Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 33: Tặng đồ



Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Ngày thứ hai Triệu Phượng Nương về nhà, Triệu Thủ Hòa cũng trở về Lãng Sơn thư viện. Đoạn Hồng Tiệm nghe nói Phượng Nương trở về nhà, vốn muốn tới xem Phượng Nương, nhưng lại nghe nói tỷ muội mấy người muốn đi phủ thành, vừa lúc cùng Triệu Thủ Hòa về Triệu gia, cố ý tới tiễn đưa.

Phủ thành cách Độ Cổ huyện một ngày một đêm, nếu đi theo kênh đào đi thẳng không bị ngăn trở, so với đi xe ngựa thì nhanh gấp đôi. Mấy phen suy tính, Phượng Nương quyết định đi đường thủy, cũng xem như ngắm cảnh hai bờ sông. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Ngày xuất phát, Triệu huyện lệnh cùng nhi tử và cháu ngoại trai đưa tỷ muội mấy người lên thuyền, Đoạn Hồng Tiệm nhìn Trĩ Nương bằng ánh mắt tối tăm, không nghĩ ra vì sao lòng Trĩ biểu muội bất kham như vậy, Trĩ Nương lười nhìn hắn lập tức lên thuyền. Triệu Yến Nương đứng sát vào Đoạn Hồng Tiệm mà chào hỏi, Đoạn Hồng Tiệm vẫn xa cách làm nàng ta cảm thấy mất mặt thầm mắng hắn ảo tưởng, so với Tư gia đại công tử thì gót chân cũng không xứng. Nàng ta hừ một tiếng, ngẩng đầu lên thuyền, Đoạn Hồng Tiệm càng thêm buồn bực.

Thuyền được Phượng Nương bao rồi nên chỉ có tỷ muội mấy người và nha đầu bà tử. Trĩ Nương chỉ có mỗi Ô Đóa nên không có gì nhiều. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Phượng Nương phô trương nhất có hai ma ma cùng hai cung nữ đi theo hầu hạ, Yến Nương mang Mộc Hương cùng Khúc bà tử. Thị vệ hộ tống Phượng Nương trở về đã quay lại kinh thành. Lần này ra ngoài Triệu huyện lệnh mướn mấy tráng đinh, các tráng đinh này sẽ ở khoang đáy, không dễ dàng đến boong tàu. Phất tay cáo biệt, thuyền nhổ neo, trong kênh đào thuyền lui tới nối liền không dứt, ra khỏi ranh giới Độ Cổ, phong cảnh hai bờ sông chậm rãi trôi vào trong ánh mắt mỗi người. Lúc này trời đã vào thu nên rất mát mẻ, đứng ở boong tàu gió nhẹ từ từ phả vào mặt, rất thích ý lại thoải mái.

Kiến trúc bên bờ cổ xưa mang theo lịch sử tang thương, mơ hồ còn có thể thấy bên bờ sông có người giặt quần áo, tụi nhỏ trêu đùa giọng nói tiếng cười lanh lảnh len vào con thuyền đi ngang qua nhau, cũng có thể nhìn thấy nhiều nữ nhân ở ngoài đường vì thời đại này không quá khắc khe đối với nữ tử.

Trĩ Nương nghĩ nếu thực sự có một ngày, nàng thoát ly được khỏi Triệu gia, có thể sinh tồn được nếu không trưởng thành có bộ dáng như thế này, thì bình đạm sinh hoạt cũng được, chỉ cần chịu khổ sẽ không quá khó khăn.

Tỷ muội ba người đều ở trên boong tàu, cung nữ của Phượng Nương đã dọn xong điểm tâm, pha trà sẵn để tỷ muội ba người ngồi cùng nhau. Trên mặt sông một con thuyền nhỏ chậm rãi tới.

Trên thuyền nhỏ có một cô nương nông gia thuần thục bán đồ. Yến Nương khinh thường ra mặt, "Nữ tử này thật là một mình ở bên ngoài, còn rêu rao khắp nơi." ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Triệu Phượng Nương liếc nhìn nàng ta một cái, nhàn nhạt nói, "Yến Nương đừng vội nói bậy, triều đại chúng ta đối với nữ tử không khắc nghiệt, lại nói vị cô nương này xuất hiện ở đây cũng là vì sinh kế, nàng hẳn là ngư dân, từ nhỏ đã lớn lên ở kênh đào, dựa vào buôn bán trên thuyền kiếm chút tiền, trên kênh đào có rất nhiều cô nương như vậy." ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Cô nương đó có lẽ là nghĩ trên thuyền đều là nữ tử, mới chậm rãi đem thuyền chèo qua đây, ngày ngày phơi nắng trên mặt đã bị nắng gió làm hơi đen, có phong thái sang sảng hào khí, tóc thắt một bím lớn.

"Các vị tiểu thư, hãy nếm một ít lương thực đi ạ, là món ăn nhà làm, cá măng, hàm ti cùng đậu đều cực ngon."

Trước mặt nàng ta có mấy cái bình lớn đựng mấy thứ khi nãy giới thiệu, đó đều là đặc sản vùng sông nước, vùng sông nước thì cá nhiều, thời tiết nóng bức cá không dễ bảo tồn, phơi lên thì có thể ăn lâu hơn, đồ ăn đã nấu xong phơi tốt, có hương vị càng nhai càng thích, bá tánh bình thường cũng thích món này, nên ở hai bờ kênh đào đều có bán. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Triệu Phượng Nương lệnh cho Hoàng ma ma mua mỗi thứ một ít, thiếu nữ bán cá thu tiền liên thanh nói lời cảm tạ, chèo thuyền nhỏ rời khỏi, đi chào mời khách nhân thuyền khác.

Trĩ Nương từ xa xa nghe có tiếng nam nhân đùa giỡn, người bán hàng cũng đã quen, không mềm không ngạnh mà tránh đi.

Nàng thở dài, đoán trúng cô gái tư sắc bình thường, đều bị người khác trêu đùa, nếu là nàng sao có thể ứng phó. Một mình sinh hoạt không dễ, trước mắt xem ra Triệu gia vẫn giúp nàng cảng gió, tuy rằng nó cong queo vẫn lọt gió phiêu diêu, nhưng vẫn có thể tránh né mưa gió.

Đồ mua trở về cần chưng qua tạm thời không thể ăn, trước hết cứ đặt ở một bên. Hoàng ma ma đặt măng ti cùng đậu vào đĩa sứ bưng lên. Đồ ăn có chút đơn sơ, thoạt nhìn hạt đậu đen lại khô cằn, Yến Nương ghét bỏ không động đũa, Phượng Nương nếm một chút liền buông chiếc đũa, Trĩ Nương thì ăn nhiều nhất. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

"Tam muội muội thích mấy thứ lên không được mặt bàn thế à."

Triệu Yến Nương châm chọc, Trĩ Nương ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhẹ giọng trả lời, "Nhị tỷ tỷ, cái gì gọi là không lên được mặt bàn, đồ ăn há phân biệt nghèo hèn, đều lớn lên trong bùn hoặc sinh trong nước, loại nào có thể lên bàn, lại còn loại nào không được lên, Trĩ Nương không biết, mong Nhị tỷ chỉ giáo."

Triệu Phượng Nương kinh ngạc nhìn nàng, sau đó ngữ khí bình đạm nói Triệu Yến Nương, "Trĩ Nương nói đúng, nguyên liệu nấu ăn đắt rẻ sang hèn bản thân nào có phân chia, Yến Nương về sau chớ ở trước mặt người khác nói những lời như thế."

Trĩ Nương có chút ngoài ý muốn Triệu Phượng Nương giúp nàng mà không giúp Triệu Yến Nương, cũng không biết là có dụng ý gì. Triệu Yến Nương trắng mặt, Trĩ Nương mặc kệ nàng ta, lại kẹp một đũa măng ti để vào trong miệng.

Mặt Triệu Phượng Nương tối sầm, nhìn về phía Trĩ Nương tìm tòi nghiên cứu, Trĩ Nương ngẩng đầu thẹn thùng cười.

Triệu Yến Nương sinh khí khi Phượng Nương thiên vị thứ muội, đang muốn rời đi lơ đãng ngẩng đầu nhìn đột nhiên thay đổi sắc mặt. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Bên cạnh có một chiếc thuyền lớn đang chậm rãi vượt qua các nàng, đầu thuyền có hai vị công tử tuổi trẻ, công tử mặc thanh y thon dài phiêu dật, sắc mặt quạnh quẽ, còn công tử mặc bạch y ôn hòa nho nhã tươi cười.

Trĩ Nương liếc mắt nhận ra công tử mặc thanh y là Tư công tử. Triệu Yến Nương kích động đứng lên, thiếu chút nữa đá ghế, nàng ta thất thanh gọi: "Tư đại công tử."

Hai vị công tử trên thuyền quay đầu nhìn các nàng, Triệu Yến Nương đã chạy đến biên thuyền, "Tiểu nữ Triệu Yến Nương gặp qua đại công tử."

Triệu Phượng Nương nhìn động tác của Yến Nương nhíu mày một chút, cũng đứng dậy mở miệng nói: "Đại công tử, nhị công tử, đã lâu không gặp."

Tư Lương Xuyên cùng Tư Lương Nhạc hành lễ, vì Phượng Nương là huyện chủ phải cúi chào. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Trĩ Nương cũng đứng lên, dùng tay áo che miệng, đem thức ăn chưa nhai nuốt xuống, nàng ở sau Triệu Phượng Nương hành lễ.

Tư Lương Xuyên nhìn nàng hồi lâu, lại lơ đãng mà ngắm cái bàn trên boong tàu, rồi nhìn hành động đó, khóe miệng cong một chút.

Triệu Yến Nương vẫn tham lam mà nhìn Tư Lương Xuyên, thấy hắn nhìn chằm chằm Phượng Nương, trong lòng không vui.

"Không biết nhị công tử đi hướng nơi nào?" Triệu Phượng Nương mở miệng hỏi.

" Huynh đệ chúng ta đi phủ thành, đi tham gia tiệc mừng thọ."

Tư Lương Xuyên nói mang theo ý cự người ngàn dặm, Tư Lương Nhạc biết huynh trưởng không thích cùng các tiểu thư giao tiếp, tiếp nhận câu chuyện của Triệu Phượng Nương, "Xin hỏi huyện chủ đi hướng nào?"

Triệu Phượng Nương dịu dàng cười: "Thái tri phủ có một tiểu thư đưa thiếp mời, mời ta đến làm khách, nên hôm nay mang theo nhị vị muội muội đến nhà tri phủ gặp mặt." ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Tư Lương Nhạc vỗ tay cười nói, " Thật hay, vừa lúc tiện đường, huynh đệ hai người bọn ta cùng huyện chủ cùng đường đi rồi."

Triệu Yến Nương lúc này mới chú ý tới hắn, trong lòng thầm nghĩ, nghe ý Phượng Nương thì bạch y công tử là em trai đại công tử, cũng là Tư gia công tử, khó trách lớn lên cũng đẹp trai.

Đại công tử lớn lên khí chất xuất chúng, nhị công tử phong độ nhẹ nhàng, cũng thực xuất sắc. Nàng ta thật may mắn, có thể đồng thời gặp được hai vị công tử Tư gia.

Hai anh em họ bị nàng ta lộ liễu nhìn có chút nổi da gà, Tư Lương Xuyên lạnh lùng trở về khoang thuyền, Tư Lương Nhạc cũng thực mau cáo từ Triệu Phượng Nương mới tiến vào sau khoang.

Triệu Yến Nương thất vọng khi hai công tử này không ở lại trong chốc lát, nói không chừng ở chung lâu một chút, đại công tử sẽ phát hiện nàng ta tốt, nàng ta cũng không như Triệu Phượng Nương cố làm ra vẻ, cũng không phải giống Trĩ Nương chỉ có một khuôn mặt có thể xem.

Nàng ta có gương mặt thế gia chủ mẫu, trước kia nương thường nói chính thất không cần tư sắc, chỉ cần giúp phu quân quản lý mọi việc hằng ngày, giúp hắn chăm sóc nội viện. Thật là đáng tiếc, mới chút đã rời đi, nếu ở lâu thì thật tốt, nàng ta thất vọng không cam lòng, tưởng tượng đường thủy còn dài, nói không chừng đại công tử sẽ đến boong tàu, đến lúc đó sẽ chú ý tới nàng ta, nhất định sẽ nhìn ra chỗ tốt của nàng ta, chỉ là mặt nàng ta son phấn quá dày, cũng nhìn không ra vui buồn.

Triệu Phượng Nương nhìn hai đĩa thức ăn còn thừa hơn phân nửa, nàng bảo Hoàng ma ma dọn xuống, để bọn hạ nhân chia ăn, sau đó trở về khoang thuyền. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Trĩ Nương vốn định ở boong tàu đón gió, nhưng Triệu Yến Nương muốn đuổi người quá rõ ràng, nàng cúi đầu cũng rời boong tàu.

Boong tàu chỉ còn Triệu Yến Nương ỷ trên lan can õng ẹo tạo dáng, biến hóa đủ mọi tư thế. Trong thuyền lớn Tư Lương Nhạc mở cửa sổ, thấy Triệu Yến Nương còn nhìn xung quanh thuyền của họ, bất đắc dĩ cúi đầu: " Triệu gia nhị tiểu thư, thật là không còn lời nào để nói, nào có nữ tử nào không biết xấu hổ như vậy, trắng trợn táo bạo ngắm nam nhân, nghe nói phu nhân Triệu gia đã qua đời làm người cực kỳ âm độc, có thể nuôi dưỡng ra nữ nhi vậy cũng chẳng có gì lạ." ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Mắt Tư Lương Xuyên lạnh băng, Triệu Yến Nương là người không biết xấu hổ, căn bản là người không màng lễ nghĩa liêm sỉ, loại người nuôi dưỡng trai lơ còn làm được thì ngắm trai có gì kỳ quái.

"Nàng ta là loại bất kham, đường đệ chớ có thân cận, nếu nàng ta dây dưa, nhất định phải cách xa chút."

Tư Lương Nhạc tiêu sái mở quạt xếp, ôn nhã cười, "Huynh trưởng sai rồi, nữ tử đó sao lại đi tiếp cận đệ, theo tiểu đệ thấy, đôi mắt nàng ta đều hận không thể dính hết vào huynh trưởng, sợ là nhìn trúng huynh trưởng rồi."

Tư Lương Xuyên nghĩ đến ánh mắt nhơ nhớp ghê tởm kia mà thần sắc lạnh băng. Triệu Yến Nương đến tột cùng có phải thật sự là con Hoàng Hậu không thì còn phải chờ chứng thực, kiếp trước phát sinh mấy chuyện đó hắn cũng không muốn nghĩ lại lần thứ hai.

Triệu Phượng Nương đến Độ Cổ, tính thời gian thi không bao lâu sau, Thái tử hẳn cũng sẽ đuổi theo. Hắn là thư đồng của thái tử nhưng tuổi cũng không gần, hắn lớn hơn thái tử bảy tuổi, lúc trước bệ hạ tuyển thư đồng là nhìn trúng vào Tư gia vì danh vọng, cho nên Thái tử tuy cùng hắn có chút tình nghĩa, lại không bằng thư đồng cùng tuổi mà thân cận. Thái tử sau khi vào triều thì hắn rời Đông Cung, tính nhẩm cũng có mấy năm chưa từng cùng nhau nói chuyện qua.

Hoàng Hậu nương nương, Thái tử, còn có tỷ muội Triệu thị.

( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Trong lòng hắn đem những người này mặc niệm một lần, làm như thế nào mới phá khốn cục kiếp trước, mấu chốt là thân thế con gái Triệu gia.

Trong giây lát đầu hắn hiện lên một khuôn mặt nhỏ, nghĩ đến tiểu cô nương kia che mặt ăn vụng, khóe miệng hắn câu một chút, ánh mắt chậm rãi ấm áp.

Ngoài khoang thuyền vang lên tiếng nữ nhân rao hàng, Tư Lương Xuyên cho người mua hai phần, giữ lại một phần, một phần khác phân đưa đến thuyền cách vách, làm xong rồi hắn mới hồi phục tinh thần, ngơ ngác ngồi không nhúc nhích.

Tư Lương Nhạc không hiểu ý huynh trưởng, huynh trưởng lại đưa thức ăn cho cô nương, đây chính là phá lệ lần đầu, lại nói huynh trưởng thật không hiểu phong tình, tặng đồ cho các cô nương, lại có thể đưa đồ thô bỉ như thế. Tư Lương Xuyên thấy đường đệ chế nhạo, vội bưng ly giả vờ phẩm nước trà, " Cử chỉ tùy ý thôi, cũng không có dụng ý khác."

" à..." Tư Lương Nhạc đem cái âm này kéo thật dài, mắt thấy huynh trưởng sắp đen mặt, mới nghiêm trang ngồi thẳng tắp. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Triệu Yến Nương tràn đầy vui mừng nhìn con thuyền lớn chậm rãi lại đây, có một vị tùy tùng đưa qua một cái rổ, nói là tư công tử đưa tới, Mộc Hương đem đồ nhận, nàng ta vui vẻ mà mở ra, thấy là măng ti nhi với đậu, mặt liền trầm xuống.

Tặng đồ là tùy tùng Hứa Cảm, trong lòng hắn biết đại công tử định đưa cho Triệu gia tam tiểu thư, lại ngại ánh mắt người khác, chỉ nói là đưa cho Triệu gia cô nương, vị này là nhị tiểu thư cũng thật ý tứ dám coi thường đồ đại công tử đưa.

Ánh mắt Hứa Cảm không tốt, Triệu Yến Nương cười trừ: "Giúp ta cảm tạ đại công tử, nói ta rất thích."

Ai quản ngươi có thích hay không? Hứa Cảm ừ một tiếng, lùi thân về, bảo thuyền phu đem thuyền rời đi, cách xa thuyền Triệu gia.

Triệu Yến Nương còn nhìn xung quanh, đại công tử phái hạ nhân tặng đồ lại đây, sao không lộ mặt, chẳng lẽ hắn không biết mình vẫn luôn ở boong tàu? Chắc là bọn họ là người đọc sách đều thanh cao, tuy rằng trong lòng nhớ thương lại làm bộ đứng đắn làm giá. Nàng ta lại đợi một hồi, vẫn là không thấy có người ra, lúc này mới mang theo cái rổ trở lại khoang thuyền, Triệu Phượng Nương biết Tư gia công tử đưa đồ qua, nói một câu có hắn tâm. ( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Hoàng ma ma đang muốn duỗi tay tiếp cái rổ, Triệu Yến Nương không cho, gắt gao bảo hộ trong ngực, "Vừa rồi trong bụng ta không quá thoải mái, đại tỷ mua đồ ta đều không ăn qua, thực sự có chút đáng tiếc, không bằng để đồ Tư công tử đưa lại cho ta, ta cũng nếm thử."

Triệu Phượng Nương không tỏ ý kiến gì, tùy nàng ta. Hoàng ma ma thay đổi sắc mặt. Nhị tiểu thư diễn xuất thế này, cũng thật là không biết xấu hổ, nhưng huyện chủ không nói gì, bà ta cũng chỉ có thể nhìn thôi. Triệu Yến Nương mặc kệ các nàng, đem rổ trở về khoang của nàng ta, vui mừng bảo Mộc Hương đem đặt lên mâm, vừa ăn vừa mừng.

Đột nhiên không biết nghĩ đến cái gì, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi, Tư đại công tử đưa thứ này cho ai, không phải là cho Phượng Nương chứ? Đại công tử cùng Phượng Nương ở kinh thành đã sớm nhận thức nhau, không biết họ có... Ánh mắt của nàng ta âm ngoan lên, nhai măng cho hả dạ. Giữa trưa khi dùng cơm, cá khô chưng xong bưng lên bàn, Triệu Phượng Nương ăn một ít, Trĩ Nương thực thích lại chỉ là ăn một ít rồi thôi, nhưng Yến Nương lại không biết giận dỗi ai, sinh khí ăn xong liền đứng ở boong tàu cho tiêu thực, tiêu thực là mất nửa ngày. Còn cố ý thay một bộ váy áo khác, bộ dáng trang điểm xong như đang tư xuân ai người mù cũng có thể nhìn ra được.

( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Hoàng ma ma càng lộ ra khinh bỉ, không lên tiếng hầu hạ cạnh Triệu Phượng Nương, mắt Triệu Phượng Nương lạnh lùng nhìn Triệu Yến Nương, nhưng không ngăn cản. Trĩ Nương không muốn cùng Yến Nương chạm mặt, nên cứ ngây ngốc trong khoang thuyền không có ra ngoài.

Thuyền Triệu gia ở phía trước, Tư gia ở sau một chút, không nhanh không chậm đi theo, mãi cho đến khi tới phủ thành, hai vị công tử Tư gia cũng không lộ ra, Triệu Yến Nương chờ đợi thất bại, gió thổi một buổi trưa, trên mặt ướt dính dính, tóc cũng lệch một bên, về phòng nhìn gương, trang điểm đã phai, càng tức giận đem đồ trên bàn quét hết xuống mặt đất, ác độc dẫm nát, trong lòng càng ghét Triệu Phượng Nương.

Khi rời thuyền Trĩ Nương có cảm giác bị ai đó nhìn mà quay đầu lại, liền thấy Tư đại công tử đứng ở đầu thuyền, mắt nhìn nàng, gió từ từ thổi bay ống tay áo hắn, khuôn mặt vẫn thâm trầm. Nàng gật đầu, đi theo Triệu Yến Nương.

Triệu Phượng Nương đi ở đàng trước, ở bến tàu người của Thái tri phủ phái tới đã đứng chờ, phía trước có một thiếu nữ ước mười lăm mười sáu xuống ngựa là đích trưởng nữ Thái tri phủ Thái Tri Dịch. Triệu Yến Nương đã đến đây làm khách, cùng tỷ muội Thái gia có quen biết, nàng vọt tới trước mặt, vui mừng nói:

"Thái đại tiểu thư, nhọc ngươi tự mình tới đón." Thái Tri Dịch gật đầu mỉm cười, hành lễ với Triệu Phượng Nương:

"Gặp qua huyện chủ, cảm ơn huyện chủ."

Triệu Phượng Nương mỉm cười cùng nàng ta hàn huyên, để Triệu Yến Nương vắng vẻ một bên. Triệu Yến Nương khó chịu, Trĩ Nương lặng lẽ đi sau, nàng có dung sắc xuất chúng nên Thái đại tiểu thư đã chú ý tới nàng, cười hỏi Triệu Phượng Nương, "Không biết vị này là?"

"Là Tam muội muội, lần này tỷ muội mấy người chúng ta vào phủ thành, quấy rầy các ngươi."

"Hoan nghênh còn không kịp, sao nói câu phiền toái, vừa rồi Tri Dịch nhìn thấy cô nương này thật xinh đẹp, nguyên lai là muội muội huyện chủ, trách không được làm người xem khó quên."

Triệu Yến Nương hừ một tiếng, "Tam muội muội vẫn được nuôi dưỡng ở chỗ di nương, trừ bỏ một khuôn mặt có thể xem thì những cái khác đều không được."

Triệu Phượng Nương quét mắt nhìn nàng ta một chút, quay đầu lại nói với Thái Tri Dịch, "Phiền toái ngươi tự mình tới đón, Phượng Lai thật vinh hạnh."

( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Thái Tri Dịch có chút ngây người, lần trước Triệu Yến Nương tới phủ thành cũng cùng các nàng hàn huyên, khi đó Triệu Yến Nương liền nói xấu thứ muội, còn xúi giục các nàng đối phó với thứ xuất tỷ muội thế nào. Thái tri phủ cũng có thứ xuất, tỷ muội Thái gia được mẫu thân dạy bảo, cảm thấy thứ xuất đều là chó mèo, nuôi dưỡng là được, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ khắt khe.

Nàng thấy Phượng Lai huyện chủ mở lời, lập tức tiếp ngay:

"Huyện chủ thật là quá khách khí, vốn dĩ mẫu thân cũng muốn tới tự mình nghênh đón, nhưng quý phủ ngày mai có yến hội cần chuẩn bị, nương không thể phân thân, mong huyện chủ chớ trách."

"Thái phu nhân quá mức đa lễ."

Thái Tri Dịch muốn đem Triệu Phượng Nương tới xe ngựa, Triệu Phượng Nương dịu dàng cự tuyệt, "Thái tiểu thư chớ khách khí, ta cùng với bọn muội muội sẽ ngồi chung một chiếc xe."

Mấy phen chống đẩy, Thái Tri Dịch bị Triệu Phượng Nương thuyết phục:

"Huyện chủ thật là hiền thục, nhìn tỷ muội các ngươi tình thâm làm Tri Dịch hâm mộ."

( Soái – Đào Quân Trang 31.07.2018)

Triệu Yến Nương nghe vậy, biểu tình khinh thường. Thái Tri Dịch đem tỷ muội ba người tới xe ngựa phía sau, xa phu cơ linh sắp xếp xong liền chậm rãi chạy lên. Người Triệu gia vừa rời khỏi, thì người Tư gia cũng bắt đầu rời thuyền.