Các Lão Phu Nhân Dưỡng Thành Ký

Chương 39: Hội hoa



Tác giả: Mạn Bộ Trường An

Chuyển ngữ: ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

Sắc mặt Triệu Phượng Nương khó coi, nàng ta thật không ngờ Yến Nương không màng thể diện lại trá hình tới đây. Trĩ Nương thấy bình thường, nếu ngoan ngoãn nghe lời ngốc trong nhà, vậy không phải Triệu Yến Nương rồi. Triệu Yến Nương tự đắc cười, nhìn hai người bên trong xe, ngữ khí bất mãn:

" Hai người cũng thật chậm chạp, làm ta chờ mệt quá."

Nói xong, nàng ta liền chui vào xe ngựa, đẩy Trĩ Nương ra bên cạnh một tễ, ngồi trên đệm mềm.

Phu thê Triệu gia không cho nàng ta ra cửa, nàng ta liền lên kế hoạch, thừa dịp sắc trời chưa sáng liền từ cửa sau rời đi, để Mộc Hương cùng Khúc bà tử ở ngoài phòng, để Củng thị cho rằng nàng ta còn chưa dậy. Sau đó thuê một chiếc xe ngựa, tới gần Lãng Sơn chờ các nàng.

Triệu Phượng Nương lãnh đạm nhìn nàng ta:

"Yến Nương, thế này cực kỳ không thỏa đáng, lão phu nhân vẫn chưa đưa thiếp mời ngươi, ngươi không mời tự đến, chỉ sợ sẽ chọc người khác không hay."

"Đại tỷ, chúng ta là ruột thịt tỷ muội, mời tỷ chính là mời ta. Tư lão phu nhân là quý nhân hay quên viết thiếu một cái tên mà thôi, sao còn so đo này nọ." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

Triệu Phượng Nương hít sâu một hơi, nàng ta chưa bao giờ gặp phải cái lưỡi không xương, không màng thể diện thế này. Nữ tử trong kinh phần lớn đều biết thân phận, biết tiến thoái hiểu tôn ti, nghe âm biện ý là có thể biết người khác có ý gì, đâu cần trực tiếp làm rõ, nhìn mặt lẫn nhau nan kham thêm.

"Yến Nương, ta cho người đưa ngươi trở về."

"Đại tỷ, tỷ đang nói cái gì, hiện tại để cho người khác đưa ta trở về, không phải càng mất mặt hơn sao."

Trĩ Nương phỉ nhổ trong lòng một câu, ngươi còn biết mất mặt.

Triệu Yến Nương vén rèm lên, thấy xe ngựa đã đến cửa thư viện, cười khiêu khích Triệu Phượng Nương, lập tức xuống xe ngựa.

Triệu Phượng Nương bất đắc dĩ cười khổ với Trĩ Nương, việc đã đến nước này, nhiều lời vô ích.

"Tam muội muội, nếu thực sự có người làm khó xử cho Yến Nương, nhớ rõ chúng ta là tỷ muội ngươi cố che lấp một chút, còn phải lưu tâm Yến Nương, ta sợ nàng sẽ làm gì đó không ổn."

"Ta biết đại tỷ." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

"Vẫn là ngươi bớt lo, nếu Yến Nương được nửa như ngươi, ta liền an tâm rồi." Trĩ Nương cười cũng không nói tiếp.

Hai người xuống xe, bên mái che thư viện đã có vài con ngựa, có người hầu đang cho ngựa ăn cỏ khô, chắc có người tới trước một bước.

Nha đầu ở cửa dẫn khách là Chấp Mặc, nhìn thấy Triệu gia tỷ muội, đầu tiên là hành lễ, sau đó cười với Trĩ Nương, Trĩ Nương cũng tươi cười đáp lễ. Chấp Mặc nhìn thấy Triệu Yến Nương, rõ ràng sửng sốt nhưng nàng không nhiều lời, dẫn ba tỷ muội dọc theo đường nhỏ đến nơi tổ chức hội hoa.

Vườn ở đông sườn Lãng Sơn thư viện, vẫn luôn có chuyên gia xử lý, bên trong có các loại cây cối cùng hoa cỏ có giá trị, còn có núi giả quái thạch, tuy nhiên không điêu khắc chi mỹ rất tự nhiên.

Bàn đá ghế đá cạnh núi giả đều đổi mới hoàn toàn, trên ghế có đệm mềm gấm vóc thêu hoa, mỗi cái bàn đều bày một chậu hoa. ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

Xa xa có mấy khỏa kim quế, lúc này đã nở hoa, mùi thơm ngào ngạt phiêu đãng ở trong vườn, mấy cây trúc thanh tân hợp lòng người. Bốn phía hoa nở rộ, hoặc rơi rụng trong bụi cỏ nhìn hỗn loạn dường như chưa bao giờ có người xử lý, như tự mọc vậy.

Đã có vài cô nương đang thưởng thức hoa, Trĩ Nương nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, Thái gia hai tỷ muội cùng Phương gia hai vị cô nương. Các nàng từ phủ thành đến, chắc là đã tới từ sớm. Mấy người họ thấy Phượng Nương thì hành lễ, Phượng Nương mỉm cười, vội vàng ngăn các nàng,

"Nơi này không phải trong kinh, các người không cần quá mức đa lễ, lại nói chúng ta đều là khách của Tư lão phu nhân mời tới, tùy ý là được."

"Lần trước tổ phụ làm tiệc mừng thọ, không thể cùng huyện chủ nói chuyện, Tĩnh Di thấy tiếc nuối, tuy rằng trước đây chưa từng gặp qua huyện chủ lại như tri kỷ đã lâu, nhờ lần này có hội hoa, có thể tái kiến huyện chủ, tâm nguyện đã trọn."

"Phương đại tiểu thư quá khách khí, mẫu thân ta là nữ nhi Phương gia thì chúng ta vẫn là biểu tỷ muội, về sau muốn gặp mặt thì cơ hội có rất nhiều."

Phương gia tỷ muội lớn hơn Triệu gia tỷ muội theo lý mà nói Triệu Phượng Nương phải gọi đối phương một tiếng biểu tỷ, nhưng Phương Tĩnh Di cũng không chủ động nhắc tới việc này.

Nàng ta nhìn Trĩ Nương, "Huyện chủ nói đúng cực kỳ, Trĩ Nương muội muội, không biết cô cô khỏe không?"

"Tạ biểu tỷ nhớ, mẫu thân vẫn khỏe." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

"Vậy là tốt rồi, tổ phụ vẫn nhớ mong cô cô, hiện tại tìm về cũng là một chuyện tốt, các ngươi về sau nên thường tới phủ thành làm khách, tổ phụ tổ mẫu tất nhiên cao hứng."

"Trĩ Nương sẽ đem lời này chuyển cáo cho mẫu thân."

Phương Tĩnh Di cười, lại chuyển hướng tới Phượng Nương, "Huyện chủ từ nhỏ lớn lên ở trong kinh, nói vậy luôn thấy phồn hoa, không biết vườn này có hợp tâm ý ngài."

"Cảnh đẹp thiên thành, lòng ta cũng nôn nao."

Thái gia hai tỷ muội phụ hoạ theo đuôi, đều nói vườn này cảnh sắc không tồi. Triệu Phượng Nương là trung tâm được mọi người vây quanh, Yến Nương giận dỗi quay đầu thì thấy Thái Tri Nhụy bất thiện nhìn mình.

Thái Tri Nhụy rất tức Triệu Yến Nương, đều tại nha đầu chết tiệt kia, thiếu chút nữa làm bại hoại thanh danh nàng, may mắn mẫu thân cơ linh, đem sự tình đều đẩy đến trên người Triệu Yến Nương. ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

Dù sao Triệu Yến Nương thanh danh đã hư hỏng hết, lại là con Đổng thị dạy ra, bị hủy thanh danh cũng là hợp tình hợp lý, các phu nhân khác đều tin tưởng không thôi.

Vốn dĩ biết Tư lão phu nhân mời Triệu gia tỷ muội, nàng ta không muốn tới, nhưng mẫu thân nói nếu nàng không tới, mới là chột dạ. Nàng thoải mái hào phóng ra cửa làm khách, mới có thể làm những người khác thêm tin phục những lời Triệu Yến Nương nói là sai.

Triệu Yến Nương hừ lạnh, lòng càng thêm bất mãn Tư lão phu nhân, Thái Tri Nhụy không biết xấu hổ còn mời, vì sao không đưa cho nàng ta thiếp mời.

Lão chủ chứa, ta ghê tởm ngươi.

Đúng lúc này, Tư lão phu nhân đỡ tay lão ma ma tới, gật đầu với các cô nương, không có nhìn đến Triệu Yến Nương.

Triệu Phượng Nương hành lễ, lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh, so với nàng phẩm giai cao hơn không ít.

Tư lão phu nhân cười nói, "Đa tạ các ngươi vui lòng đến đây, nói là ngắm hoa nhưng đối với lão bà tử ta thì các ngươi mới chính là hoa, phải hảo hảo mà thưởng thức đấy."

Các cô nương đều nhấp miệng mỉm cười, Tư lão phu nhân thật khác lão thái quân khác, nói chuyện hài hước, cũng làm người ta vui vẻ.

Phương thị tỷ muội cùng Tư gia quen biết, Phương Tĩnh Di nói tiếp:

"Lão phu nhân thật là làm chúng ta xấu hổ không dám ngắm hoa."

"Ha ha, Tĩnh Di sao có thể nói vậy, hoa cùng các ngươi sao so sánh được, rất kém xa muốn xấu hổ cũng phải là chúng nó."

Triệu Phượng Nương nói, "Lão phu nhân, vườn này thật là độc đáo, thoạt nhìn có hoang dã, nhưng so vườn trong kinh thật làm cho người thoải mái." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

"Huyện chủ khích lệ, cái gì mà tự nhiên, đều là bởi vì người lười mà thôi, lười xử lý để chúng nó tự chơi trưởng thành như vậy."

"Lão phu nhân nói giỡn rồi."

Tư lão phu nhân khóe miệng vẫn luôn dương, bất động thanh sắc mà nhìn Trĩ Nương, Trĩ Nương vẫn chưa nói chuyện.

Bà gật đầu, nhìn Triệu Tam biểu hiện cẩn thận chặt chẽ, nhưng đôi mắt lại trước sau như một đều là đạm nhiên lại kiên định.

"Các ngươi không cần quá câu nệ, tới đây, đều ngồi xuống đi."

Tư lão phu nhân tiếp đón, Chấp Mặc cùng một nha đầu khác mang hạt dưa và trái cây trà bánh đặt ở trên bàn.

Triệu Phượng Nương dẫn đầu ngồi xuống, còn lại vài người khác cũng theo thứ tự ngồi xuống, Tư lão phu nhân cười:

"Làm khó các ngươi phải tới bồi lão bà tử này, người tuổi lớn liền thích xem nhan sắc mới, chỉ tiếc cả đời ta chỉ có hai nhi tử, hai nhi tử mỗi người lại chỉ sinh một con trai, Tư gia ta ba đời không sinh nữ, thật là làm người tiếc nuối mà."

Phương Tĩnh Nhiên cướp lời nói, "Lão phu nhân, người khác hâm mộ ngài đều không kịp, con trai Tư gia cũng không phải nam tử khác có thể so."

"Tôn nhi tuy tốt, lại không thể bồi lão bà tử ta trồng hoa cắt cỏ, nói chút việc trong nhà."

Tư lão phu nhân không vô duyên vô cớ mà nhắc tới nam tử trong nhà, các cô nương ở đây trong lòng đều như gương sáng, nam tử Tư gia hai mươi lăm mới có thể cưới vợ theo tổ huấn mọi người đều biết, đại công tử đã sắp đến tuổi, nhị công tử cũng không kém bao nhiêu, lão phu nhân chẳng lẽ muốn xem tôn tức? ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

Phương thị tỷ muội càng thêm đoan chính, Thái gia tỷ muội cũng biểu hiện thập phần khéo léo.

Triệu Phượng Nương cùng Trĩ Nương không có ý tưởng gì, Triệu Yến Nương muốn biểu hiện, đang do dự tính mở miệng nói chuyện, lại bị Hoàng ma ma kéo lấy, nàng ta tức giận trừng mắt, Hoàng ma ma cúi đầu không nhìn.

Nàng ta tuy không thể đứng lên, nhưng không có ai chặn miệng:

"Tư lão phu nhân, chờ về sau khi hai vị công tử cưới thê, không phải là có người bồi ngài nói chuyện sao, bọn họ đều là nhân trung long phượng, cô nương nào có thể gả tới Tư gia, chính là đã tu luyện ba kiếp mới có phúc khí."

Tư lão phu nhân lập tức trầm mặt xuống, vài vị cô nương cũng khó coi, chưa thấy ai vô lễ, không biết xấu hổ như vậy, Tư gia công tử cưới vợ là chuyện nàng ta có thể lớn tiếng nói ra sao.

Từ xưa đến nay, khi trưởng bối mời hội hoa hội thơ là có việc, tất cả mọi người đều biết trong lòng mà không nói ra, nếu nói trắng ra thật là kém cỏi, Triệu gia nhị tiểu thư liền đỉnh đạc nói, thật sự là Đổng thị dạy hay, đồ không có giáo dưỡng.

Triệu Phượng Nương liên tục xin lỗi, "Lão phu nhân, Nhị muội muội nghĩ sao nói vậy, lời tuy không ổn, nhưng có lý hai vị công tử được bệ hạ chính miệng khen qua, lão phu nhân thật là có phúc khí."

Tư lão phu nhân sắc mặt mới hòa hoãn xuống, xem một Triệu Phượng Nương là biết không hổ ngốc ở trong cung, việc tùy cơ ứng biến thật có bản lĩnh không nhỏ. Người khác khen tôn tử bà đương nhiên vui vẻ.

Phương Tĩnh Di cũng phục hồi tinh thần lại, "Huyện chủ nói đúng, lão phu nhân có phúc khí người khác không thể so sánh, nhìn lão phu nhân ai cũng nhìn không ra đã là tổ mẫu đâu."

" Tĩnh Di khéo miệng." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

Phương Tĩnh Di nói không giả, Tư lão phu nhân bảo dưỡng tốt nhìn không ra tuổi.

Triệu Phượng Nương bưng ly nhẹ nhấp một hớp trà, sau đó dùng ánh mắt bất động thanh sắc cảnh cáo Yến Nương, lại nói bậy đừng trách nàng không khách khí.

Triệu Yến Nương căm giận cắn răng xé khăn trong tay, rốt cuộc cũng không lại làm gì mất mặt.

Tư lão phu nhân ngồi một hồi có chút mệt mỏi, " Lão bà tử ở đây các ngươi cũng không thoải mái, vừa lúc ta có việc các ngươi tùy ý."

Bà rời đi thì Triệu Phượng Nương nói, "Chủ nhân không ở đây chúng ta nhân cơ hội này đi ngắm hoa."

Mấy vị cô nương tán đồng đứng dậy, đem nàng ta vây quanh, đồng loạt đi ngắm hoa. Triệu Yến Nương lén lút đi chỗ khác, Hoàng ma ma ngăn nàng ta lại:

"Nhị tiểu thư, bên kia là thư viện, tất cả đều là nam tử, ngươi chớ nên đi loạn."

Ai mượn ngươi lắm miệng, Triệu Yến Nương trừng liếc bà ta một cái, hậm hực dừng bước.

Trĩ Nương ở phía sau nghe họ nói, không muốn nhìn Triệu Yến Nương mất mặt, nàng lôi kéo Triệu Yến Nương, "Nhị tỷ tỷ hoa nở thật đẹp."

Triệu Yến Nương tránh tay nàng, tức giận nhìn hoa thì có cái gì đẹp. Phía trước Triệu Phượng Nương nói: "Các ngươi xem, đây là mộc cẩn tùy ý ở cạnh cây trúc, vốn là hai thứ không liên quan lại ngoài ý muốn làm người ta cảm thấy tôn nhau lên, rất thú vị." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

"Huyện chủ nói đúng, thường thường ở trong mắt người khác hai vật không xứng đôi ở bên nhau lại cực kỳ hợp, lại càng tăng thêm sức mạnh."

Triệu Phượng Nương mỉm cười nhìn Phương Tĩnh Di:

"Phương đại tiểu thư nói hay cực kỳ."

Triệu Yến Nương xem thường không rõ các nàng nói thú vị là có ý tứ gì. Trĩ Nương cúi đầu suy tư lời Triệu Phượng Nương nói, càng nghĩ càng cảm thấy là ý ám chỉ. Nàng ngây người trong nháy mắt, Triệu Yến Nương nhìn thấy Hoàng ma ma không có chú ý, xách váy chạy đi.

Đường nhỏ thông tới thư viện, trong thư viện bọn học sinh tuân thủ quy củ, cũng không tới hậu viện, nàng ta nghe được nơi xa truyền đến tiếng nam tử nên bước chân nhanh hơn.

Bên kia vừa vặn có bốn nam tử đi về phía bên này, trừ bỏ hai huynh đệ Tư gia còn có hai vị công tử khác. Người đi ở đằng trước vóc người thon dài, anh tuấn trầm ổn, mặc một thân trường bào tím, trường bào lăn viền vàng, bên cạnh hắn là một công tử diện mạo bình thường thân thể chắc nịch. Công tử áo tím khí thế bất phàm, khí phách trời sinh, so với Tư Lương Xuyên đạm nhiên thì thần thái hoàn toàn không giống nhau, lại không che lấp sự độc lập của Tư Lương Xuyên. Bốn người họ đi tới hậu viện vừa hay chạm mặt Triệu Yến Nương.

Triệu Yến Nương liếc mắt nhìn Tư Lương Xuyên, vui mừng quá đỗi, lớn tiếng gọi:

"Đại công tử, Yến Nương gặp qua đại công tử, không thể tưởng được ở chỗ này lại gặp đại công tử, thật là có duyên."

Mày Tư Lương Xuyên nhăn lại, không thèm nhìn nàng ta.

Công tử áo tím lộ ra chút chán ghét, nữ tử này không biết là từ đâu ra, nhìn thấy nam tử không tránh không né, còn dám mở miệng kêu to.

Triệu Yến Nương vừa vội chạy trốn, búi tóc lỏng lẻo, giữa trán đổ mồ hôi, đem son phấn đè xuống, thoạt nhìn cái mặt đầy dầu mỡ, vốn là lớn lên đã xấu nhìn như vậy càng thêm khó coi.

Vấn đề chính là nàng ta không hề có cảm giác thế, xoắn thân mình hành lễ, đôi mắt hận không thể dán luôn lên người Tư Lương Xuyên.

Hoàng ma ma vừa phát hiện Triệu Yến Nương biến mất liền biết nàng ta đã tới thư viện, vội chạy nhanh theo, nhìn thấy công tử áo tím, đại kinh thất sắc, vội quỳ xuống hành lễ:

"Lão nô gặp qua Thái Tử điện hạ."

Thái Tử điện hạ?

Triệu Yến Nương lúc này mới chú ý tới công tử áo tím, vừa rồi Hoàng ma ma gọi hắn Thái Tử điện hạ, chẳng lẽ vị công tử này chính là Thái tử?

"Làm càn, nhìn thấy Thái Tử điện hạ còn không quỳ."

Triệu Yến Nương ngơ ngác bị Hoàng ma ma kéo quỳ xuống, trong đầu chỉ có hai chữ, Thái tử, Thái tử, nàng ta đụng tới Thái tử. Thái tử chính là hoàng đế đời kế tiếp, nếu có thể cùng hắn nhấc lên quan hệ, về sau thăng chức rất nhanh, phú quý ngập trời, còn sợ gì Triệu Phượng Nương, cái gì mà Tư lão phu nhân chứ.

"Thần nữ Triệu thị Yến Nương gặp qua Thái Tử điện hạ."

Nàng ta cố ý nhão, làm người nghe cực kỳ không thoải mái, Thái tử Kỳ Nghiêu nghe tên nàng ta, có chút giật mình, hay là nàng ta có quan hệ với Phượng Nương. ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

"Đứng lên đi."

Hắn phất tay áo, đem bàn tay đặt ở phía sau, Hoàng ma ma xuất hiện ở chỗ này, nói không chừng vị cô nương này là em gái Phượng Nương, chỉ là Phượng Nương sao lại có muội muội như vậy thật làm người ta khó hiểu.

"Tạ ơn Thái Tử điện hạ."

Triệu Yến Nương xoắn thân mình lên, nhìn lén Kỳ Nghiêu, nguyên lai Thái Tử điện hạ lớn lên cũng không tồi, tuy rằng không bằng đại công tử, nhưng thân phận tôn quý hơn đại công tử, thoạt nhìn quý khí lại ổn trọng, tim nàng ta đập nhanh hơn, làm ra vẻ e thẹn.

Kỳ Nghiêu giống như nuốt phải một con ruồi ghê tởm, nếu nữ tử khác dám làm như vậy, không biết sống chết nhìn hắn, hắn sẽ cho người kéo xuống đánh chết.

Tư Lương Xuyên thần sắc lạnh băng, rũ mắt.

Hoàng ma ma trong lòng nghẹn muốn chết, nhị tiểu thư không biết liêm sỉ, phía trước mơ tưởng Tư gia đại công tử, trăm phương nghìn kế tiếp cận đại công tử, vì đại công tử có gia thế cùng nhân phẩm. Hiện tại nhìn thấy Thái tử, lại thêm tâm tư, cũng không nhìn xem mình lớn lên là cái đức hạnh gì, Thái tử há là người một con gái huyện lệnh dám mơ ước.

Nhất định phải đem việc này nói cho huyện chủ để đề phòng nhị tiểu thư chút, nếu không nhị tiểu thư làm gì điên rồ càng thêm bực bội.

Thái tử sắc mặt càng khó coi, Tư Lương Xuyên nói, "Điện hạ, Triệu Nhị tiểu thư cùng huyện chủ tới tham gia hội hoa, nói vậy huyện chủ cũng ở trong vườn." ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)

"Vừa lúc, Hoàng Hậu nương nương có chuyện dặn huyện chủ, cô cùng các ngươi đến đó."

Thái tử tới Độ Cổ là vì Triệu Phượng Nương, thấy có người đưa thang nào có chuyện không thuận thế leo xuống.

Công tử áo lam xuất thân từ Thường Viễn Hầu phủ, là cháu Bình Hoàng Hậu, gọi là Bình Triều, từ nhỏ là thư đồng Thái tử, khác Tư Lương Xuyên lớn tuổi, trừ khi cùng Thái tử đọc sách, rất ít khi ở tại Đông Cung, mà hắn cuộc sống hàng ngày đều làm cùng Thái tử, lại là anh em bà con tình tự nhiên càng sâu.

Tâm thái tử hắn rõ ràng, biết được huyện chủ ở Tư gia không có chuyện không đi gặp. Mấy người họ đi tới phía trước, đúng lúc này ở xa xa ngay đường nhỏ lại có một vị nữ tử đi cực nhanh tới, dáng người như liễu đón gió, Thái tử híp mắt tuy rằng nhìn không rõ nhưng đấy là một vị nữ tử thập phần mĩ mạo.

Trĩ Nương lòng đầy sốt ruột mắng Triệu Yến Nương, nếu không phải sợ Triệu Yến Nương làm mất mặt, sẽ liên lụy mình, nàng không muốn quản đối phương chết sống thế nào đâu.

Đến gần không khỏi đại kinh thất sắc, sao trừ công tử Tư gia, còn có ngoại nam ở đây chứ. Giờ làm thế nào cho phải, họ đã nhìn thấy nàng, đường nhỏ quá hẹp, tiến cũng không được, thối cũng không xong. ( Soái – Đào Quân Trang 22.08.2018)