Cách Giải Quyết Của Đại Tiểu Thư

Chương 29



Camille là chị của cô gái xấu số đã qua đời trong tay Giang Dã.

Chuyện đáng lẽ phải kết thúc từ lúc Giang Dã bị bắt, nhưng mà sau đó hắn đã tẩu thoát, và Quý Minh tìm thấy dấu vết của hắn trong vụ tai nạn của Cao Lam, tất nhiên là nhà họ Lễ cũng có một chân trong.

Quý Minh Lan không thể làm gì khác ngoài vạch trần chân tướng mọi việc.

Dù sao thì bây giờ cô khá rảnh.

Hơn nữa cô cũng muốn tới trường đại học mà phu nhân nhà cô theo học, có lẽ sẽ biết thêm điều gì đó về bà ấy.

Camille vui vẻ khoác tay Hans, Quý Minh Lan cười bất đắc dĩ theo chân hai người lên tầng xem váy cưới.

Chiếc váy được treo trong ngăn tủ kính rộng của phòng để quần áo, căn phòng này còn rộng hơn phòng khách dưới nhà. Hans cũng học cùng trường thiết kế với cô, tuy nhiên anh ta lại học ở khoa kiến trúc, ngôi nhà này được thiết kế dựa theo bản vẽ thời đại học, Hans đã nói muốn xây một phòng để quần áo lớn cho vợ tương lai của mình.

Phòng này có để hoa tươi và cây thủy sinh, hoa hồng trắng mong manh bung nở dưới ánh đèn vàng ấm áp, vách tường còn có bể thủy sinh lớn.

Tóm lại là khiến người khác ý tưởng tuôn trào, muốn cầm bút lên vẽ luôn.

Camille áp tay lên cửa kính, nhìn chiếc váy bị ngăn cách riêng với mình, “Váy của cô đẹp thật đấy, tôi đã luôn muốn được khoác lên người từ lâu rồi!”

Quý Minh Lan đang ngồi trên sofa lấy thước dây, không nghe rõ nên hỏi lại: “Cô nói gì cơ, tôi không nghe thấy.”

“Không có gì đâu, chúng ta bắt đầu đi.”

Hans lịch sự lui ra ngoài, Camille cười cười bắt đầu cởi áo. Quý Minh Lan tính ngăn lại nhưng cô ấy nhanh tay cởi quần áo ngoài ra, chỉ còn mỗi đồ lót. Quý Minh Lan mím môi, đành cầm thước dây tiến lên.

“Chúng ta đo vòng ngực trước.” Quý Minh Lan quấn một vòng quanh ngực, vòng dây ra đằng sau bao quanh người, rồi thả dây xuống ghi chép vào sổ, vòng ngực 92 cm.

Cô để sổ sang bên, chuẩn bị đo vòng eo. Cô quấn thước dây qua eo, đo vòng quanh eo, chèn thêm hai ngón tay vào giữa eo và thước.

Camille hơi hạ mắt xuống, thấy chiếc mũi cao dài của Quý Minh Lan thì liếc mắt qua trái, hơi mất tự nhiên: “Cenie, cô là bạn thời đại học của Hans đúng không?”

Quý Minh Lan ngước mắt lên, mỉm cười: “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Tôi thấy hơi tò mò thôi.” Quý Minh Lan cười trừ, hỏi ngược lại, “Còn tôi thì thắc mắc cô và Hans quen nhau như thế nào đấy”.

Camille hơi hạ giọng: “Là tôi theo đuổi Hans, cô cũng biết anh ta vốn có tiếng lăng nhăng khi xưa mà.”

Quý Minh Lan từ chối đáp lại lời này, chuyên tâm làm nốt việc của mình.

“Hồi đó Hans hay đi cùng Cenie nên mọi người đồn cô là bạn gái anh ta, nhưng không phải. Tôi từng tin là thật đấy, hai người trông xứng đôi thật mà.”

Quý Minh Lan hơi ngừng tay, rồi tiếp tục ghi chép như không nghe thấy.

Camille đè tay lên cuốn sổ khiến cô phải ngừng tay, đôi mắt xanh biển nhạt của cô ấy như xoáy sâu vào sâu thẳm trong lòng cô.

Phải nói là đôi mắt màu nhạt đó rất đẹp, Quý Minh Lan phải thừa nhận điều đó.

“Mãi sau khi ra trường một thời gian, tôi mới theo đuổi được Hans, và bây giờ chúng tôi sắp kết hôn rồi.” Camille chợt nâng giọng, không giấu nổi vẻ hãnh diện trong đó.

Quý Minh Lan rũ mắt, giọng đầy ý cười: “Chúc mừng cô được như ý nguyện.”

Camille liếm mép, xoay người theo chỉ dẫn của cô. “Người châu Á các cô có câu chúc mừng người khác đạt được mong muốn, cái câu gì mà liên quan đến ngựa í nhỉ…”

“Mã đáo thành công?”

“Nghe rất hay, cô thấy đúng không?”

Quý Minh Lan không trả lời, đảo mắt một vòng rồi làm nốt việc của mình.

Sau khi ghi nốt chiều rộng vai, cô đứng lên vươn vai rồi quay qua nói với Camille: “Được rồi, mai tôi sẽ mang váy sửa tới.”

Camille mặc lại đồ, hất cằm ra phía ngoài: “Chìa khóa tủ kính là Hans cầm, cô đi hỏi anh ấy lấy chìa khóa đi.”

Quý Minh Lan gật đầu, xách túi ra ngoài cửa: “Vậy tôi xin phép đi trước.”

Camille nhún vai, ra phía gương dặm lại lớp trang điểm.

Quý Minh Lan vừa bước xuống cầu thang đã nghe thấy tiếng Hans nói vọng ra từ trong phòng khách: “Xong rồi?”

Cô gật đầu, ngồi xuống đối diện anh ta. Hans đẩy tách cà phê còn hơi ấm tới trước mặt cô. “Em ấy đã nói gì với cô?”

Trong giây lát Quý Minh Lan không biết anh ta hỏi cái gì, đờ người ra, mãi tới khi anh ta nhắc lại thì mới hoàn hồn, lắc đầu: “Chẳng có gì cả.”

Hans không hỏi nhiều, ngả lưng dựa vào sofa, cầm điện thoại lên bấm một dãy số. Nhưng vừa ấn nút gọi thì đã bị cúp, anh ta chép miệng rồi để máy lên bàn.

“Tôi sẽ cho người chuyển chiếc váy tới nhà cô. Vẫn là địa chỉ cũ đúng không?” Quý Minh Lan để tách xuống, gật đầu.