Cách Cách Cát Tường - Thuyết Mộng Thoại

Chương 2



Cung điện này thật khiến người ta phát điên, dường như ai cũng không thể là chính mình. Ta học những lễ nghi nhàm chán mỗi ngày nhưng hiếm khi sử dụng. Lễ nghi với Hoàng thượng cũng xa cách như cha ta ở sau ngàn núi vạn sông. Sự lịch thiệp của Ngũ a ca khiến ta cảm thấy lạnh lẽo. Ta cảm giác nếu cứ ở lại nữa sẽ biến thành cái xác không hồn. Vì vậy ta quyết định trời cao biển rộng, liều mình phiêu du, trở thành chim nhỏ tự do thoát khỏi lồng giam này.

Trước đó ta đã khám phá cung điện, bây giờ lễ nghi cũng học xong nên thời gian rảnh rỗi nhiều hơn. Hơn nữa, thấy Lý ma ma ta nịnh nọt và vâng lời khiến bà ta cũng cho ta nghỉ nhiều hơn. Sau này ta biết mỗi sáng tinh mơ, khi trời chưa sáng đã có vài xe đẩy chở đủ loại thực phẩm đến nhà bếp phụ trách cung đình.



Ta cầm một mảnh vải, bọc những đồ trang sức ngọc ngà châu báu nhỏ gọn, rồi nhét vào trong áo. Rồi lợi dụng lúc trời tối, lẻn đến nhà bếp phụ. Nơi đó tất bật, mọi người tưởng ta là cung nữ nào đó nên không để ý, ai nấy lo việc của mình. Ta đi loanh quanh giữa các xe đẩy nửa ngày, thấy không ai chú ý nên nhảy vào một rổ tre đầy rau thối. Rổ khá lớn, may là thân thể này dẻo dai, chắc là do tập múa thường xuyên.

Ta dùng lá rau thối và phần thịt cá bỏ đi bọc kín người, đảm bảo xung quanh được lá cây bao bọc. Rồi cuộn mình trong đó rồi dùng tay áo bịt mũi vẫn không ngăn được mùi hôi thối xộc vào, cố gắng nhịn không nôn. Nhưng cuối cùng vẫn nôn hết những gì trong dạ dày, xung quanh càng thêm hôi hám.



Đợi một lúc để bình tĩnh, rồi cảm nhận thân mình nghiêng một góc, chiếc xe bắt đầu lắc lư. Ta vui mừng nghĩ xe đã chuyển bánh. Chẳng mấy chốc ta sẽ có chốn bao la tự do. Trong lúc lắc lư, có cảm giác bị kiểm tra, nghe tiếng gậy gõ vào thành xe. Tim ta đập thình thịch, nhưng xe vẫn tiếp tục di chuyển nên ta yên tâm trở lại. Trong cơn mơ màng, bỗng cảm thấy mình bị nhấc lên rồi đổ ầm xuống.

Rồi nghe hai giọng nam nhân nói "chết rồi" rồi bỏ chạy. Ta cũng vội vàng đứng dậy chạy theo. Trời mới hé sáng, các hiệu buôn trên phố vẫn đóng cửa, lạnh lẽo vắng vẻ chỉ vài người đi vội. Trong cung ngoài giờ học lễ nghi đi giày kiểu, ta thường đi giày thêu hoa. Nhìn bộ dạng và đôi giày thối tha, sờ túi đồ trong người, nghĩ khi chợ mở cửa sẽ đổi ít bạc, rồi mua bộ quần áo đẹp tìm khách điếm sang trọng mà tắm rửa thật kỹ lưỡng.



Ta hào hứng nhìn đông nhìn tây nhìn, đây là hoàng thành đấy, trong lòng tràn ngập cảm giác mới lạ. Đường phố dần đông đúc người qua lại, ồn ào náo nhiệt lên. Nhận ra mọi người nhìn ta như thấy quỷ vậy. Ta chưa kịp hỏi người đi đường chỗ cầm đồ gần nhất ở đâu thì họ đã phóng đi thật xa. Ta chỉ có thể tự mình tìm từng con phố một. May sao cuối cùng cũng thấy biển hiệu cầm đồ, liền chạy vào. Người canh cửa còn đuổi ta đi, ta nói đừng động, ta có đồ để cầm đấy. Nhưng lục tìm khắp người cũng không thấy gói hàng, suýt bật khóc tức tưởi. Tất cả hy vọng của ta, nếu không thực sự phải làm ăn xin. Tiểu nhị cầm đồ nhìn ta khó chịu, đuổi đi chỗ khác.

Ta lang thang trên phố, lúc này cái bụng cũng bắt đầu phản đối. Mặt trời lên, làm ta hôi càng thêm hôi. Ta thực sự muốn khóc. Tìm một nơi vắng vẻ ngồi thừ, ta phải làm sao đây, người khác đều được đại phú đại quý cả, sao ta lại khổ thế này? Thân hình bạc nhược còn bị kẻ trộm để ý, ta thật xui xẻo. Theo lý mà nói, với dáng vẻ này làm sao chúng dám ra tay. Toàn thân không có thứ gì đáng giá để cầm. Bây giờ chắc đem bán cũng chẳng ai thèm mua.



Mặt trời gắt gao hơn, làm ta càng thêm hôi hám. Giờ thì tiền không lấy đâu ra, quay về cung cũng không xong. Càng nghĩ càng thấy tủi thân, nước mắt lăn dài trên má. Rơi xuống đất, ta bị thứ trước mắt thu hút. Dưới đất là đàn kiến đang vất vả khiêng thức ăn. Giọt nước mắt rơi trúng đàn kiến, chúng hoảng hốt bỏ thức ăn chạy tán loạn. Thấy vui, ta cố ý nhỏ nước mắt lên đàn kiến. Lúc này cái bụng kêu ùng ục. Nhìn bọn kiến khiêng những hạt gạo trắng, ước gì chúng to hơn chút nữa thì tốt, ta không ngại cướp lấy. Nếu không còn cách nào thì nấu kiến mà ăn cũng được. Sau nhận ra ý nghĩ đó viễn vông, không lửa không nồi thì làm sao nấu.

Đang suy nghĩ cách nào no bụng thì ánh nắng trên đầu bị che khuất, dưới đất là bóng người cao lớn. Ngẩng đầu lên thấy gương mặt tuấn tú cười cười. Áo gấm, đai ngọc, tay phải cầm quạt gấp đập nhè nhẹ lên lòng bàn tay trái. Ta mừng rỡ nhận ra đó chính là Phúc Linh An thị vệ. Không cần suy nghĩ, ta lao tới ôm chầm lấy hắn, không màng tới mùi hôi thối trên người, la to: Ca ca, cuối cùng ngươi cũng tìm ta! Rồi vùi đầu khóc nức nở, xem hắn làm sao đẩy ta ra.

Hắn đứng im bất động, chắc là hoàn toàn không ngờ ta dùng chiêu này. Cố hết sức đẩy ta ra, một thiếu gia giàu có bị cô bé bẩn thỉu ôm thế này thật không hợp. Đã thu hút không ít người hiếu kỳ xung quanh. Nhất là tiếng ca ca khiến họ tò mò không dứt. Hắn bất đắc dĩ nói: Muội có biết lỗi không? Ta gật đầu: vâng, muội biết lỗi rồi. Muội đói! Hắn trầm giọng: Vậy sau này đừng nhìn trộm người hầu tắm nữa, nếu không phụ thân lại đuổi muội ra khỏi nhà, ta cũng chẳng làm gì được đâu. Đám người xung quanh gật gù, có người còn chỉ trỏ nhìn ta, như thể ta xứng đáng bị đuổi vì hành động phạm thượng ấy. Ta siết chặt áo hắn, cọ xát khắp người, giả vờ khóc lóc: Ta không dám nữa…



Hắn nhịn mùi hôi kéo ta ra khỏi đám đông, mọi người cũng tản đi. Trên đường vẫn có vài người tò mò nhìn một thiếu gia giàu có dắt theo một cô bé ăn mày bẩn thỉu. Ta nghĩ thầm dù sao ta cũng là cách cách, ngươi là thị vệ hoàng cung mà dám đối xử tùy tiện với ta như vậy sao. Ta lớn tiếng nói với hắn: Này, ta đói rồi!

Hắn nhìn vết bẩn và mùi hôi trên người do ta làm bẩn, nói: Cách cách thật khiến hạ thần khâm phục đấy!

Hắn dẫn ta đến một quán trọ, dặn tiểu nhị mua hai bộ y phục, rồi sắp xếp tắm rửa cho ta. Ta thả mình trong thúng gỗ, ngâm đến ba lần hoa hồng thơm tho mới hết mùi hôi. Tắm xong mặc quần áo mới, thấy còn có một bộ trang sức đầu đơn giản nhưng tiếc ta không biết tạo kiểu tóc, tóc ta dài tới gót chân. Ta chỉ lau khô bằng khăn rồi chạy đi ăn. Nhai nuốt cuồng nhiệt một hồi mới cảm thấy cuộc sống trọn vẹn.

Khi Phúc Linh An bước vào đã thay bộ đồ mới, thấy ta ôm bụng thỏa mãn, lắc đầu nói: Thật không thấy hình ảnh cách cách ở đâu trong ngươi! Ta đáp tự nhiên: Ta vốn không phải! Bỗng nhận ra đã nói lộ, ta sống thoải mái quá nhiều năm trong thời hiện đại, đâu có học qua cách cư xử gì. Ta vội sửa lời: Mẫu thân ta nói bà cả đời không tự do, nên muốn ta tự do làm những gì mình thích, đừng tự trói buộc mình. Vui là vui thôi, ý là như vậy, ta không muốn sống như con rối, ngày ngày bị khốn khổ thế.



Ngẩng lên không thấy biểu cảm gì khác lạ trên mặt hắn. Hắn vẫn mỉm cười, giống một thiếu gia phóng đãng. Hắn tiến lại gần ta, nhìn đống tóc rối bù của ta, nói: Tóc ngươi? Ta đáp: Tóc ta rối quá, cho ta cái kéo cắt đi cho xong. Hắn ngạc nhiên: Người Hán có câu thân thể tóc da do cha mẹ ban cho, không dám hủy hoại mà? Tóc ngươi dài lắm rồi đấy, huống hồ chúng ta người Mãn cũng không được cắt tóc lung tung.

Ta bất lực ngửa mặt lên: Tóc thật quá dài, mà ta không biết tạo kiểu. Ta không thấy đây là hành động gì đáng xấu hổ, nên nói thẳng với hắn.

Thấy hắn hơi tò mò nhìn mặt ta, cười rồi lắc đầu. Hắn cầm lược, tỉ mỉ chải từng sợi tóc cho ta. Ta thưởng thức dịch vụ của hắn, vuốt ve bộ trang sức bằng ngọc mà hắn mua. Chỉ là trâm cài đơn giản, đầu trâm khắc hoa không rõ tên, hắn bảo đó là hoa kế. Thấy hợp với ta lắm. Ta hỏi tại sao? Hắn không trả lời, ta cũng không hỏi kỹ. Hắn chăm chú chải tóc ta, ta nhìn hai người trong gương, chợt nhận ra cũng rất xứng đôi. Vì không lấy được Vĩnh Kỳ, không bằng lấy hắn cũng tốt. Dù sao cũng là trai đẹp giàu sang phải không, không biết vì sống độc thân lâu ngày, đến cổ đại cũng nghĩ đến xứng đôi hay không.

Đang suy nghĩ lung tung thì hắn đã xong, dùng trâm cài tóc ta lại. Hắn phủi phủi áo, hỏi: Thật ra phải hỏi ngươi có phải nữ nhân không? Không biết tạo kiểu tóc? Ta tức giận, đối với phụ nữ chẳng gì xúc phạm hơn là bảo họ không phải nữ nhân. Ta lại không kiềm chế được miệng: Ngươi mới biết tạo kiểu tóc, vậy ngươi là nữ nhân phải không?

Hắn tức giận nghiến răng, rồi lại đưa ra nụ cười quen thuộc: Cách cách, người tự tiện ra khỏi cung là phạm quy đấy, mau về cung đi! Ta vội chạy lên giường, ôm cột nói: Ta không về, ta không muốn về nữa, nơi đó như lồng giam vậy. Hắn tiến lại kéo ta: Điều này không tùy theo ngươi đâu! Ta nói: “Ngươi thật xấu xa, keo kiệt!”. Thấy không có tác dụng gì, ta đành năn nỉ: Đại hiệp, ta van xin ngươi, ta không muốn về nữa, nơi đó quá ngột ngạt! Hắn nói: Thôi được. Ta ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn ý vị sâu xa nói: Ngươi ra ngoài thế này, không tiền không của, hoặc là bán mình làm tỳ nữ nhà giàu, may ra còn được gia chủ để ý, lấy làm thiếp thất. Hoặc là... Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: Hoặc là bán mình cho lầu xanh. Tiếc ngươi vô dụng quá, chắc chỉ còn cách bán thân!



Ta che chặt ngực, tránh ánh mắt không trong sáng của hắn, hỏi: Còn cách nào khác không? Hắn đáp: Ừ, hoặc là đi ăn xin. Ta tức giận đấm giường, quá đáng quá. Nơi này phụ nữ không được ra ngoài làm việc kiếm tiền, cả ngày nhốt trong phòng kín chỉ trông cậy vào đàn ông. Có câu trong nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con, thật đáng thương! Sau khi trút giận, ta miễn cưỡng nói: Được rồi, ta quay lại cung điện. Dù sao ở đó cũng no cơm ấm áo, chỉ không tự do thôi. Rồi van nài: Có thể hoãn vài ngày không, trước khi về?

Hắn nói: Dù sao hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai về nhé. Ta năn nỉ hắn dẫn đi dạo phố kinh thành, thậm chí còn mượn tay hắn mua kẹo táo, tượng đất... Đêm xuống, hắn đưa ta đến trước một biệt thự lớn tráng lệ. Cổng có lính gác, bảng hiệu viết “Học sĩ phủ”. Hắn vẫn thong thả quạt, vẻ phóng đãng vẫn như thường. Ta như một cô gái quê mùa theo sau. Ta ngó nghiêng khắp nơi. Hắn bước lên bậc thềm thì có người mở cửa, một gia nhân nói: “Thiếu gia trở về!”.

Hắn hỏi: A mã đã về chưa? “Lão gia đã về rồi”. Rồi hắn kéo ta qua hành lang vào phòng trong. Ta hỏi: A mã của ngươi giỏi lắm à? Ta hoàn toàn không biết đại học sĩ là quan lớn, thậm chí còn tưởng tượng Phúc Khang An và Phúc Linh An là thế nào. Hắn nói: Dĩ nhiên rồi, từ nhỏ lên trận giết giặc, chiến công vô số. Hiện giữ chức Hộ bộ thượng thư, Bảo Hòa điện đại học sĩ... Ta mơ màng, nhưng tưởng tượng đó phải là gã đàn ông da ngăm đen sạm khỏe mạnh, trong đầu ta hiện lên hình ảnh Trương Phi.

Thấy ta mải suy nghĩ, hắn không để ý tới ta, tiến thẳng vào thư phòng. Ta trông thấy một nam nhân trung niên, hơi mập mạp, râu quai nón, nhưng vẫn nhận ra thời trẻ rất đẹp trai. Bây giờ vẫn phong độ ung dung. Ta sững sờ nhìn Phó Hằng, thực ra đang nghĩ sao ông ta lại ra trận giết giặc.

Phúc Linh An đã cúi chào hắn rồi giới thiệu ta. Quay lại nhìn ta đờ đẫn, nói: Các a ca cách cách trong cung đều gọi ông ấy là lục thúc a mã. Ta quỳ xuống nói: Tư Tư tham kiến lục thúc, chúc lục thúc phúc lộc thọ toàn. Thấy ông nhìn ta ân cần, ta mạnh dạn nói: Lục thúc, ta cứ tưởng ông giống Trương Phi chứ! Phó Hằng ha hả cười to: Sao cách cách lại nghĩ thế? Ta nhìn Phúc Linh An: Là vì hắn nói ông rất dũng mãnh trên chiến trường chứ! Ta tưởng phải giống Trương Phi mới đánh lui được quân giặc! Phó Hằng mỉm cười, giống như hồi tưởng: Tính cách con không giống mẫu thân chút nào. Ta vội nhắm miệng, sợ lộ chuyện gì đó. Rồi tò mò hỏi: Ông quen mẫu thân ta à? Ông dịu dàng đáp: “Hồi đó hoàng thượng gặp mẫu thân con, ta là thị vệ của hoàng thượng.”

Thấy Phó Hằng dễ gần, ôn hòa, ta cũng thả lỏng.

Ăn tối, mọi người ngồi quanh cái bàn lớn, đầy núi hải vị. Ta chỉ chờ hiệu lệnh cầm đũa. Tên Phúc Trường An biết ta là Minh Châu cách cách thì rất bất mãn, cứ nhìn ta. Không lâu sau có người chạy tới báo tam thiếu gia về. Ta nhận ra là Phú Sát đại nhân hôm trước, chỉ là không mặc trang phục thị vệ. Thấy ta, hắn kinh ngạc. Phó Hằng chỉ nói ta sẽ nghỉ nhờ một đêm ở đây, sáng mai về cung. Hắn gật đầu ngồi xuống. Mọi người đầy đủ, bắt đầu ăn. Phúc Khang An thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ta, quan tâm chiều chuộng. Phúc Trường An tức tối nói: Tam ca cũng bị nàng mê hoặc rồi à? Ngươi quên không phải vì mẫu thân nàng, mà cô cô đến chết cũng không được gặp mặt hoàng thượng lần cuối sao? Phó Hằng nói: Im miệng!

Phúc Trường An càng bất mãn: A mã, hoàng thượng cũng vì thế mà... Phó Hằng liếc mắt đầy uy nghiêm, khác hẳn lúc nãy nhìn Phúc Trường An. Hắn cuối cùng cũng ngậm miệng. Cả bàn im lặng căng thẳng. Món ngon vật lạ trên bàn chợt nhạt nhòa đi. Ta ngồi đó lúng túng nhìn mọi người. Hóa ra có nhiều chuyện phức tạp như vậy!



Ta nghĩ vẫn nên quay lại cung điện chiến đấu trước đã. Như Phúc Linh An nói, ít nhất không lo thiếu ăn mặc. Tối hôm đó, ta hỏi Phúc Linh An về mẫu thân ta và cô cô của hắn. Hắn nói năm Càn Long thứ 13, hoàng thượng ở Tế Nam với mẫu thân ta. Lúc đó cô cô hắn bệnh nặng, khi hoàng thượng vội vã đến thì bà đã mất. Hoàng thượng từ đó có chút day dứt với gia tộc Phúc Sát. Có lẽ hoàng thượng không gặp ta cũng vì sợ nhìn thấy ta sẽ nhớ lại sự day dứt với tiền hoàng hậu.

Rất khuya, có người lẻn vào phòng ta. Ta núp ở góc, chuẩn bị cầm bình trà đánh, thì tay bị tóm lấy. “Dung Dung” ta nghe ra giọng Phúc Khang An. Trong bóng tối hắn ừ nhẹ. Ta định bật đèn thì hắn ngăn lại. Hắn buồn bã nói: Nàng vẫn chưa nhớ ra à? Ta nói nhớ cái gì, bỗng nhớ hắn vừa gọi ta Dung Dung. Hay ta còn một thân phận nữa? Ta hỏi: Ngươi vừa gọi ta Dung Dung? Hắn đáp phải, nàng tên Dung Dung, là nữ tử ở Phù Dung Cư. Chúng ta gặp nhau trên phố Tây, lúc đó nàng bị phường lưu manh quấy rối, ta đã cứu nàng, rồi chúng ta yêu nhau. Trước khi nàng treo bảng, ta đã hứa sẽ đưa nàng đi. Nhưng vì thân phận của ta, hôn sự của Phó gia nhất định phải được hoàng thượng chỉ hôn, đối tượng còn phải là cách cách hoặc con gái đại thần. Ban đầu ta định giúp nàng chuộc thân, mua một tòa nhà cho nàng trước. Hôm đó chúng ta hẹn gặp ngoài thành, lại bị một nữ nhân phát hiện. Ta quay lại đuổi theo, nàng ta lại biết ta là thống lĩnh thị vệ. Ta sợ bị nàng ta tiết lộ nên đuổi theo. Nàng ta hoảng sợ chạy trốn, đến một vách đá. Khi chúng ta vây nàng ta lại, nàng ta lao về phía nàng. Rồi các nàng lăn xuống vách đá. Ta nắm tay nàng, còn nàng ta rơi xuống vực. Lúc đó nàng rất sợ hãi. Ta nhặt tay nãi bị rơi xuống, mới phát hiện quạt, và cuộn tranh. Mở ra mới biết thân phận nàng ta, cũng rất hoảng sợ. Sau đó chúng ta bàn nhau đánh tráo, như vậy nàng sẽ trở thành cách cách, việc cưới xin của chúng ta cũng không vướng bận.

Hắn nóng lòng muốn ta nhớ lại quá khứ, nhưng ta không thể biết những chuyện đó, vì nữ tử tên Dung Dung biết hết mọi việc không may lại đập đầu vào đá chết rồi. Thấy ta mơ màng, hắn nói không sao, ta sẽ giúp nàng lấy lại ký ức. Vì nàng sống trong cung cũng không vui vẻ, chi bằng ngày mai ta sẽ thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn.

Câu chuyện quá sốc với ta. Ban đầu ta tưởng mình thật sự là cách cách, nhưng hóa ra không phải. Nhưng dù không phải thì cũng được, giống Tiểu Yến Tử chẳng hạn. Sao lại biến thành gái lầu xanh chứ? Ta rất khó chịu nhưng chưa kịp bình tĩnh đã bị ép gả cho nam nhân mới gặp hai lần, nói chuyện chưa tới mười câu. Ta nói: À, cái đó... ta mất trí nhớ rồi, ngươi cho ta thời gian đi.

Hắn đáp: Được, ta không ép nàng. Ta sẽ chờ. Ta ho khan một tiếng, rồi nhớ hoàng thượng đã cử người điều tra thân thế ta, đã xác nhận rồi mà. Sao lại nhảy ra chuyện ta là giả? Ta đưa ra nghi vấn, hắn nói họa chân dung là hắn đánh tráo, còn ta là hắn đưa vào bãi săn. Hơn nữa vết thương trên người ta khi giằng co với Hạ Tư Tư cũng chứng minh ta leo lên rào bãi săn thú rất vất vả. Ta thấy lời hắn cũng có lý.

Sau khi Phúc Khang An ra về, ta vẫn nằm trên giường suy nghĩ mình nên làm gì. Một lúc thật một lúc giả, khác hẳn trên ti vi. Ta cũng không hiểu lịch sử, không biết phải làm sao. Ta muốn sống tự do thoải mái, nhưng trong cung không người thân. Ta muốn không bị giới hạn không bị quản, nhưng trong cung người quản ta quá nhiều, ta không dám quản ai. Thậm chí ra khỏi cung cũng không tự do, làm sao chọn được cuộc sống mình muốn. Chợt nhận ra có khi ta còn không tự quyết định được hôn nhân, Phúc Khang An nói hắn nhất định phải xin chỉ hôn. Hay ta sẽ thật sự bị chỉ hôn? Lấy Phúc Khang An? Hắn tuấn tú, lại là võ tướng nhưng hơi cứng nhắc, ít cười. Hơn nữa người hắn yêu là Dung Dung, biết đâu mai sau phát hiện ta chiếm xác người mình yêu, hắn sẽ muốn ta chết thêm lần nữa… Còn Vĩnh Kỳ, biết mình không có huyết thống với Vĩnh Kỳ, nhưng ta có thể bắt cóc hắn giống Tiểu Yến Tử không? Nhưng như vậy ta sẽ phạm tội mưu sát cách cách, hoặc còn nặng hơn nữa. Làm sao trốn cho thoát được đây?

Đau đầu quá!