn lên cũng khó coi, lúc trước Đổng thị chọn nha đầu khẳng định là có tâm. ( Soái – Đào Quân Trang 14.07.2018)

Đối với vận mệnh nàng ta, Trĩ Nương bất lực dứt khoát mặc kệ. Nửa đêm nghe tiếng thét chói tai từ phòng hạ nhân truyền đến, Ô Đóa bưng ánh nến tiến vào, thấy nàng ngốc lăng ngồi ở trên giường, nhẹ giọng nói, "Tam tiểu thư bị dọa sao?"

Nàng cúi đầu, "Vẫn chưa, bên ngoài phát sinh chuyện gì mà ầm ĩ thế?"

"Vân Hương thắt cổ, cũng đã tắt thở, Vương bà tử phát hiện sợ không nhẹ nên khóc kêu gọi người."

Tiếng Ô Đóa rất nhỏ, đều là nô tài, Vân Hương chết, nàng ta cảm thán trong lòng, một mặt thay Vân Hương khổ sở, một mặt lại âm thầm thấy may mắn tam tiểu thư có tâm địa tốt, so Vân Hương mệnh nàng tốt hơn nhiều. Trĩ Nương thấy thật lạnh, thế đạo này mạng người như cỏ rác.

Hôm sau trời vừa sáng, ngoài huyện nha lại vang lên tiếng của Đổng lão bà tử quát tháo, bọn nha dịch đều nhíu mày, Đổng bà tử phải xử lý thế nào, đại nhân cũng không có chỉ thị, bọn họ đánh cũng không phải, cũng cứ để vậy. ( Soái – Đào Quân Trang 14.07.2018)

Trong Đông phòng Triệu Yến Nương vừa nghe tiếng Đổng lão bà tử, vội vàng sai người đem thi thể Vân Hương nâng ra ngoài, để ở trước mặt Đổng lão bà tử bảo bà ta đem thi thể về minh hôn đi.

Đổng lão bà tử khiếp sợ, tim đập thình thịch. Thật là tà môn gần đây luôn có người đem người chết nâng thi thể đến trước mặt bà ta, Vân Hương thắt cổ tự vẫn chết, cái xác khẳng định khó coi. Bà ta quay đầu đi dịch qua vài bước, hung tợn nhìn chằm chằm cửa huyện nha. Người bà ta muốn là Yến Nương, chính là vì cùng Triệu gia có quan hệ thông gia, lãnh xác nha đầu trở về như vậy sao được, một nô tài sao xứng đôi với tôn tử bà ta. Lại nói con dâu đã lộ ra thông tin Triệu Thư Tài đắc tội với người ta, người đó đáp ứng cho bọn họ hai trăm lượng bạc, chỉ cần bọn họ cưới được Triệu Yến Nương. Chuyện tốt như vậy nào dễ tìm, hai trăm lượng bạc sáng bóng, cả đời bà ta cũng không thấy nhiều tiền như vậy. Triệu gia muốn dùng một nha đầu tới tống cổ bà ta, nghĩ cũng đừng có nghĩ, thứ bà ta muốn chính là bạc và quan gia tiểu thư làm cháu dâu. Hai điều đó, chỉ cần ngẫm lại tim đã nở hoa.

Triệu Thủ Hòa lại xách ra một bao bạc bên trong đã có hai mươi lượng, Đổng lão bà tử không dao động, khóe miệng nhếch lên, bấy nhiêu bạc mà tính đuổi bà ta đi xem bà ta là ăn mày chắc, không dễ tống cổ bà ta vậy đâu. ( Soái – Đào Quân Trang 14.07.2018)

"Thủ ca nhi, lão bà tử ta cái gì cũng không cần, bạc là vật ngoài thân, ta đã một đống tuổi đã sắp xuống mồ, ăn cũng không hết nhiều tiền, cũng không dùng bao nhiêu nữa, ta lấy bạc làm cái gì, đáng thương là biểu ca ngươi, chết không nhắm mắt, chờ người trong lòng gả qua mới mồ yên mả đẹp được."

Đổng lão bà tử nói xong lại thấy có người bắt đầu vây lại bà ta bắt đầu khóc lớn, rồi kể ra chuyện tôn tử cùng Yến Nương, nói mãi không ngừng. Tâm lý người xem náo nhiệt là không quan tâm thật giả, cứ nghe gièm pha, thì vô luận nghe bao nhiêu lần đều cảm thấy mới mẻ, bọn họ cứ nghe rồi khe khẽ châm biếm.

Triệu Thủ Hòa đè lửa giận, bà ta thật là quá tham lam, rốt cuộc bà ta còn muốn thế nào, bình thường hai mươi lượng bạc có thể cho một gia đình sử dụng nhiều năm, ngay cả phụ thân một năm bổng bạc cũng chỉ ba mươi lượng, hai mươi lượng cũng không phải là số lượng nhỏ, lại nói Khánh Sơn biểu ca đã chết rồi tìm nữ thi kết minh thân là được, vì sao một hai phải bắt lấy Yến Nương không bỏ. Nếu không phải xem bà ta rốt cuộc cũng là bà ngoại, hắn đã sớm cho người đem bà ta tống vào đại lao, qua mấy ngày còn không phải sẽ thành thành thật thật, lại làm sao dám mỗi ngày tới huyện nha làm loạn. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Trên mặt hắn vẻ giận giữ không thèm che dấu, mẫu thân hại tổ phụ, Đổng gia không có ý hối hận còn hùng hổ doạ người, nào có vẻ trưởng giả từ ái, mắt hắn lạnh lùng nhìn Đổng lão bà tử càng quái, đối với vị bà ngoại này nửa điểm ân tình tổ tôn cũng không có. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Thân là trưởng giả lại không nhân từ, tiểu bối sao có thể tôn kính.

Đổng lão bà tử vẫn còn luôn mồm kể thật phong phú, chuyện Khánh Sơn cùng Yến Nương nghe thật sinh động, thậm chí còn kể chi tiết, tỷ như Đổng Khánh Sơn cùng Triệu Yến Nương hai người đêm trăng thề hẹn, núi sông minh chứng, tâm ý trao nhau tròn đầy, lại tỷ như Triệu đại nhân biết chuyện hai người nhưng một lòng muốn Triệu Yến Nương gả vào nhà cao cửa rộng, không cho Đổng gia tới cửa cầu hôn. Bá tánh đem tai vểnh thật cao, sợ bỏ qua tình tiết xuất sắc. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Ngại với thân phận Triệu Thủ Hòa các bá tánh không dám vây thân cận quá, nhưng cũng không chịu tan ra, bọn nha dịch đứng ở cửa đợi mệnh, nhưng Đổng lão bà tử lần này tinh quái hơn, không có đứng ở cửa huyện nha mà là cách khá xa, bộ dáng ngươi không thể làm khó dễ được ta đâu.

Huyện nha giờ như sân khấu xướng tuồng, thi thể Vân Hương còn trên mặt đất, Đổng lão bà tử cách khá xa như sợ nhiễm đen đủi. Một đoàn người ngựa đi đến huyện nha, có bốn con ngựa kéo cỗ xe sáng bóng chậm rãi đi tới, theo đó là bọn thị vệ tinh tráng oai hùng, động tác nhất quán như quân đội hành quân. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Ma ma đem ghế đặt ở càng xe, sau đó nhẹ nhàng xốc mành châu sa, ngay sau đó hai cung nữ nhảy xuống, tóc sơ song kế, mặc cung trang màu vàng cam. Các cung nữ xuống xe, sau đó cung kính đứng ở bên xe ngựa, duỗi tay đỡ một thiếu nữ từ trong xe ngựa ra, người này mặc váy dài thúc eo màu trắng. Thiếu nữ này khoảng mười bảy tuổi, diện mạo thanh tú, trang điểm nhẹ, búi tóc phi thiên chỉ cài một châu thoa, nạm một viên trân châu lớn. Tay nàng ta ưu nhã đáp ở tay cung nữ, ánh mắt ôn hòa lại uy nghiêm, Đổng lão phu nhân vừa thấy lập tức câm miệng.

Mọi người đều nhìn xung quanh cái xe ngựa to, nhìn thiếu nữ yểu điệu đi tới.

( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Triệu Thủ Hòa suy đoán ra nhưng vẫn chậm chạp không dám mở miệng hỏi, gót sen thiếu nữ đạp tới, đứng trước mặt hắn hơi hơi mỉm cười, chậm rãi cong thân, " Vị này chính là đại ca rồi, Phượng Nương gặp qua đại ca."

Suy đoán trong lòng được chứng thực, quả nhiên là muội muội mấy ngày gần đây thông báo sắp về, thật không mong muội ấy về dưới tình huống như thế, Triệu Thủ Hòa có chút kích động, cũng đáp lễ, "Phượng Nương khách khí, vi huynh hổ thẹn."

Hai mắt bá tánh trừng lớn, thiếu nữ này lại từ trong kinh tới, là huyện chủ nương nương, trách không được toàn thân khí phái, bọn họ không hẹn mà cùng quỳ xuống, trong miệng hô " Gặp qua huyện chủ nương nương".

Triệu Phượng Nương thủ lễ, mang vẻ thân thiết, "Các vị xin đứng lên, không cần đa lễ." ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Đổng lão bà tử giương miệng nhìn cháu ngoại từ nhỏ không gặp, bị khí thế đó chấn trụ ngồi dưới đất, đứng cũng không đứng.

Triệu Thủ Hòa có chút xấu hổ, đại muội muội từ nhỏ rời nhà, lần đầu trở về liền gặp cảnh như vậy, hắn muốn bảo Phượng Nương về trước, việc này hắn sẽ xử lý, chờ hắn tống cổ Đổng lão phu nhân đi, sẽ cùng Phượng Nương nói chuyện, ai ngờ hắn chưa mở miệng, Triệu Phượng Nương liền đi về phía trước, duỗi tay đỡ Đổng lão bà tử. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

"Lão phu nhân, trên mặt đất lạnh, chú ý thân mình."

Đổng lão bà tử cả kinh không khép miệng được, thấy nàng cười, cư nhiên bà ta nghe lời mà đứng lên. Triệu Phượng Nương đảo mắt qua, đã rõ sự việc khi đoàn xe tiến vào Lâm Châu phủ. Lâm Châu Thái tri phủ phu nhân ra khỏi thành đón chào, vốn dĩ muốn ở phủ thành ngây ngốc một ngày mới về. Trong lúc vô tình biết được chuyện trong nhà, nàng từ chối Thái tri phủ mở tiệc chiêu đãi mà vội vã trở về, một mặt phái người thúc ngựa tới trước hỏi thăm cho rõ, tới Độ Cổ huyện thành nàng ta đã tìm thị vệ để nghe tình huống nhà nàng. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Nàng âm thầm phỏng đoán, thi thể trên mặt đất chắc là nha hoàn của Yến Nương. Nàng ta bất động thanh sắc đỡ Đổng lão bà tử, nói:

"Lão phu nhân, nếu như lúc trước, Phượng Nương còn phải gọi ngài một tiếng bà ngoại, nhưng phụ thân có lệnh làm nữ nhi phải vâng theo, bà ngoại là không thể gọi, nhưng trong xương cốt huyết thống thì không lừa được người, đánh gãy xương cốt thì còn có gân, chuyện Đổng gia chính là chuyện Triệu gia, dọc theo đường đi Phượng Nương biết được chuyện Khánh Sơn biểu ca mất mạng, trong lòng rất khổ sở. Khánh Sơn biểu ca là độc đinh Đổng gia, bà ngoại đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nghĩ đến lại càng đau đớn muốn chết."

Đổng lão bà tử nghe nàng ta nói lời từ bi, bắt lấy tay nàng ta khóc lớn.

Triệu Phượng Nương bi ai, nắm tay bà ta, "Lão phu nhân, người chết thì không thể sống lại, người chết đã chết, người sống phải sống, bà phải nén bi thương, nghĩa tử là nghĩa tận, lý nên xuống mồ phải yên. Phượng Nương biết ngài sợ Khánh Sơn biểu ca dưới mặt đất cơ khổ, mới muốn hoàn thành tâm nguyện huynh ấy hạ táng, bà xem không bằng bà đem nha đầu này mang về đi, Phượng Nương sẽ để phụ thân nhận nha đầu này làm nghĩa nữ, cùng chúng ta đều là con cái Triệu gia. Ngài yên tâm, vô luận đi đến nơi nào, với Triệu gia cùng Đổng gia thì quan hệ huyết thống sẽ không đứt đoạn, cửa minh hôn này chúng ta nhất định sẽ nhận." ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Đổng lão bà tử vừa rồi nghe nàng ta nói như thôi miên, vừa nghe vẫn là phải cưới một nha đầu, sắc mặt bà ta lại trầm xuống. Triệu Phượng Nương làm như không nhìn thấy tiếp tục nói, "Bên ngoài Phượng Nương không thể kêu bà là bà ngoại, nhưng trong lòng Phượng Nương luôn có lão nhân gia, ngài là bà của Phượng Nương, dù thế nào cũng không thay đổi được sự thật này. Phượng Nương rời nhà nhiều năm không thể báo hiếu, hiện tại cũng không thể, thật sự là lương tâm khó an, Phượng Nương có ý muốn đền bù một hai, mong bà nhận lấy."

Nói xong, nàng ta nháy mắt với một cung nữ, cung nữ đó lấy ra một xấp ngân phiếu, Đổng lão phu nhân nhìn thấy mặt trên ghi chữ một trăm lượng, đôi mắt mở to duỗi tay tính nhận, lập tức nhớ ra gì đó, lùi về ngay. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Ánh mắt lạnh lùng Triệu Phượng Nương nhìn cung nữ kia, cung nữ đó lập tức lại thêm một xấp, Đổng lão bà tử không dao động, làm bộ thương tâm. Chờ Triệu Phượng Nương thêm bốn xấp, Đổng lão bà tử đã hận không thể nhào lên, bất quá bà ta lại muốn thêm một ít, nỗ lực không dao động, mắt lại không ngừng hướng túi tiền của cung nữ kia.

Nàng ta thương tâm, thu hồi ngân phiếu, trong mắt hiện lên bi thống, "Phượng Nương biết, lão phu nhân không hài lòng với Triệu gia, mới không muốn tiếp nhận hiếu tâm của Phượng Nương, Phượng Nương đành phải đem bạc quyên cho chùa miếu, mong Phật tổ bảo hộ lão phu nhân thân thể khoẻ mạnh, cũng coi như là vì lão phu nhân báo hiếu."

Đổng lão bà tử thấy nàng muốn thu hồi ngân phiếu, nơi nào bà ta chịu liền cướp ngân phiếu lại, "Phượng Nương hiếu tâm, lão bà tử ta phải nhận lấy, nha đầu này ta mang về, cũng coi như là cùng Khánh Sơn làm bạn dưới suối vàng, chúng ta xem nha đầu này là nghĩa nữ Triệu gia, Đổng gia cùng Triệu gia vẫn là thông gia."

Triệu Phượng Nương lập tức chuyển buồn thành vẻ mặt vui mừng, "Liền y lời lão phu nhân, lão phu nhân nhận hiếu tâm của Phượng Nương, lòng Phượng Nương vô cùng cao hứng, Đổng gia công tử tuy nói là minh hôn, nhưng cũng không thể qua loa, lấy gia thế Đổng gia, tất phải làm lớn càng danh chính ngôn thuận." ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Triệu Thủ Hòa nghe ý tứ của nàng ta, chạy nhanh tới đem khế ước của Vân Hương đưa qua, sau đó phái nha dịch đi thỉnh Văn sư gia viết hôn thư, Văn sư gia hành lễ cũng không nói nhiều, lập tức chấp bút.

Đổng lão phu nhân ôm xấp ngân phiếu, gắt gao che trong ngực, cái này có thể so với vị kia ra giá cũng gấp đôi, có tiền không kiếm là kẻ ngốc, đương nhiên là thế, nên trong lòng bà ta như nở hoa, sảng khoái mà báo ngày sinh của Đổng Khánh Sơn sinh thần bát tự, hôn thư một phần để ở nha môn, một phần Đổng gia giữ.

Triệu Phượng Nương để nha dịch đưa Đổng lão bà tử trở về, đem thi thể Vân Hương mang theo, người vây xem cũng tan đi. ( Soái – Đào Quân Trang 16.07.2018)

Chờ bọn họ đi rồi, nàng mới đánh giá Triệu Thủ Hòa. Triệu Thủ Hòa thấy xấu hổ, đường đường là con trưởng Triệu gia, xử sự không bằng muội muội, muội muội vừa ra tay, sự tình liền viên viên mãn mãn, còn làm người khác tràn đầy vui mừng. Hôm nay nếu không có đại muội muội, còn không biết phải thế nào mới xong việc. Hắn cảm khái vạn ngàn lần, huynh muội hai người lại chào hỏi lần nữa.