Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 31: Sinh hận



Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chờ vải dệt đem đến hậu viện thì Triệu Yến Nương không chút khách khí, một hơi chọn mười tấm vải, một nửa vải dệt tất cả đều là màu sắc tươi sáng. Hoàng ma ma khinh thường nhưng cũng chờ nàng ta chọn xong thì vào nhà báo với Triệu Phượng Nương. Triệu Phượng Nương cũng không nghỉ ngơi, đang ngồi dựa vào cái bàn: "Tùy nàng đi." ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Hoàng ma ma lui ra, nói chuyện này với Lưu ma ma, hai người trong lòng càng coi thường Triệu Yến Nương, chưa thấy cô nương nào thiển cận như vậy, quả thực là làm cho huyện chủ mất mặt.

Các cung nữ đem đồ vật dọn vào nhà sắp xếp gọn gàng, không cần Phượng Nương phân phó đem mấy cái màn màu hồng trong phòng vứt đi, thay cái màu hồng nhạt là yên sa mềm mại, đệm chăn cũng thay toàn bộ, trên mặt chăn thêu hoa lụa vàng, trà cụ cũng thay đổi thành bộ bình bạch ngọc Thanh Hoa, màu hoa đỏ trên cửa sổ cũng bị xé rách, sau đó chà lau sạch sẽ mới treo lên màn dây hạt châu lưu li. Chỉ có gia cụ thì không thể làm gì, các cung nữ cũng không biết làm sao, cũng không thể bố trí giống trong kinh, Triệu Phượng Nương ánh mắt khẽ nhúc nhích nhìn hết thảy

( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018).

Bên kia Triệu Yến Nương bảo Mộc Hương đem vải dệt dọn về phòng, trong lòng vẫn không thoải mái, càng nghĩ càng giận, cũng không vào phòng, vẫn chú ý động tĩnh bên Phượng Nương, thấy các cung nữ đem đồ vật nàng ta vất vả bố trí thay đổi hết, nàng ta hận không thể vọt vào chất vấn, lại chỉ có thể đem tâm tư ấn xuống, càng thêm ghét Triệu Phượng Nương hơn.

Vài thứ đó đều là thứ tốt nhất trong nhà, vì lấy lòng Phượng Nương mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích ra, bố trí là dùng cả tấm lòng, ai ngờ người đó lại khinh thường đem đồ nàng ta thật vất vả mới treo lên đều tháo xuống vứt bỏ ở ngoài cửa, hay ở trong góc, thay bằng thứ các nàng mang từ kinh thành đến, bằng lương tâm mà nói xác thật so với thứ nàng ta bố trí đẹp hơn gấp trăm lần. Bởi vì thế trong lòng nàng ta mới càng thêm hụt hẫng. Song sa bị gió thổi làm hạt châu phát ra âm thanh thanh thúy, nghe thế trong lòng càng bực bội không thôi. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Nhìn nha đầu bên người Phượng Nương ăn mặc so với tiểu thư như nàng ta còn đẹp hơn, quả nhiên Phượng Nương từ trong kinh mang về là không cần mấy thứ ở nhà, mắc công nương trước kia mỗi ngày nói Phượng Nương tốt, cũng là có mới nới cũ. Nếu là nương thấy Phượng Nương như vậy không biết có cảm tưởng gì.

Nàng ta ghen ghét dữ dội, sinh khí mà trở lại trong phòng, nhìn bộ đồ trang sức đá quý lại cầm trong tay, lăn qua lộn lại càng xem càng chói mắt, bất quá chỉ là một bộ đồ trang sức, Triệu Phượng Nương còn không biết bao nhiêu trang sức khác, đá quý thì tính cái gì, nói không chừng còn có mấy trân bảo khác mà người ngoài không thấy được.

Nếu lúc trước cô cô mang nàng ta đi, hiện tại những thứ Triệu Phượng Nương sở hưởng hết thảy đều là của nàng ta. Thân phận huyện chủ tôn quý, váy áo đẹp đẽ quý giá, trang sức trân bảo rực rỡ muôn màu, người hầu tiền hô hậu ủng, hết thảy đều là của nàng ta, được người khác kính ngưỡng cũng là ai ngoài Triệu Yến Nương ta.( Nói chứ bạn này bị ảo tưởng nặng thật). Mọi người ủng hộ nàng ta, nàng là thân phận quý giá huyện chủ, Hoàng Hậu nương nương khen không dứt miệng, đừng nói là công tử thế gia như Tư gia đại công tử sẽ nhìn nàng ta với con mắt khác, tất nhiên sẽ phái người tới cửa cầu hôn nàng ta, nàng ta sẽ cao cao tại thượng làm quý phu nhân, vô luận đi đến nơi nào đều được người khác hâm mộ. Mà Triệu Phượng Nương bất quá chỉ là một tiểu cô nương lớn lên ở trong một huyện thành nho nhỏ, chưa thấy qua việc đời, sẽ tràn đầy ngưỡng mộ nhìn nàng ta, lấy lòng này nọ, nếu tâm tình tốt nàng ta sẽ tùy ý tống cổ mấy thứ trang sức nho nhỏ, cho đối phương mang ơn đội nghĩa. hahahaha... nghĩ đến là vui rồi...

Triệu Yến Nương càng nghĩ càng nhịn không được cười lên tiếng. Mộc Hương sửa sang lại những thứ đó thấy mặt nàng ta thật dọa người, tự nhiên cười rộ lên khiến người ta sợ hãi tới mức ôm mặt trốn tránh rất xa. Triệu Yến Nương mắc bệnh tâm thần hoang tưởng nhìn cái phòng màu hồng phấn thô thiển, sắc mặt lại đen, đều do Triệu Phượng Nương nếu không phải tại nàng ta thì người ở trong kinh thành hưởng phúc sẽ là Yến Nương nàng rồi. Nàng ta hỏa phát đem cái ly trong tay quăng ngã ra ngoài, cái ly vỡ thành từng mảnh nhỏ. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Trĩ Nương tất nhiên không đi chọn vải dệt trước, nàng với Triệu Phượng Nương là tỷ muội khác mẹ, lại nói Triệu Phượng Nương nàng không hiểu đối phương lắm, không dám biểu hiện thân cận quá. Nhưng Triệu Phượng Nương cũng phái người đưa tới vài khúc vải, trừ những màu cho thiếu nữ, còn hai đoạn màu tối hơn cho Củng di nương.

Nguyên liệu thực mềm mại, nàng ma xát vải dệt mí mắt rũ xuống, Tư công tử nói không sai, Triệu Phượng Nương làm người không ai tìm ra nửa điểm sai. Củng di nương nhận quà tất nhiên phải đi bái kiến huyện chủ, Hàm Phương di nương ăn mặc thuần tịnh, trên đầu chỉ cài một cây trâm bạc, son phấn nhẹ nhàng, lại càng nhu nhược động lòng người, Triệu Phượng Nương nhìn thấy Củng thị liền sửng sốt, Củng thị không chỉ có mạo mĩ, hơn nữa gương mặt thập phần phấn nộn, căn bản không giống sinh dưỡng con cái rồi. Mẹ đẻ như vậy khó trách thứ muội có thể lớn lên tuyệt sắc như vậy.

"Củng di nương không cần đa lễ, mấy năm nay ngươi hầu hạ phụ thân, không có công lao cũng có khổ lao, sau này trong nhà không có chủ mẫu, chúng ta dù sao cũng là nữ nhi, rất nhiều chuyện không tiện làm, về sau phụ thân còn cần ngươi lo lắng." ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

"Tạ ơn huyện chủ để mắt, nô tỳ nhất định tận tâm tận lực mà hầu hạ lão gia."

" Tốt, chỉ cần ngươi hầu hạ phụ thân, Triệu gia sẽ không bạc đãi ngươi, lại nói ngươi là mẫu thân Tam muội muội, thể diện nên có không phải ít."

Câu này nói đến nổi lòng Củng di nương, nên bà cứ liên tiếp nói cảm tạ.

"Huyện chủ chê cười nô tỳ rồi, chiếu cố lão gia là phận sự của nô tỳ, sao dám nói tới vất vả, những cái khác nô tỳ không dám mơ tưởng, chỉ cần tam tiểu thư mỗi ngày thuận lợi là đã cảm thấy mỹ mãn."

Triệu Phượng Nương gật đầu, cho Hàm Phương trở về.

Củng thị vừa đi, Hoàng ma ma đã nhỏ giọng nói, "Vị di nương này nhìn có chút quen mặt." ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

" À?" Triệu Phượng Nương quay đầu lại, "Ta nghe nói đó là người mồ côi, phụ thân cũng không rõ thị là người ở nơi nào, không biết ma ma ở đâu gặp."

Hoàng ma ma cúi đầu, Củng di nương rất đẹp, nếu thật sự gặp qua khẳng định không quên.

"Nô tỳ chưa từng gặp qua, chỉ là cảm thấy Củng thị giống người nào đó, có chút quen mặt, cẩn thận nghĩ lại không nghĩ ra là giống ai.

Không chỉ có di nương mà vị Triệu gia tam tiểu thư kia, bà cũng mơ hồ thấy có chút quen thuộc, hiện tại nghĩ đến nữ nhi giống mẹ đẻ, Củng di nương thật quen mắt. Cẩn thận hồi tưởng trong kinh có mấy nhà họ Củng, cũng không quen mấy người bình thường nên đơn giản là bỏ qua thôi.

Triệu Phượng Nương cũng không quá để ý, thiên hạ này người giống người là bình thường, Củng di nương xuất thân không cao, bằng không sẽ không đi làm thiếp, phụ thân khi nạp thiếp vẫn chưa có gì, bất quá là nhờ cô cô gia cảnh mới dư dả chút tiền thôi. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Củng di nương trở lại tây phòng, lòng còn phấn khởi ý cười không che được, "Trĩ Nương, huyện chủ thật là khiêm tốn, không hổ là người được Hoàng Hậu nương nương sủng ái, có thần thái, nhị tiểu thư theo không kịp."

Trĩ Nương nhìn nhưng không nói gì. Có đôi khi nàng cảm thấy Củng di nương rất khôn khéo, đối với chuyện hậu trạch xấu xa đều hiểu, thủ đoạn cũng không thua gì người khác, nhưng lại vẫn rất hồn nhiên, người ta đối một chút bà sẽ dễ dàng tin tưởng người đó thiệt tình. Cũng không biết Củng di nương được gia đình như thế nào nuôi dưỡng, chưa bao giờ nghe bà nhắc tới xuất thân, cũng không biết vì sao vào Triệu gia làm thiếp.

" Thế này di nương cũng an tâm, về sau có huyện chủ ở đây người khác sẽ không quá mức xem nhẹ chúng ta, người ta đều nói trưởng tỷ như mẹ, phu nhân không con, trưởng tỷ là đương gia, nếu nàng vừa ý đẹp lòng, tương lai tìm đối tượng cho cô nương cũng không quá mức gian nan."

"Di nương, vạn sự đều dựa vào chính mình mới được, đại tỷ tuy tốt nhưng không biết sẽ ở trong nhà bao lâu, nếu phải hồi kinh gấp, đối với chúng ta mà nói, cũng không có tác dụng bao nhiêu."

Củng di nương vừa nghe, hưng phấn phai nhạt không ít.

"Di nương, dường đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cũng không cần quá mức lo lắng." ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Củng di nương nhìn khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng, muốn nói lại thôi.

Trĩ Nương biết trong lòng bà suy nghĩ là phải nịnh bợ Phượng Nương, thì về sau nàng ta mới có thể thường dẫn nàng ra ngoài làm khách, có cơ hội nói không chừng sẽ có nhân duyên không tồi.

Nàng thở dài, đột nhiên đối với việc gả chồng thật không chút hứng thú, trước kia nàng gả cho một người bình thường là được, nhưng trước mắt trải qua chuyện Đổng thị nàng biết gả cho người bình thường thì thế nào, nam tử cổ đại gia cảnh mà tốt chút xíu, tam thê tứ thiếp là quá bình thường, nàng không đủ độ lượng để cùng người khác dùng chung một chồng. Ngày này qua năm nọ cùng tiểu thiếp đấu đá, khó bảo toàn tính tình nàng sẽ không vặn vẹo, rồi biến thành nữ tử biến thái. Sống vậy thì có gì tốt mà chờ mong.

Nếu gả cho nhà bình thường, củi gạo mắm muối tuy rườm rà, nhưng chỉ cần mỗi ngày có thể an ổn, cũng không phải không thể, nhưng diện mạo của nàng ở phòng ốc sơ sài quá mức, cũng không phải là chuyện tốt, chỉ sợ sẽ gây hoạ vào thân còn liên luỵ người khác. Nàng càng nghĩ càng thấy cái nào cũng không như ý, nhìn Củng di nương tràn đầy mong đợi nàng đành gật đầu, "Di nương, ta sẽ sống với đại tỷ thật tốt." ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Quan hệ với Triệu Phượng Nương tốt là trăm lợi không hại, Triệu Phượng Nương là huyện chủ, trong mắt người bình dân đó là trân bảo, nàng là em gái cùng cha của huyện chủ, dựa vào cái này thì ngày trôi qua cũng không quá khổ sở. Củng di nương vui mừng gật đầu, không biết lại nghĩ đến cái gì mà đỏ bừng cả mặt.

Trĩ Nương thấy bà như thiếu nữ ẩn tình, nghĩ đến phụ thân giờ chỉ có di nương là nữ nhân, trong đầu hiện linh quang, "Nương, có phải đại tỷ nói gì nữa không?"

"Đại tiểu thư nói, về sau di nương hãy chăm sóc lão gia." Củng di nương có chút xấu hổ, nhưng rốt cuộc vẫn nói tình hình thực tế. Quả nhiên như thế, lòng nàng càng thấy phức tạp, Triệu Phượng Nương thật đúng là người nhìn không thấu mà. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Củng di nương nói vài câu, liền đến bếp xem thử đồ ăn cho tiền viện có chuẩn bị tốt không, Vương bà tử tươi cười, lấy lòng Củng di nương, Củng di nương có chút thụ sủng nhược kinh, bưng đồ ăn đi.

Vương bà tử ở sau lưng khinh thường cười, đồ không lên được mặt bàn. Triệu huyện lệnh ở thư phòng, cầm một quyển sách lại không đọc một chữ, vốn cũng không phải là người thích đọc sách, tuy không xem vào nhưng cũng buộc phải căng da đầu mà xem.

Nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu là thấy trong tầm mắt xuất hiện thân ảnh Củng di nương chọc người trìu mến, hắn buông sách, " Sao nàng đến đây?"

Củng di nương có chút xấu hổ đem hộp đồ ăn lấy ra, chuyện lần đầu làm nên hơi ngại, trước kia Đổng thị quản gia, căn bản không cho Củng Hàm Phương cùng lão gia thân cận, lão gia nghỉ ở tây phòng, nửa đêm là có chuyện. Hiện tại được huyện chủ mở lời chắc chắn, cũng không sợ có người nói ba đạo bốn, hơn nữa Đổng thị đã chết, đúng là thời cơ cùng lão gia ở chung, nghĩ đến là mặt Củng thị đỏ ửng, e lệ lại động lòng người, Triệu huyện lệnh nhìn chằm chằm tay bà, lại nhìn mặt Củng thị, mặt Hàm Phương trắng nõn như thiếu nữ, càng nhìn càng mê mẩn. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Năm đó, Triệu huyện lệnh ở trên phố đụng chủ tớ Đổng thị bơ vơ không nơi nương tựa, mà Củng thị lớn lên mạo mĩ, tính nhút nhát tránh sau lưng Lan bà tử, xung quanh có mấy người không đứng đắn nói lời hạ lưu, còn có người muốn kéo Củng thị. Trong cuộc đời ông ta lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nữ như thế, tim đập thật sự rất mau, khẩn trương tới nổi toàn thân đổ mồ hôi, cũng không biết lấy can đảm từ đâu, đem nhóm người kia đuổi đi, mấy người đó biết Triệu gia cô nương ở kinh thành, chủ tử là Vương phi nên không dám gây chuyện. Hai chủ tớ Củng thị nói lời cảm tạ, mở miệng dò hỏi ông ta mới biết được cha mẹ Củng thị qua đời, nương nhờ họ hàng không được, thật không biết thế nào cho phải, nhìn nàng mảnh mai Triệu Thư Tài nổi lên tâm tư không nên có. Củng thị thật sự cùng đường nên mới cam chịu làm thiếp, theo ông ta về Triệu gia, khi đó bởi vì muội muội thường mang bạc về nhà, trong nhà cũng dư dả, nên dọn nhà từ Lô Hoa Thôn đến Thạch trấn. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Nhoáng cái đã mười mấy năm qua đi, Trĩ Nương đã mười bảy tuổi, mà Củng thị vẫn còn như cô nương kiều mỹ, dáng người cũng chưa thay đổi cứ như càng mỹ lệ, mỗi ngày cũng đã mắt. Đổng thị thường nhìn chằm chằm nên Củng thị thường tránh ở tây phòng, Triệu huyện lệnh vội vàng công vụ cũng đã lâu không ở cùng Củng thị.

Triệu huyện lệnh đang nghĩ, lại thấy Củng thị động lòng người, ánh mắt ông ta sáng quắc, Củng di nương bị nhìn chăm chú cả người không được tự nhiên, thấy thế vội thay Triệu huyện lệnh bày chén đũa, đứng yên ở một bên, chờ Triệu huyện lệnh ăn xong, lại thu thập đồ chuẩn bị trở về.

Triệu huyện lệnh gọi lại: "Nàng biết mài mực không?"

Củng di nương sửng sốt, cúi đầu âm thanh nhỏ như tiếng muỗi: " Biết, lão gia." ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

" Vậy lại đây thay ta mài mực."

" Vâng lão gia."

Củng thị vươn tay bắt đầu mài mực, đổ vào nghiên mực một chút nước trong, chậm rãi uyển chuyển nghiền nát, tuy động tác không quá thuần thục, cũng tuyệt đối khiến Triệu huyện lệnh vừa lòng, sách nói tài tử giai nhân, hồng tụ thêm hương chính là như thế. Văn nhân nhã khách Triệu huyện lệnh không hiểu lắm, nhưng có lẽ những văn nhân tài tử đó cũng không được bao người có Củng thị - nữ tử xinh đẹp như trong tranh này - tương bồi, trong lòng bỗng có chút đắc ý.

Triệu huyện lệnh đem bút lông tẩm mực, viết chữ trên giấy Tuyên Thành, Củng di nương nhìn chữ viết, thần sắc buồn bã, trong trí nhớ của bà cũng có một nam nhân có ngón tay thon dài, khi chấp bút bộ dáng giống trong tranh, chữ viết ra phiêu dật lại cứng cáp. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Trước mắt thì chữ không tính là đẹp, mang theo nét của bảng chữ mẫu rất lâu rồi, nên khá quy củ, tuy không linh động, cũng có thể coi vào trong tầm mắt.

Củng di nương không nói một lời hầu hạ bút mực, chậm rãi thu hồi tâm tư, những cái đó với bà mà nói, bất quá là mộng kiếp phù du, cần gì phải nhớ tới, hai người ở trong thư phòng, ngẩn ngơ hai ba canh giờ, chờ chạng vạng Triệu huyện lệnh tất nhiên cùng Củng thị về tây phòng, cơm canh xong xuôi sẽ nghỉ ngơi ở tây phòng.

Tây phòng vốn cũ kỹ, cách âm cũng không tốt, Trĩ Nương nghe tiếng mơ hồ truyền đến liền dùng chăn che đầu. Nàng không thể đi vào giấc ngủ, Đổng thị vừa chết, phụ thân chỉ có mình Củng di nương khó bảo toàn một ngày nào đó phụ thân sẽ không tục huyền, cũng không biết khi đó vợ kế là người như thế nào. ( Soái – Đào Quân Trang 20.07.2018)

Đông phòng Triệu Yến Nương cũng ngủ không được, vừa tức phụ thân bạc tình quả nghĩa, mẫu thân mới qua đời không bao lâu, mà đã cùng lão tiện nhân pha trộn, vừa nghĩ những thứ ban ngày nhìn thấy sao không phải tất cả đều thành của nàng ta. Càng nghĩ càng bực lăn lộn hết đêm mới ngủ.

- -----------------------------------------------------------------